Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 481: Trần thân bị phế




Trần Thân hiển nhiên không tin Mặc Diệu Dương.

Gã tiếp tục châm biếm: "Anh dám đối xử như vậy với tôi sao?" Trừ phi anh không muốn sống nữa. A...Anh cũng đừng quên, Mạnh Yến San vẫn còn ở trong tay của chúng tôi. Nếu anh dám động đến tôi dù một chút, tôi sẽ cho cô ta chết ngay tức khắc! À, đúng rồi! Hình như gần đây các người còn có thêm người mới thì phải?"

Trần Thân nói xong, nhìn tới phần bụng của Long Đình Đình.

Đứa bé trong bụng cô hơn tám phần đã được sinh ra rồi. Gã đắc ý cười: "Chẳng lẽ anh thật sự không biết, đứa nhỏ mới sinh ra thì không thể nào gặp máu hay sao. Ha ha ha... Có gan thì anh dám động tôi thử xem, lời nguyền sẽ giáng xuống người đứa nhỏ của các người, ha ha."

Dường như Trần Thân đã đoán trước được Mặc Diệu Dương chỉ nói nhưng không dám làm càng.

Nói cho cùng thì gã vẫn là con tin ở trong tay bọn họ, là canh bạc duy nhất có thể đổi lấy Mạnh Yến San. Bọn họ dám làm tổn thương anh, chẳng khác nào buông tha cho Mạnh Yến San.

Nhưng mà. Gã đã nghĩ sai hướng rồi.

Mặc Diệu Dương nhíu mày không vui, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sau đó nói: "Thật là ồn ào."

Sau đó, Mặc Diệu Dương ôm lấy Long Đình Đình, nói với cô bằng một giọng rất dịu dàng: "Bé cưng, chút nữa chỗ này sẽ nhuộm chút máu huyết, hay là em nên quay trở về đi."

Long Đình Đình lắc đầu! Cô rất hiểu Mặc Diệu Dương, anh ấy đã nói như vậy, thì nhất định sẽ làm đúng như vậy, cô sẽ không rời đi đâu, cô muốn tận mắt nhìn thấy kết cục đau đớn của Trần Thân!

Đây là trừng phạt đúng tội trạng của gã, không thể trách bất cứ ai được!

Ánh mắt Mặc Diệu Dương lộ ra vài phần khen ngợi và cổ vũ. Đã vậy, anh cũng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.” Anh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.



Anh quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt với đám vệ sĩ.

Mấy tên vệ sĩ này đều ở dưới trướng Mặc Diệu Dương rất nhiều năm, căn bản chỉ cần anh liếc mắt một cái là bọn họ sẽ biết ý đồ của anh là gì! Mấy người bọn họ xắn tay áo lên đi về phía Trần Thân.

Lúc đầu, tên Trần Thân còn đang hùng hổ, nhưng khi vừa thấy có mấy người đi về phía mình, thì lập tức cảm thấy được sự nguy hiểm, hai mắt anh ta trợn tròn, thân thể cứng ngắt, hung hăng nói: "Các người muốn làm gì? Tôi... Tôi cảnh cáo các người... Nếu các người dám động vào tôi..."

Chẳng mấy chốc, thân thể, tay chân và đầu của Trần Thân đã được cố định chắc chắn, có người lấy ra một cái khung được đặc chế riêng biệt, căng miệng anh ra.

Trần Thân kịch liệt run rẩy, nhưng nơi cố định lại rất chặt! Anh buộc phải mở miệng hết cỡ.

Ngay khi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của gã, máu tươi trộn với chất lỏng trong suốt từ khoang miệng anh trào ra!

Ban đầu, Long Đình Đình không thể nhìn thấy những cảnh tượng máu me này, nhưng từ khi đi theo Mặc Diệu Dương, cô cũng đã trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, thân thể cô vẫn không khỏi run lên.

Tấm lưng run rẩy của cô được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đỡ lấy. Long Đình Đình nâng mi, cảm kích nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Giờ phút này, Mặc Diệu Dương nhìn chằm chằm Trần Thân đang ở ngay trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú hầu như không có biểu cảm gì, trong đôi mắt sâu thẳm lại tĩnh lặng như hồ nước mùa xuân.

Dường như thứ anh nhìn thấy không phải là những hình ảnh đẫm máu đầy huyết tinh mà anh lại tựa như con chim ưng đang đứng trên tòa tháp cao thẳng kia, mang nét lạnh lùng thờ ơ.

Cái lưỡi rút ra được ném tới trước mặt Trần Thân, lúc này tất cả các trói buộc trên tay chân và thân thể đều đã được tháo xuống. Gã đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Máu chảy xuống miệng nhỏ giọt trên quần áo, chảy trên mặt đất, văng tung tóe trên mặt tường...

Cảnh tượng này, có thể dùng mấy từ thê thảm và tàn bạo để hình dung!

Nhưng mà, gã ta có đáng thương không? Không cảm nhận được! Long Đình Đình chỉ cảm thấy gã đáng bị như vậy! Có trời mới biết trên tay của Trần Thân đã nhuốm biết bao máu tươi. Bao nhiêu sinh mạng vô tội đáng thương, bởi vì lòng tham của bọn họ mà bị chôn vùi!

Chẳng qua là phế đi gã mà thôi, loại người này ngàn vạn lần nên bị thiên đao vạn quả, chết không được tử tế!

Trần Thân giãy dụa trên mặt đất, trong miệng còn đang chửi thề nguyền rủa cái gì đó, nhưng bởi vì mất lưỡi nên không biết mình đang nói cái gì.

Mặc Diệu Dương quay đầu lại, khẽ cười với Long Đình Đình, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Vừa thả tay cô ra, vừa đi về phía Trần Thân.



Anh đi đến bên cạnh Trần Thân thì dừng lại.

Trần Thân nằm trên mặt đất, tay chân đều dán xuống mặt đất, trước mắt nhìn thấy một đôi giày da nam, đang dừng ở trước mặt, thân thể gã run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trên khuôn mặt tựa như thiên sứ của Mặc Diệu Dương lộ ra một nụ cười quỷ dị. Người khác nhìn vào, tóc gáy đều dựng thẳng lên!

Trần Thần mở miệng, cố gắng chửi rủa cái gì đó!

Mặc Diệu Dương cười nhạt, chậm rãi ngồi xổm xuống bên người gã, nhìn gã giống như đang nhìn một con kiến sống ở nơi bẩn nhất thành phố: “Mày xem, bây giờ tốt biết bao, muốn mắng cũng mắng không được. Nếu tao biết chiêu này dùng có hiệu quả như vậy, tao đã sớm làm từ lâu rồi!".

Trần Thân trợn to hai mắt, con mắt như muốn bay ra khỏi hốc mắt.

Mặc Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi về phía Long Đình Đình.

Long Đình Đình vươn tay, đan mười ngón tay vào bàn tay anh. Hai người rất ăn ý cùng nhau quay đầu rồi bước ra ngoài. Phía sau, vẫn là tiếng la hét như dã thú của Trần Thân, nhưng không còn chút dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn nào.

Khi cửa đóng lại, Long Đình Đình hơi quay đầu lại, ánh mắt của cô vừa lúc chạm với ánh mắt của Trần Thân.

Ánh mắt của Trần Thân như bị trúng độc, khiến người khác sợ hãi, một ánh mắt ảm đảm, tối tăm đầy thù hận!

Có sợ không? Có chút! Chẳng qua là bộ dáng hiện tại của gã ta quá mức dọa người. Một khi người ta mất đi lưỡi sẽ không thể giao tiếp với người khác một cách bình thường thì căn bản tên đó chính là một tên phế nhân. Cô tin tưởng, Mặc Diệu Dương nếu muốn gã chết thì sẽ không tính tới chuyện móc đi cái lưỡi của gã.

Trừng phạt đúng tội! Đây là Long Đình Đình lý giải kết cục của Trần Thân!

Sau khi trở lại Thủy Sam Uyển, Mặc Diệu Dương lại một lần nữa hóa thân thành vú em siêu cấp, trong anh giờ đây hoàn toàn không còn thấy bóng dáng lạnh lùng tàn nhẫn khi nãy, chỉ còn lại một người cha bình thường dành hết tình yêu để yêu thương con mình, che chở cho vợ mình.

Mạc Ninh Thanh đã mua rất nhiều quần áo mới, đồ chơi mới và một ít sữa bột cho đứa nhỏ.

Long Đình Đình nắm lấy tay cô, nói: "Lần sau đừng tiêu nhiều tiền như vậy."

Mạc Ninh Thanh cười, "Không sao. Đứa nhỏ vui vẻ trưởng thành mới là quan trọng nhất."

Long Đình Đình cùng ngồi với cô ở đình viện, lúc này người hầu đưa điểm tâm và trà nóng lên, Long Đình Đình rót cho cô một chén trà, đưa cho cô, hỏi: "Nhân tiện, mình còn chưa hỏi cậu, mọi việc ở phòng triển lãm nghệ thuật của cậu như thế nào rồi? "

Mạc Ninh Thanh nói: "Lần này mình tới đây, là để cám ơn cậu hai đó."

Nói như vậy là cuộc triển lãm tranh hẳn là đã được tổ chức thành công viên mãn rồi.

Mạc Ninh Thanh gật đầu, "Đúng vậy! Không ngờ cậu hai lại có mạng lưới quan hệ rộng rãi như vậy, thậm chí có một số họa sĩ nổi tiếng nước ngoài cũng đích thân tới đánh giá cao. Có thể nói, cuộc triển lãm này khá thành công!"