Long Đình Đình không dễ dàng mới có thể hưởng thụ được một buổi chiều yên tĩnh, nhàn nhã như vậy, vốn còn muốn sau khi trở lại Thuỷ Sam Uyển, uống chút trà ở trong sân, nhìn cảnh sắc của hậu viện. Ai ngờ…
“Oe… oe…”
Bánh Bao Sữa đột nhiên khóc lên, khoa tay múa chân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại!
Long Đình Đình đưa tay vuốt ve cái trán của Bánh Bao Sữa, tay nhỏ của bé, dịu dàng dỗ dành bé. Mặc Diệu Dương thì đưa hai tay ra, xoắn tay áo lên, rất tự tin nói: “Để anh đến!”
Anh nói xong, thì ôm lấy Bánh Bao Sữa. Một tay đỡ mông nhỏ của Bánh Bao Sữa, một tay đặt ở sau lưng. Kỳ thật căn bản Mặc Diệu Dương sẽ không ôm trẻ con, những điều này đều là mẹ Dung nắm tay anh dạy.
Chuyện gì anh cũng đã từng làm. Có thể nói là đã chịu qua đạn bắn, tránh thoát pháo nổ, có thể múa đao, còn có thể chơi gậy. Thế nhưng đối với chuyện ôm một đứa trẻ như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Mềm nhũn như vậy, đứa bé như một sợi mì vắt, thật đúng là khiến anh phải băn khoăn.
Anh nhẹ nhàng đung đưa, kiêu ngạo ngước mắt nhìn Long Đình Đình: “Thế nào, vẫn được đúng không?”
Long Đình Đình cười cười.
Thế nhưng Bánh Bao Sữa vẫn không nể mặt anh, vẫn khóc nỉ non không ngừng.
Mặc Diệu Dương nhíu mày: “Cái tên nhóc này, ai trêu chọc con? Sao lại khóc lớn như vậy?”
Long Đình Đình nhìn một chút, nói: “Không phải là con đói bụng chứ?”
Mặc Diệu Dương liếc nhìn bé con ở trong ngực, lắc đầu: “Nhìn sắc mặt của con không giống, hơn phân nửa là muốn đi tiểu đi. Đến, để ba đẹp trai giúp con đi tiểu.”
Nói xong, một tay anh đã mở cái tã ở sau mông của Bánh Bao Sữa ra.
“Ấy…” Long Đình Đình vội ngăn cản.
Thế nhưng, đã chậm rồi. Sau khi Mặc Diệu Dương mở tã ra, thì một dòng chất lỏng, chảy xuống từ vị trí phần eo của anh, không ngừng chảy xuống dưới mặt đất.
Mà trên quần áo của anh, trên quần, và cả giày…
“Ôi chúa ơi!” Mặc Diệu Dương hô to một tiếng: “Nhóc con thối này, con khiến ba đẹp trai đều thành người phân rồi."
Long Đình Đình đứng ở bên cạnh cười không ngậm miệng được.
Hai người một đường đi về Thuỷ Sam Uyển, người hầu nhìn thấy Mặc Diệu Dương một thân bẩn thỉu như vậy, đều nín cười.
Sau khi trở về, Mặc Diệu Dương đem bé con ở trong tay giao cho mẹ Dung, còn mình thì đi lên lầu để tắm rửa.
Mẹ Dung và Bảo mẫu, cùng mấy người hầu vội vàng đưa Bánh Bao Sữa đi tắm rửa thay đồ.
Long Đình Đình cảm thấy hơi mệt một chút, thế là nghỉ ngơi ở chiếc ghế ở trong sân.
Đợi đến khi Mặc Diệu Dương xuống lầu, Bánh Bao Sữa đã được sắp xếp tốt, đang thoải mái nằm ở bên trong nôi, uống sữa mà Bảo mẫu pha ra.
Long Đình Đình ngẩng đầu lên, liền thấy Mặc Diệu Dương đang mặc đồ ở nhà đi đến.
Áo len màu xám, ở phía sau còn có mũ. Quần đùi cùng bộ với áo len, ngắn đến ngang gối, chân đi dép tông. Một cách ăn mặc bình thường lại tuỳ ý như vậy, thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đẹp trai toả sáng.
Đã nhìn quen dáng vẻ mặc âu phục đi giày da của anh, chợt nhìn thấy dáng vẻ này, cả người anh đều giống như sáng sủa hơn rất nhiều. Anh mang theo nụ cười, trên trán được ánh nắng chiếu xuống hiện ra sự trơn bóng khoẻ mạnh, đôi lông mi dài rậm giống như được mực nước quét qua.
Long Đình Đình nhìn đến mức thất thần, cho đến khi người đàn ông đi đến trước mặt của cô, cô vẫn còn sững sờ.
Mặc Diệu Dương khẽ cong khóe môi, nói: “Hiện tại mới phát hiện ra người đàn ông của em rất đẹp trai sao?”
“…” Long Đình Đình vội vàng lấy lại tinh thần, thế nhưng hơn một nửa gương mặt đã đỏ lên.
Thật sự là xấu hổ chết người rồi! Hai người đã có con rồi, cũng đã coi là vợ chồng già rồi, vì sao mỗi lần đối mặt với anh, vẫn luôn đỏ mặt, tim đập rộn ràng chứ!
A a a! Thật sự là không có tiền đồ mà! Không phải chỉ là anh lớn lên đẹp trai một chút thôi sao! Vì sao rõ ràng thân thể đã lên chức mẹ rồi, mà trong lòng cô vẫn còn là trái tim thiếu nữ chứ!
Mặc Diệu Dương thấy cô đỏ mặt, cũng không tiếp tục trêu đùa cô nữa. Mà đi đến bên cạnh Bánh Bao Sữa, tương tác thân mật với con trai: “Nhóc con, trưởng thành nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nếu con dám chọc giận khiến mẹ tức giận, thì ba sẽ đánh con!”
Anh nói xong, còn giơ tay hình quả đấm trước mặt Bánh Bao Sữa.
Bánh Bao Sữa lúc đầu đang yên lặng vui sướng ngậm núm vú cao su, lại bị người ba có tố chất thần kinh này giơ nắm đấm trước mặt. Đôi mắt to đen lúng liếng nhìn anh vài giây, “Oa!” một tiếng khóc lên.
Trận khóc này không kịch liệt, nhưng núm vú cao su còn đang ở trong miệng nhỏ của bé, bên trong còn sữa chưa nuốt hết, điều này khiến cho Bánh Bao Sữa bị sặc. Lại vừa khóc vừa ho không ngừng.
Trận giày vò này đã hù doạ Long Đình Đình, cô vội vàng đứng dậy dỗ dành Bánh Bao Sữa.
“Anh cũng thật là, người lớn như vậy, bé con mới bao lớn chứ, sao anh có thể doạ con như vậy.” Long Đình Đình vừa dịu dàng dỗ Bánh Bao Sữa, vừa trách cứ người ba có tố chất thần kinh.
Từ lúc đó, toàn bộ Bảo mẫu, mẹ Dung và người hầu trong nhà đều vây quanh bên người Bánh Bao Sữa. Mà người ba có tố chất thần kinh thì triệt để bị gạt sang một bên.
Mặc Diệu Dương xem xét tình hình này, trong lòng thầm kêu không ổn, địa vị của mình chỉ sợ là khó giữ được!
Rốt cuộc, Bánh Bao Sữa cũng ngừng khóc. Một lần nữa thoải mái nằm trong nôi, thoải thái hút núm vú cao su, miệng nhỏ còn chẹp chẹp.
Mặc Diệu Dương híp mắt lại, nhìn về phía Bánh Bao Sữa.
Bánh Bao Sữa cũng mở to đôi mắt ngây thơ, tò mò nhìn anh. Cái người ba bệnh tâm thần này lại muốn làm gì nữa?
Mặc Diệu Dương nhíu mày lại! Tốt lắm, tên nhóc thối nhà con, còn dám trừng mắt nhìn ba!
Bánh Bao Sữa há miệng, dáng vẻ như muốn khóc.
Mặc Diệu Dương thấy thế, vội vàng quay mặt về phía khác. Không thể trêu vào, không thể trêu…
Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu đến.
Long Đình Đình vội vàng đứng dậy, cười nhìn hai vị siêu đẹp trai này đến. Thế nhưng, hôm nay hình như sắc mặt của hai người này có chút nghiêm túc.
“Diệu Dương, chúng tôi có một phát hiện quan trọng, liên quan đến Tiểu San.” Tiêu Quân trước tiên gật đầu với Long Đình Đình, sau đó nói vớ Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Anh nhìn Long Đình Đình, nói: “Bọn anh đi nói chuyện. Tiêu Quân, Đình Kiêu, chúng ta đi thư phòng.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Long Đình Đình nhíu mày, nhìn ba người đàn ông đi vào trong phòng.
Rốt cuộc cũng đã có tin tức của Tiểu San! Từ sau khi cô ấy rời khỏi nhà tổ, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Mặc Diệu Dương cũng có phái không ít người tra tin tức về cô ấy, nhưng vẫn luôn không có.
Mà miệng của Trần Thân bên kia, lại có chết cũng không hé miệng. Có thể thấy, anh ta quả thật trung thành đến cùng với Tang Nham.
Mặc Diệu Dương và Long Đình Đình thương lượng với nhau, Tang Nham bên kia nhất định có biện pháp liên hệ với Tiểu San. Cho nên, bọn họ hoàn toàn không cần thiết thả Trần Thân ra, chỉ cần có Trần Thân ở trong tay, thì sẽ không lo không có tin tức của Tiểu San.
Cô nói không ra cảm xúc trong lòng mình là gì. Là cảm giác nửa vui nửa lo.
Vui chính là đã có tin tức của Tiểu San. Còn lo lắng chính là không biết hiện tại cô ấy có ổn hay không!