Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 469: Dập tắt những tâm cơ không tốt




Theo kiến nghị của bác sĩ, trẻ con cần phải đưa ra ngoài vận động, hít thở không khí, tắm nắng một chút. Vậy là mẹ Dung và bảo mẫu còn có Mạc Ninh Thanh đưa đứa bé ra khỏi phòng bệnh.

Diệu Dương ở lại cùng Đình Đình.

Người đàn ông đầu tiên ngồi bên cạnh giường, sau đó cảm thấy vẫn chưa đủ liền nằm lên giường cùng Đình Đình.

Long Đình Đình vội nói: “Ấy, đây là giường đơn mà.”

“Anh cũng đâu ngủ thật, anh chỉ muốn… nằm một lát.” Chính là muốn ở bên cạnh em một chút thôi. Anh nói xong còn dịch người đi: “Em xem, anh nằm nghiêng như vậy sẽ không tốn nhiều diện tích.”

Long Đình Đình nhìn vậy, rồi nhìn về phía mình. Anh thực sự là đang nằm nghiêng, khuỷu tay còn đỡ đầu của mình, hoàn toàn không chiếm diện tích là bao.

Trong khoảng thời gian này, tuy mọi người đều làm việc của mình, nhưng người khổ nhất là anh.

Anh ban ngày đi làm, buổi tối còn phải đến đây chăm sóc cô. Người có khỏe mạnh đi chăng nữa cũng chịu không nổi. Trong lòng có chút không nỡ liền nói: “Anh tối nay không cần đến nữa đâu.”

“Tại sao?” Anh hỏi lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

“Trông anh mệt mỏi như vậy, cũng nên về nghỉ ngơi thôi.”

Nghe vậy, Diệu Dương mỉm cười nhẹ nhàng, không để ý sự phản kháng của cô, hôn cô một cái: “Ở cạnh vợ và con, anh vĩnh viễn không cảm thấy mệt.”

Long Đình Đình khuôn mặt trở nên ửng hồng.

Trong lòng liền hung hăng khinh bỉ mình một cái! Đứa trẻ này đều sinh ra cho anh rồi, nhưng vẫn không chống đỡ nổi mị lực của anh. Không phải bị hôn một cái thôi sao, tại sao trong lòng lại chao đảo như vậy.

Đầu của cô, bị ép lên khuỷu tay người đàn ông, lại ngửi thấy mùi hương đàn đặc biệt trên người anh, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Diệu Dương, em muốn về.”

“Hử?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú: “Về đâu?”

Long Đình Đình hít một hơi liền nói: “Em cảm thấy ở đây không an toàn.”

“Em muốn nói Cốc Nhược Lâm?” Diệu Dương có tính toán trong lòng.

“Vâng.” Đình Đình gật đầu, nghiêng người đối diện với anh nói: “Bệnh của Cốc Nhược Lâm thực sự nghiêm trọng lắm sao? Ở đó lâu như vậy rồi sao chưa xuất viện?”

Cô nghĩ, đợi khi cô xuất viện, cô ta cũng sẽ xuất viện theo!

“Bác sĩ nói cô ta bị bệnh trầm cảm, chữa không tốt sẽ luôn muốn làm hại mình xong tự sát, vì vậy kiến nghị cô ta ở viện để tiện quan sát.” Diệu Dương nói.

Long Đình Đình nhíu mày, cô biết anh sẽ nói tốt cho Cốc Nhược Lâm, giống như bà Cốc nói vậy, bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cho dù tình yêu không còn nữa nhưng giữa bọn họ từ đầu đến cuối luôn có sợi dây tình cảm vô hình không thể cắt đứt được.

Nếu Cốc Nhược Lâm không dựa vào điểm này, dựa vào cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại bản thân, nếu như đổi lại là Sở Huệ Nhu, Lâm Tiêu Tương, có lẽ Diệu Dương sớm vứt họ đến tinh cầu nào rồi.

Không biết tại vì sao, rõ ràng biết giữa bọn họ không có tình cảm, cho dù chỉ là Cốc Nhược Lâm đơn phương mà thôi. Nhưng trong lòng Đình Đình vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Em muốn về. Em luôn cảm thấy hai mẹ con bọn họ có chút gì đó. Luôn cho em cảm giác ân cần không cần thiết.” Đình Đình do dự nói, vẫn là nói ra sự lo lắng trong lòng.

Diệu Dương nghe xong cuối cùng vẫn đồng ý với cô: “Bé cưng, vậy tối nay anh sẽ đưa em về.”

“Thật ư?” Đình Đình nét mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Thực ra không phải Diệu Dương không muốn về, mà là vì đứa bé sinh non, cần ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian. Nhưng thấy vợ mình muốn đi, anh dĩ nhiên phải đồng ý.

Không thể để cô trong người cảm thấy căng thẳng hoảng loạn được. Điều này không tốt cho sức khỏe.

“Ừm, anh vừa nghĩ rồi, để bác sĩ và y tá chăm sóc đứa bé cùng về. Để bọn họ tạm thời ở lại trong Lưu Thủy Uyển nhà họ Mặc. Còn tiền lương, anh sẽ trả gấp đôi. Điều này cũng cần nói với viện trưởng một tiếng, để bọn họ tạm thời nghỉ việc ở đây. Em cảm thấy thế nào?” Mặc Diệu Dương nói.

“Vâng, cứ làm theo anh nói.”

Mặc Diệu Dương sau khi dỗ Long Đình Đình đi ngủ xong, anh mới nhẹ nhàng dậy, yên lặng rời khỏi đây.



Trần Hằng đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy anh ra ngoài, gật đầu nói: “Tổng giám đốc.”

“Ừ.” Mặc Diệu Dương sắc mặt có chút không vui.

Lời Long Đình Đình nói ban nãy vẫn để lại trong lòng anh. Thực ra anh sớm đã nghi ngờ động cơ của bà Cốc, rõ ràng đã cảnh cáo bọn họ rồi nhưng họ vẫn tới đây. Nhưng mà vẫn không biết xấu hổ, không phải đưa ăn sáng thì đưa bữa tối.

Con gái của mình đều để sang một bên không quan tâm, lại có ý nghĩ muốn chăm sóc Đình Đình? Nói kiểu gì cũng thấy rất khó hiểu!

Mặc Diệu Dương nghĩ một lúc liền nói: “Đi cùng tôi một chuyến đến đây.”

Cốc Nhược Lâm nằm ở phòng bệnh trên tầng, ngay đối diện tòa nhà này. Vậy nên đứng ở ban công cũng có thể nhìn thấy ban công phía đối diện.

“Tổng giám đốc, ngài nói muốn đi gặp cô Cốc ư?” Trần Hằng hỏi.

“Đúng vậy.” Mặc Diệu Dương trả lời. Sau đó liền bước nhanh về phía trước, có những lời, nhất định phải nói với bọn họ.

Đứng trước cửa thang máy Mặc Diệu Dương gặp mẹ Dung.

Mặc Diệu Dương ôm bánh bao sữa cưng nựng một lúc rồi mới rời đi.

Mạc Ninh Thanh đẩy cửa ra, mẹ Dung vào nói: “Chúng tôi về rồi đây.”

Long Đình Đình mở to mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Quấy rầy mẹ đang ngủ rồi.” Mạc Ninh Thanh thay tã lót cho đứa nhỏ, sau đó liền đến chỗ Long Đình Đình nói: “Đình Đình đang ngủ hả? Ha ha, bác sĩ nói đứa bé còn nhỏ không nên ở bên ngoài lâu nên mới về sớm như vậy.”

Long Đình Đình dụi dụi mắt: “Không sao, cũng không phải buồn ngủ lắm.”

Bảo mẫu chăm sóc đứa bé, mẹ Dung thì chăm sóc Đình Đình.

Đình Đình ăn ít đồ ăn xong, liền muốn đi vệ sinh, Mạc Ninh Thanh đỡ cô, cô nhẹ nhàng xuống xe, có chút ngại liền nói: “Để tớ tự làm.”

Mạc Ninh Thanh vẫn đỡ cô: “Vậy làm sao được. người cậu còn một đường vết thương, ngộ nhỡ, tớ chỉ là nói nhỡ…”

Bỗng nhiên mẹ Dung quét ánh mắt lên người cô.

Mạc Ninh Thanh đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhớ ra mọi người vẫn hay kiêng kị nói những điều này. Cô vội vàng nói: “Phì phì, không có nhỡ gì cả, làm gì có nhỡ chứ!”

Long Đình Đình cười thầm.

Cứ như vậy, Mạc Ninh Thanh đỡ lấy cô, cô cũng chầm chậm bước chân trên mặt đất. Nhưng mà, lúc đi qua ban công cô bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua ban công phía đối diện.

Một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô.