Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 464: Cậu lỗi nhà họ mặc




Cách thức tỏ tình bám dai như đỉa của Tiêu Quân, quả thực là chưa từng có.

Mạc Ninh Thanh không phải là không có ai theo đuổi, nhưng cách thức của Tiêu Quân đúng là độc nhất.

Người đàn ông chống hai tay lên tường, giam Mạc Ninh Thanh giữa hai cánh tay.

Nói thật thì biểu cảm cùng với cách mà Tiêu Quân giam giữ Mạc Ninh Thanh cuốn hút vô cùng! Nhưng mà giọng nói khiêm nhường cả vẻ mặt chân thành tha thiết của anh ta, lại khiến người khác có cảm giác anh ta đang rất thành thật!

Trời ạ! Mạc Ninh Thanh cảm thấy mình chắc chắn bị điên mất. Nói khó nghe một chút thì rõ ràng thân phận bây giờ của cô chỉ là một lốp xe dự phòng!

Thế nhưng! Có câu “Hỏi thế gian tình là gì...hoa rơi hữu ý!

Mạc Ninh Thanh cảm thấy nhất định là Tiêu Quân đã rơi trúng mình. Cô cũng không biết tại sao ban đầu mình lại nóng lòng suy nghĩ mà đồng ý.

Muôn kiểu hối hận sau chuyện này, đúng là không cách nào thay đổi!

Sau khi Long Đình Đình biết được truyện này thì vô cùng kinh ngạc. Cô nắm chặt tay Mạc Ninh Thanh, than thở: “Con nhỏ ngốc, sao cậu phải để bản thân thiệt thòi như vậy? Tiêu Quân cũng vậy, thật quá đáng mà. Tớ nhất định phải nói rõ với anh ấy.”

Cô và Mạc Ninh Thanh thật sự không có chút giấu diếm nào cả. Toàn bộ của việc này, Mạc Ninh Thanh đều kể hết cho cô, bạn thân có thể làm như thế với nhau đúng thật đáng quý!

Ban đầu. Long Đình Đình rất lo lắng răng Mạc Ninh Thanh sẽ vì chuyện này mà hoài nghi mình, sẽ xa cách mình. Nhưng hóa ra cô quá nhạy cảm rồi. Ngược lại tình cảm giữa cô và Mạc Ninh Thanh còn tốt hơn so với lúc trước.

Mạc Ninh Thanh cúi đầu không nói gì.

Khóe miệng Long Đình Đình hơi giật: “Con nhỏ ngốc này, cậu đã chịu uất ức như vậy, khiến tớ không dễ chịu chút nào.”

Mạc Ninh Thanh thở phào nhẹ nhõm, châm chọc: “Lần này thì ngon rồi, cậu cũng đã nhìn thấy mặt hổ thẹn của tớ rồi.”

“Nói bậy!” Long Đình Đình cau có, giơ tay ấn vào trán cô.

Mạc Ninh Thanh bật cười.

Sự xuất hiện của Mặc Diệu Dương liền khiến bầu không khí thoải mái trở nên gượng gạo.

Nụ cười Long Đình Đình cũng nhanh chóng nhạt dần, Ánh mắt Mạc Ninh Thanh trở nên lúng túng khi nhìn hai người họ, tự giác đứng dậy và chào tạm biệt.

Long Đình Đình ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô, gật đầu nhẹ: “Đi đi.”

“Ừm.” Mạc Ninh Thanh cũng gật đầu: “Lần tới tớ sẽ đến chơi với cậu.”

Sau khi Mạc Ninh Thanh rời đi, Long Đình Đình khẽ xoay mình và khép mắt lại. Cô không muốn nhìn thấy Mặc Diệu Dương. Thành thật thì đứa trẻ sinh non là chuyện đau lòng nhất của người làm mẹ.

Điều khiến cô không thể chấp nhận là người cùng cô đi khám thai, mà vừa nghe tin tình đầu xảy ra chuyện, liền bỏ mặc người vợ đang mang thai.

Rốt cuộc trong lòng anh thì tình đầu hay người vợ mang thai, ai quan trọng hơn?

Mặc Diệu Dương muốn gọi cô dậy nói vài lời. Nhưng không biết trong lòng còn khúc mắc cái gì mà không thể mở lời.

Đã hai ngày từ lúc cô ngã đến bây giờ rồi. Mặc Diệu Dương không hề rời khỏi bệnh viện nửa bước, nửa đêm thì chợp mắt trên cái ghế bên ngoài.

Mẹ Dung ôm em bé vào: “Đình Đình, y tá đã cho phép tôi bồng bé cưng một chút. Chỉ một chút thôi là phải gửi lại rồi.”

Long Đình Đình vừa mới nằm mà nghe thấy những lời này liên nhanh chóng mở mắt.

Mẹ Dung đã lên tiếng chào Mặc Diệu Dương trước rồi sau đó đi thẳng tới bên giường, bồng đứa bé đến trước mặt Đình Đình.

Long Đình Đình muốn đưa tay ẵm em bé nhưng cơ thế quá mềm yếu, vẫn chưa hồi phục, không có đủ sức. Sợ mình không cẩn thận mà làm tổn thương con.

Nhưng mẹ Dung nhìn ra mong muốn mãnh liệt ẵm con của cô. Thế nên liền đặt em bé trên tấm chăn bên người cô, hai mẹ con cùng đắp chung tấm chăn.

Bằng cách này mà Long Đình Đình có thể sát bên con mình mà không cần bế.

Long Đình Đình cúi đầu trêu đùa đứa bé đang tò mò mà trừng mắt nhìn mọi thứ xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc của một người mẹ.

Mẹ Dung cũng vui tươi hớn hở, sau khi thu hồi ánh mắt liền nhìn thấy Mặc Diệu Dương cũng đang nhìn theo hai mẹ con mà nở nụ

cười yên tâm. Bà ấy suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “cậu hai, tên của cậu chủ nhỏ vẫn chưa nghĩ ra.”

Mặc Diệu Dương chợt nhận ra! Phải ha, cục cưng đã sinh được hai ngày rồi, anh vẫn chưa nghĩ đến tên cho con mình. Anh nhìn về phía Long Đình Đình.

Mà lúc này Long Đình Đình cũng đã nghe thấy lời của mẹ Dung, ngước mắt nhìn anh. Sau khi ánh mắt chạm nhau, Long Đình Đình tỉnh bơ nhìn sang chỗ khác.

“Mặc Minh Hy.” Đôi môi mỏng của Mạc Diệu Dương khẽ mấp máy, những lời lẩm nhẩm phát ra mấy tiếng: “Tên là Mặc Minh Hy.”

“Mặc Minh Hy tên rất hay, hy vọng của ngày mai.” Mẹ Dung lặp lại mà cười lên. Nhưng đã nhanh chóng ngừng cười, bối rối: “cậu hai, hình như đây là tên của con gái phải không? Có hơi yếu đuối đối với con trai đó.”

“..." Mặc Diệu Dương cũng thấy vậy.

Bởi vì anh luôn hy vọng Long Đình Đình giúp anh sinh một bé gái, cho nên lúc cô mang thai, anh đã suy nghĩ cần nhắc để đặt tên rồi.

“Vậy tên là Mặc Minh Lỗi, trong quang minh lỗi lạc! Hi vọng tương lai con sẽ giống tôi, quang minh lỗi lạc, ngay thẳng chính trực!” Mặc Diệu Dương nói.

Long Đình Đình nghe thấy, trong lòng có chút cảm khái.

Anh ta có ý gì đây? Còn đặc biệt giải thích ý nghĩa của tên Lỗi! là đang ám chỉ mình đã trách lầm anh sao? Nhưng mà, anh đã bỏ rơi mình và con để đi tìm Cốc Nhược Lâm mà.

Mẹ Dung nghe vậy, mà hết sức vui vẻ, khen: “cậu hai, cái tên này quá hợp đi, ha ha... sau này sẽ gọi cậu chủ nhỏ của chúng ta là Cậu Lỗi, ha ha”

Bà ấy vừa nói vừa hướng lên phía trước, hỏi rằng: “mợ hai, cái tên này có được không?”

Long Đình Đình gật đầu: “Ừm, được.”

Tạm thời không nghĩ tới cái khác, nhưng cái tên này quả thực nghe rất hay.

Lúc cả nhà đang vui vẻ hòa thuận, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gỗ cửa.

Mẹ Dung nói: “Tôi đi mở cửa.” Nói xong liền đi ra mở cửa. Lúc nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, nụ cười trên bà ấy lập tức dập tắt, lạnh lùng nói: “Cô đến làm gì?”

Giọng nói tuy không quá lớn, nhưng hai người trong phòng bệnh yên tĩnh có thể nghe thấy.

Mẹ Dung hiếm khi nói những lời lạnh nhạt hời hợt như vậy với người khác, rốt cuộc người đến là ai? Long Đình Đình nhướn mày nhìn ra ngoài thì nhìn thấy Cốc Nhược Lâm đã vòng qua người mẹ Dung mà đi vào phòng!

Mẹ Dung muốn cản, nhưng ánh mắt Cốc Nhược Lâm rất cương quyết, hoàn toàn không để bà ấy ngăn chặn.