Kết quả giám định DNA của An Giai Kỳ có rất nhanh.
Kết quả cho thấy cô ta quả nhiên không phải là người của gia tộc Long thị, xét nghiệm DNA cho mọi người biết rằng cô ta có bắn đại bác với nhà họ Long thì cũng không tới.
Long Chi Nguyệt đau lòng không thôi, nhưng mà nhớ đến mấy ngày nay ở chung với nhau, bà ta quả không đành lòng đưa cô ta vào chỗ chết, chỉ là sai người đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Long mà thôi.
An Giai Kỳ biết thân phận của mình đã bị bại lộ hoàn toàn rồi, nhưng mà trước khi đi cô ta vẫn gom hết tất cả những tài sản thuộc về cô ta rời khỏi nhà họ Long.
Trên con đường rộng rãi, An Giai Kỳ đang đón xe ở ven đường.
Ở phía xa xa có mấy chiếc xe cảnh sát dần dần chạy tới.
Trái tim của An Giai Kỳ đập nhanh, cô ta chột dạ, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Quả nhiên ở trên xe có mấy nhân viên cảnh sát nhảy xuống cản đường cô ta lại.
“Các... các người muốn làm gì.” An Giai Kỳ thấp thỏm lo âu vùng vẫy.
“Cô An, cô liên quan đến một vụ án mưu sát người khác, mong cô đi với chúng tôi một chuyến.”
An Giai Kỳ bị cảnh sát “khách khí” mời lên xe.
An Giai Kỳ đã rời đi nửa tháng rồi, An Đình Đình nghỉ hết các loại biện pháp nhưng mà vẫn không có cách nào liên lạc được với anh, cô đã từng nghĩ có lẽ vì anh phải che giấu tai mắt sợ người khác biết tin tức anh vẫn còn sống.
Nhưng mà thời gian trôi qua dài như vậy anh cũng không khỏi có chút quá đáng, ngay cả một tin tức cũng không để lại cho cô.
Gần đây phản ứng thai kỳ có chút lớn, có thể là bởi vì tâm trạng của cô cứ lo lắng cho nên giấc ngủ không đầy đủ, nên cứ nhức đầu không có chút sức lực nào, tay cô cầm điện thoại, cất bước đi, lơ đãng xem điện thoại, đi xuống dưới lầu.
Điện thoại của cô đột nhiên lại nhận được một tin nhắn messenger.
Mở ra xem, là của Cốc Nhược Lâm gửi tới, sao cô ấy lại gửi tin nhắn cho mình vậy nhỉ? Chẳng lẽ là Diệu Dương mượn điện thoại di động của cô ấy gửi tin nhắn cho mình.
Nghĩ đến đây, bước chân của An Đình Đình dừng lại ở trên cầu thang.
Nội dung tin nhắn là một đoạn video, ánh sáng có chút mờ ảo, cô nghi ngờ mở video ra, ở bên trong rất yên tĩnh, hình như là cô nhìn thấy dáng vẻ của Cốc Nhược Lâm đang nằm ở trên giường.
Mặc dù là nhìn không rõ mặt cho lắm, nhưng mà dáng người đó, hình dáng, gương mặt đó cùng với giọng nói của cô ta, có thể suy đoán được người này nhất định là Cốc Nhược Lâm. Còn có một chuyện nữa, cô ta ăn mặc vô cùng ít.
Tại sao cô ấy lại gửi đến cho mình tin nhắn như thế này, mục đích là cái gì chứ? Khoe khoang thân hình của cô ấy với mình hả.
Trong lúc An Đình Đình vẫn còn đang nghi ngờ, ở bên trong màn hình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Người này cũng ăn mặc vô cùng ít, thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, cũng giống như Cốc Nhược Lâm, anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót gợi cảm.
Thân thể của người đàn ông hơi chuyển động, Cốc Nhược Lâm liền dựa sát vào người đàn ông.
Màn hình vừa vặn nhắm ngay gương mặt của hai người bọn họ.
Khuôn mặt của người đàn ông đúng là Mặc Diệu Dương!
An Đình Đình cảm thấy khuôn mặt của mình lại đột nhiên nóng đến bỏng lên, dưới chân vừa lảo đảo một cái, thân thể liền ngã xuống dưới lầu.
Đôi mắt đang nhắm chặt lại kéo ra một khe hở, đập vào mi mắt hình như là có một nhóm người.
“Đình Đình, cháu đã tỉnh rồi.” Mặc Viên Bằng hoảng loạn nói.
Mẹ Dung nghe nói An Đình Đình đã tỉnh lại rồi, vội vàng chụm lại, vừa đau lòng vừa trách mắng: “Mợ hai à, mợ... mợ không thể cẩn thận một chút được hả? Mợ là người đang mang thai đó, may là không thương tổn đến đứa bé, nếu không thì...”
An Đình Đình nhắm mắt lại, tâm loạn như ma, trái tim lo sợ bất an cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ông tư Mặc đã ở lại nhà họ Mặc, Mặc Viên Bằng cũng không thể ở chỗ này quá lâu được, sau khi cô tỉnh lại, mẹ con cũng không có gì phải lo lắng sau đó liền rời đi.
An Đình Đình kêu mẹ Dung tìm điện thoại di động của mình đến đây, cô kêu tất cả mọi người đi ra ngoài.
Cô mở video đó ra một lần nữa, video ngắn ngủi mười mấy giây, cô cứ nhìn đi nhìn lại thật là nhiều lần, nam nữ chính ở trong màn hình quả thật chính là Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm, tuyệt đối không thể nào là dùng thế thân để giả mạo.
Trái tim không nhịn được mà nứt ra, hô hấp cũng sắp không được nữa rồi.
Vị trí trái tim đột nhiên lại truyền đến một cơn đau nhức...
Mặc dù đã là cuối mùa xuân, ánh nắng đã không còn lạnh giống như mùa đông nữa, nhưng mà mặc dù từng chùm ánh nắng lớn chiếu lên trên người nhưng mà vẫn không ấm áp thẩm thấu lòng người như là ánh nắng của mùa hè.
An Đình Đình ngồi ở trên xe bảo vệ môi trường, bánh xe chậm chạp phát ra âm thanh “lạch cạch” trên nền đá cuội giống như là trái tim của cô vào giờ phút này, khẩn trương không chịu được.
Xe dừng lại ở cửa, dưới sự nâng đỡ của người giúp việc, An Đình Đình bước xuống xe đi vào trong nhà.
Ở trong đại sảnh có không ít người đang đứng, người lớn nhà họ Mặc gần như đều đang ở đây, An Đình Đình hít mũi một cái, ánh mắt tìm kiếm giữa bọn họ.
Người phụ nữ đó giống như người mà An Đình Đình đã từng nhìn thấy trong giấc mơ.
Búi tóc tản ra, tóc cuộn lại thành những lọn nhỏ, khuôn mặt đang cúi xuống ở trước mặt của cô, một chiếc áo khoác dê nhung ở trên người màu trắng sữa làm lộ ra tính cách của bà ấy càng trở nên dịu dàng và điềm tĩnh.
Người phụ nữ quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn là lông mi nhẹ nhàng nhíu lại, đôi mắt như sương khói giang nam vẫn trong trẻo sáng ngời như cũ, khóe miệng hơi cong lên, khóe miệng mang theo một nỗi buồn và chua xót.
An Đình Đình dường như là nhìn thấy được phiên bản của mình, không, chính xác mà nói nó giống như là một tấm gương có thể du hành xuyên thời gian và không gian, dường như là cô có thể nhìn thấy được mình của vài năm sau.
Ánh mắt của Long Chi Nguyệt và cô chạm nhau.
Bà từ từ đứng dậy đi về phía của An Đình Đình, ánh mắt của bài dịu dàng mà yêu thương, không hề di chuyển cứ nhìn chăm chú trên gương mặt của An Đình Đình.
Đây quả thật chính là phiên bản khác của mình, trong chốc lát giống như là đảo ngược thời gian, dường như bà nhìn thấy mình của vài năm trước, bà vươn tay ra nắm lấy tay của cô, trong đôi mắt xuất hiện hơi nước mông lung,
Ánh mắt dần dần mơ hồ: “Cháu chính là... Đình Đình đúng không.”
An Đình Đình bị bất ngờ to lớn làm cho một câu cũng không thể nói nên lời, cô nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từng giọt, liên tục gật đầu...
Cô chưa bao giờ nghĩ đến cô và mẹ đẻ đoàn tụ với nhau lại dưới tình cảnh như thế này.
An Đình Đình đã từng ảo tưởng rất nhiều tình cảnh, không có bất cứ một cái nào là như thế này này, mà trước đó chuyện liên quan đến An Giai Kỳ cô cũng đã được Mạc Ninh Thanh kể cho cô nghe.
Tiêu Quân lại dẫn An Giai Kỳ đi vào, lần này anh hy vọng là cô ta có thể ở bên trong lâu hơn một chút, không vì cái gì khác, chỉ vì cô ta có ý đồ muốn làm Mạc Ninh Thanh bị thương...
Thủy Sam Uyển.
“Con gái, cái này.” Long Chi Nguyệt lấy ra sợi dây chuyền con bướm từ trong túi đặt ở trong tay của An Đình Đình, lúc này nước mắt cũng đã tràn ra: “Không thể làm mất được nữa đâu, đều là do mẹ không tốt, nhận phải một đứa con giả, hại con gái cưng của mẹ...”
Nói đến đây, bà nghẹn ngào nói không nên lời.
Bởi vì lúc đang trên đường đến đây, Mạc Ninh Thanh đã nói tình huống đại khái của An Đình Đình cho bà nghe một lần. Long Chi Nguyệt cảm thấy mình thật sự có lỗi với con gái, trong lòng có một loại cảm giác áy náy vô cùng sâu sắc.