Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 40: Anh trai ngốc sẽ khá hơn




An Đình Đình vô cùng tức giận, nhưng cũng không có cách nào. Lâm Tiêu Tương nói không sai chút nào, đây đúng là công việc ngày hôm nay của cô, đương nhiên cũng không phải của một mình cô, nhưng Lâm Tiêu Tương nói như vậy thì cũng không có cách nào khác.

Nghĩ đến việc ngày mai phải đem những thứ này cho tổng giám đốc xem qua, An Đình Đình không thể làm

đại khái được, đành phải lấy bản thiết kế và bút vẽ ra, nằm trên bàn và bắt đầu làm việc...

Những ngôi sao và ánh trăng trên màn đêm tối dần di chuyển về phía tây...

Buổi tối trong thành phố vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng khu vực biệt thự này lại có vẻ yên tĩnh và êm ả.

An Đình Đình dụi dụi mắt, thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhìn tác phẩm trong tay mình, lộ ra nụ cười vui mừng.

"Ục ục..." đói bụng.

An Đình Đình đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến phòng bếp tìm một chút gì đó để ăn.

Trên đường ởi qua ban công ngoài trời, dường như cô cảm thấy có điều gì đó bất thường. Mặc dù ngoài ban công không bật đèn, cô cũng không thể nhìn rõ khung cảnh bên ngoài, nhưng cánh cửa sát mặt đất đang mở, gió mát từ bên ngoài thổi vào phòng, chiếc rèm trắng đang đung đưa theo gió.

"Ai?" An Đình Đình hỏi một câu.

Không có ai trả lời. Cô lấy hết can đảm, đi xuống phía cánh cửa, ra bên ngoài, ban công ngoài trời trang trí rất gọn gàng và thanh nhã, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống, chiếu vào thân thể người đàn ông đang sừng sững đứng đó.

Mặc Diệu Dương ngồi trên chiếc ghế làm bằng cây mây, điện thoại đặt ở một bên, đang lóe lên ánh sáng, dường như đang có người gọi tới.

Thế nhưng tại sao anh lại không nghe máy?

Sự tò mò hại chết con mèo, An Đình Đình nhẹ nhàng đi qua, đứng sau lưng Mặc Diệu Dương, nói: "Tại sao lại không nghe máy?”

Người đàn ông đang trầm tư bất thình lình bị động đến, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn về phía An Đình Đình.

Người phụ nữ này xuất quỷ nhập thần, giống như âm hồn người chết vậy.

"Ách... Thật ngại quá, dọa anh giật mình rồi!” An Đình Đình vội vàng cười làm lành, chớp mắt hỏi: “Muộn như vậy rồi sao anh còn chưa ngủ?”

Mặc Diệu Dương khẽ nâng mắt, nhìn vào người cô. Không biết là do ảo giác hay gì đó, An Đình Đình lại nhìn thấy trong ánh mắt của anh...có một chút gì đó ưu thương.

Lo âu? Sao lại như vậy? Người đàn ông này vô cùng giàu có, hô mưa gọi gió, không ai bì nổi, sao lại còn có thể có điều gì lo lắng trên đời?

"Đang nghĩ đến...anh trai ngốc sao?” An Đình Đình nghiêng đầu hỏi.

Mặc Diệu Dương lườm cô một cái: 'Cô muốn chết!"

"Này này, tôi nói đùa nha. Anh Diệu Phong rất tốt, tôi rất thích anh ấy.” An Đình Đình nói, sau đó tự mình tìm một chỗ và ngồi xuống.

Lúc này Mặc Diệu Dương hoàn toàn không giống con người lạnh lùng đạm mạc khó gần vào ban ngày, bây giờ anh giống như một người bình thường, trên gương mặt hoàn toàn không còn sự sắc sảo nào nữa.

Anh nhìn về phía trước, giống như lâm vào trong ký ức nặng nề.

Một hồi lâu sau mới yếu ớt mở miệng: “Anh trai sẽ khá hơn.”

"Đó là điều đương nhiên, anh Diệu Phong lương thiện như vậy, nhất định người tốt sẽ được trời giúp.” An Đình Đình nói một cách chân thành.

Hơn nữa, người nhà họ Mặc nhiều tiền như vậy, còn lo lắng không trị hết bệnh sao?

Chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh Mặc Diệu Dương một lần nữa phát sáng.

An Đình Đình liếc mắt nhìn, không khỏi cảm thấy tò mò, tại sao lại không nhận điện thoại?

Đang lúc nghi ngờ thì bàn tay to lớn của người đàn ông che đi màn hình chiếc điện thoại di động, dường như là cố ý, giống như không muốn cho cô biết. An Đình Đình bĩu môi, nghĩ thầm, cô cũng không có hứng thú với việc riêng tư của anh.

"Khục... Chuyện đó, tôi đi về nghỉ trước. Ngủ ngon." An Đình Đình nói xong thì đứng dậy muốn rời đi.

"Khoan đã."

Phía sau một lần nữa truyền đến tiếng nói giống như mệnh lệnh của một vị Hoàng đế già của Mặc Diệu Dương, An Đình Đình hít một hơi, liếc mắt, quay đầu mỉm cười hỏi: “Cậu chủ, cậu còn điều gì dặn dò nữa không?”