Bữa tối còn chưa bắt đầu, An Đình Đình không thể ngăn được cơn ợ chua trong dạ dày.
Trần Thân lạnh lùng nhìn cô, dường như phát hiện chuyện gì đó.
Tang Nham để dao nĩa trong tay xuống, bước tới bên cạnh An Đình Đình, khuỵu nửa người xuống, giọng nói rất căng thẳng, hỏi: “Em không cần gấp như vậy?”
An Đình Đình giật mình trong lòng, tuyệt đối không thể để anh ta biết chuyện cô mang thai. Nếu không, anh ta nhất định sẽ lợi dụng đứa trẻ này để uy hiếp Diệu Dương.
Cô lắc đầu, cố gắng nhẫn nhịn cơn buồn nôn xuống.
“Không sao, chỉ là có hơi lạ nơi này.”
“Vậy sao? Tôi nghe người hầu nói, mấy ngày nay chế độ ăn uống của em vẫn rất bình thường, không có nghe nói em không hợp thủy thổ ở đây.”
Tang Nham vừa dứt lời, quả nhiên đúng như suy đoán của An Đình Đình.
Tuy anh ta không có xuất hiện trước mặt cô, nhưng nhất cử nhất động của cô anh ta đều biết. Vậy anh ta liệu có biết mình đã liên lạc được với Diệu Dương không? Trong lòng bỗng bắt đầu đoán già đoán non.
An Đình Đình cụp mắt, che đậy cảm xúc phức tạp trong mắt. Nhàn nhạt nói: “Có thể là tối qua không có nghỉ ngơi tốt.” Dứt lời, nâng cằm lên, thản nhiên liếc nhìn anh ta.
Trong lòng đoán già đoán non. Nhưng mong anh ta không có nhìn ra sự hoảng loạn của cô.
Không đợi anh ta nói tiếp, An Đình Đình đứng dậy, ngữ khí tuy bình thản nhưng mang theo một tia kiên quyết: “Hôm nay cơ thể không thoải mái, khẩu vị cũng không được tốt, bỏ lỡ bữa tiệc thịnh soạn mà anh mời rồi, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, hơi cúi đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Tang Nham đứng im ở đó, trên mặt lóe lên tia bất định, nhưng cuối cùng không có ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng mảnh mai rời đi của cô.
Trần Thân nhếch môi, cầm dao cắt thịt, khi đang cắt thì mỉa mai nói: “Đừng nhìn nữa, người ta căn bản không lĩnh tình này của anh đâu.”
Tang Nham quay đầu, đáy mắt lại tỏ ra không sao cả, đi về chỗ của mình và ngồi xuống.
Đôi mắt đào hoa của Trần Thân liếc nhìn anh ta: “Sao hả, thất vọng rồi chứ? Sớm đã nói với anh rồi, cô ta là người phụ nữ của Mặc Diệu Dương. Loại hàng xài rồi này, tàn hoa bại liễu, anh cũng muốn?”
Tang Nham nhíu mày, không vui liếc nhìn anh ta, nhưng lại không nói một câu nào.
Trần Thân để dao xuống, hai tay khoanh trước ngực, ra giả tiếc nuối thở dài một tiếng: “Tôi nhìn cô vợ nhỏ này, tám phần là có thai rồi.”
“Ăn cơm đi, bớt nói vài câu.” Tang Nham cầm khăn ăn màu vàng trải qua trước bàn.
Trần Thân hừ lạnh một tiếng, cáu kỉnh nói: “Tôi cũng không có khẩu vị.”
“Vậy thì đừng ăn nữa!” Giọng của Tang Nham trở nên lạnh nhạt.
“...” Trần Thân sững người. Sau đó hừ lạnh một tiếng, mang theo cảm xúc bực tức rời khỏi.
Một bữa tối bình yên, bị hai người rời khỏi thì không còn một chút không khí gì cả. Điều này nếu đổi thành ai thì tâm trạng cũng sẽ thay đổi. Nhưng Tang Nham rõ ràng cực kỳ vui vẻ, kêu người mở hết đồ ăn ra, từ từ cắt từng miếng thịt nóng thành những miếng nhỏ, sau đó cho vào bụng.
Một lúc sau, có một người đàn ông mặc đồ người làm đi tới, đứng lở bên bài ăn, trước tiên cúi đầu cung kính.
Tang Nham nhai gần hết đồ ăn trong miệng, nuốt xuống. Không nhanh không chậm cầm khăn giấy, ưu nhã mà lau miệng, cất giọng hỏi: “Cô ấy còn làm cái gì sao?”
“Cô An rất thành thật, luôn ở trong phòng của mình không có ra ngoài.”
“Ưm.” Tang Nham khẽ gật đầu. lại nói: “Bọn họ tổng cộng đã liên lạc mấy lần?”
“Chỉ một lần.”
“Ừm.” Tang Nham gật đầu.
Một lần là đủ rồi. Ít nhất, anh ta đã hoàn toàn nắm được hành động và vị trí của Mặc Diệu Dương, chỉ đợi anh ta tự chui đầu vào lưới. Lần này, anh ta muốn quét sạch nhà họ Mặc được mệnh danh là giàu nhất thành phố G.
Chỉ cần diệt trừ nhà họ Mặc mới có thể tiến một bước trong đại nghiệp xâm chiếm nước T, chiếm được lãnh thổ rộng lớn
“Cậu cả của nhà họ Mặc thì sao?”
“Nhốt ở cấm lao, không có bất kỳ ai biết.”
“Rất tốt, trông chặt một chút. Mặc Diệu Dương và anh cả của anh ta –Mặc Diệu Phong tình cảm thâm hậu, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách đi giúp anh ta.”
“Vâng!”
Tang Nham để dụng cụ ăn trong tay xuống, cằm hơi nâng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phương xa. Đáy mắt là một khoảng cô đơn...
Sau khi An Đình Đình trở về phòng, cảm giác buồn nôn đó đã đè nén rất lâu mới đỡ. Lần mang thai này, cô không có nôn lợi hại như lần đầu nữa, mà vừa rồi... Cô cẩn thận nghĩ lại, chắc là ngửi thấy mùi bò bít tết mới dẫn đến phản ứng này.
Cũng không biết Tang Nham đó có nhìn ra không. Có điều, từ dáng vẻ của anh ta, dường như chưa phát giác. Nếu như thật sự là như thế, ngược lại cũng yên tâm không ít.
Chỉ là... Cô bất lực sờ cái bụng nhỏ.
Cứ cầm tù ở nơi này mãi cũng không phải là cách. Thai nhi trong bụng sớm muộn cũng phải lớn lên. Nhiều nhất ba bốn tháng thì có thể nhìn thấy bụng rồi. Sợ Tang Nham sẽ lấy đứa trẻ này làm quân bài, vậy không phải sẽ...
An Đình Đình thay bộ đồ của mình, không có nửa điểm buồn ngủ.
Mà tín hiệu sáng nay, vậy mà lại không bắt được nữa. Cô giấu điện thoại vào trong túi, đẩy cửa đi ra.
“Cô An, cô có gì căn dặn sao?” Người làm ngoài cửa cưng kính hỏi.
Sắc mặt của An Đình Đình lạnh đi, giọng nói có hơi mất kiên nhẫn: “Tôi ra ngoài đi dạo, mấy người không được đi theo.”
Mặc dù An Đình Đình bị Tang Nham ‘bắt cóc’ đến đây, nhưng đãi ngộ ở đây của cô lại là cấp cao nhất. Người làm biết cô gái này có địa vị trong lòng chủ nhân nhà mình, tự nhiên không dám chọc vào.
Ai cũng lặng lẽ gật đầu, không có ai đi theo.
An Đình Đình đi tới chỗ rẽ, mới thở phào một hơi.
Tuy nói ở đây cũng được mấy ngày rồi, nhưng do cô trước giờ chưa ra ngoài tham quan, cộng thêm ở đây thật sự rất lớn, An Đình Đình tìm rất lâu mới tìm được chỗ rẽ để đi ra.
Biệt thự thật sự rất lớn, thảm cỏ, hoa viên, núi giả, đài phun nước cùng cây cối và hoa cỏ ở bên ngoài. Mọi thứ, đủ chứng minh thế lực của Tang Nham ở nước ngoài không phải nhỏ.
Bên ngoài có hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không biết ông nội bây giờ ở thành phố G thế nào rồi. Liệu có lo lắng cho an nguy của bọn họ hay không.
Nghĩ tới ônn tư Mặc và Mặc Diệu Lương nhìn chằm chằm vào đại quyền của nhà tổ nhà họ Mặc, trong lòng của An Đình Đình lại không yên tâm.
Hy vọng chuyện ông nội trúng độc lần trước có thể khiến ông cảnh giác. Có lẽ, người thật sự có thể hại được ông cụ lại chính là người thân bên cạnh ông.
Đột nhiên, đằng sau truyền đến tiếng bước chân.
An Đình Đình thấy căng thẳng trong lòng, sẽ không phải là Tang Nham đến đây tìm cô chứ?
Khoảng thời gian này là may mắn hay là do anh ta cố tình sắp xếp, hai người ở chung dưới một mái nhà lại chưa từng chạm mặt. Vậy lần này anh ta đến đây, mục đích là gì?
“Ai?” An Đình Đình ngoảnh đầu, lạnh lùng chất vấn.
Dưới bóng cây, An Đình Đình nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, ánh trăng khiến bóng của anh ta kéo dưới chân cô. Rõ ràng vóc dáng của anh ta cao lớn thẳng tắp.