Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 377: Thắng làm vua thua làm giặc




An Đình Đình được mời vào trong biệt thự tư nhân ở nước ngoài của Tang Nham.

Người đàn ông bước lên trước một bước, đưa tay ra, bày ra động tác muốn nắm tay của cô.

An Đình Đình nhíu mày, trên gương mặt tràn đầy sức sống lại là tia cảnh giác. Lùi về sau, lạnh lùng nhìn anh ta.

Tay của Tang Nham dừng trên không mấy giây.

Có điều, anh ta cũng không có tức giận. Anh ta thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Em không cần sợ tôi như thế.”

An Đình Đình lườm anh ta, không có nói chuyện.

“Em bây giờ ở địa bàn của tôi, tôi muốn như thế nào thì thế đó, em ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.” Tang Nham dùng ngữ khí bình thản nhất, giọng nói dửng dưng nhất, nói ra câu nói bình thường nhất. Nhưng những lời này lại có thể dễ dàng khơi gợi sự không thoải mái trong lòng của người khác.

An Đình Đình hai mắt đầy vẻ tức giận!

Trong đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu, dần nổi lên ánh lửa. Lông mày thanh tú cũng nhíu lại. Đôi mắt tuyệt đẹp cũng hơi nheo lại, đôi môi chúm chím mím chặt lại.

Ngũ quan của cô rất tinh tế, cho dù khi tức giận cũng rất xinh đẹp.

Tang Nham cong môi, biểu cảm có chút trêu đùa, dáng vẻ khỉnh khỉnh đó càng khiến người ta nổi cáu.

Lẽ nào cô biểu hiện còn không đủ dữ dằn sao?

An Đình Đình suy nghĩ, dứt khoát nói: “Nếu như anh dám làm gì tôi, Diệu Dương nhất định sẽ không tha cho anh.”

Người đàn ông khinh thường nói: “Nơi này anh ta không vào được.”

An Đình Đình biết, nhưng phàm là biệt thự sang trọng, hệ thống an toàn nhất định sẽ nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần những biệt thự bình thường khác. Hơn nữa nơi này còn là ở nước ngoài, rất không thuận tiện. Cho dù Diệu Dương dẫn người tới đây thì cũng khó mà xông vào được.

Nhưng, thông qua những điều này mà muốn cô thoả hiệp với anh ta sao? Vậy là điều không thể!

“Tôi có thể chọn chết!”

Câu nói này dường như nhả từ trong kẽ răng của cô ra. Giống như mang theo cảm giác hy sinh vì nghĩa, khiến người khác không biết biểu hiện thế nào.

Đương nhiên, Tang Nham sẽ không sợ, nhưng ít nhất trong lòng có hơi kinh ngạc.

Người đàn ông này tự kiêu, giống như Mặc Diệu Dương đỉnh thiên lập địa, có khi nào sẽ cúi đầu trước một người phụ nữ? Cho dù ý thức được cũng phải uốn lưỡi một hồi.

Anh ta mặt mày sa sầm, đôi mắt lạnh lùng như phủ một màn sương tuyết, không do dự mà cảnh cáo: “Em có thể thử, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ để anh ta bồi táng cùng em!”

“Anh ta” trong lời anh ta nói đương nhiên chỉ Mặc Diệu Dương.

Dứt lời, anh ta lạnh mắt sải bước, đi thẳng vào trong.

Trái tim của An Đình Đình run rẩy một trận, cắn chặt răng, tức giận nói với bóng lưng của anh ta: “Tính mạng của người khác, anh rốt cuộc coi là cái gì hả? Con kiến? Anh không cảm thấy, người thật sự nên chết là anh sao?”

Bước chân đang rời khỏi bỗng khựng lại.

An Đình Đình vừa dứt lời, mấy vệ sĩ đứng ở hai bên kia nhanh chóng xông tới, giữ chặt cô lại!

Tình cảnh này bỗng chốc trở nên vừa vi diệu vừa căng thẳng. Người giữ chặt cô đang đợi mệnh lệnh của một người. Giống như đang đợi thánh chỉ của Hoàng thượng, quyết định tính mạng của người phụ nữ này.

Tang Nham tức giận quay đầu, nhìn vào đôi mắt trừng trừng của cô gái dưới bậc, bốn mắt nhìn nhau.

Đột nhiên, anh nhàn nhạt nói: “Thả cô ấy ra.”

Nháy mắt, An Đình Đình liền được người kia thả ra.

“Lui xuống cả đi.”

Đám vệ sĩ dần dần lui ra cách khoảng trăm mét.

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, nâng cằm, trên gương mặt vô cùng đẹp trai viết đầy sự chiến thắng, ánh mắt sắc bén giống như quân vương đang nhìn thiên hạ.

“Tôi tại sao là người thật sự nên chết?” Giọng nói khàn khàn, hướng về cô mà hỏi.

“Bởi vì anh có ý đồ xâm chiếm lãnh thổ nước T của chúng tôi.” An Đình Đình cao giọng trả lời.

“Có ý đồ? Xâm chiếm? Ha ha.” Tang Nham cười, anh ta từng bước từng bước dần dần đi xuống bậc thềm, đi một bước rồi lại một bước: “Thắng làm vua thua làm giặc. Tôi nếu như thành công thì chính là vua!”

An Đình Đình nhướn mày, cười lạnh: “Anh nhất định sẽ thua, trở thành giặc”

Tang Nham đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như một ngày tôi thành công, em sẽ làm người phụ nữ của tôi, như thế nào?”

An Đình Đình hất tay của anh ta ra, nói: “Mãi mãi sẽ không có ngày đó.”

Người đàn ông đó mỉm cười, hai tay ôm chặt hai cánh tay của mình: “Em sao biết? Không có lòng tin với người đàn ông của em như vậy sao?”

Thật sự là người đàn ông vô sỉ đến cực điểm còn tự luyến.

Loại đàn ông gian thương cấp cao như Tang Nham, nói với anh ta, chuyện anh ta làm là sai trái, chắc sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Anh ta sẽ không tiếp thu ý kiến của bất kỳ ai, sẽ chỉ trở nên khó ở hơn.

Phần lớn đàn ông đều có loại huyết tính này. Cho dù, chuyện anh ta làm có là chuyện thương thiên hại lý, thiên lý khó dung.

An Đình Đình nhíu mày, trầm tư một lát, nói: “Chuyện này chắc không phải mong muốn ấp ủ của anh chứ?”

An Đình Đình biết, thế lực ở nước ngoài nhăm nhe nước T không phải chuyện ngày một ngày hai rồi. Sự hưng thịnh của nhà họ Quan, nhà họ Sở bắt đầu từ mấy chục năm trước, lúc đó Tang Nham anh ta chắc còn chưa sinh ra. Cũng tức là chuyện này là gia tộc của Tang Nham, cùng mấy tổ chức lớn ở nước ngoài cùng âm mưu.

Mà Tang Nham anh ta hoặc là kế thừa sự nghiệp của ba, hoặc là tuân theo lời dạy của tổ tiên.

Cô ta nheo mắt, môi hé mở, tiếp tục nói: “Chuyện này chắc từ đời ông nội của anh, hoặc là... ông nội của ông nội thì bắt đầu sắp đặt rồi? Bao nhiêu năm rồi, các người làm đến mức độ nào rồi? Có tiến triển thực chất gì?”

Tang Nham nhíu mày, yên lặng nhìn cô.

An Đình Đình nhìn lướt qua anh ta rồi cụp mắt, tiếp tục nói: “Nước T phồn thịnh đâu có thể dễ dàng bị nuốt chửng như thế?”

Vẫn không có lên tiếng, nhưng đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lấp lánh của viên ngọc trai đen.

An Đình Đình liếc nhìn anh ta, tưởng anh ta trầm mặc thì là có sự dao động trong lòng rồi. Cô ta tiếp tục nói: “Thiết nghĩ, gia tộc nhà anh vì chuyện này, tốn sức tốn tiền, chắc bỏ ra không ít tâm huyết? Trừ những điều này ra, còn cả những người thân bạn bè vì nó mà mất mạng? Theo tôi thấy...”

“Cho nên, tôi không những muốn hoàn thành ước nguyện lúc còn sống, đồng thời tôi còn muốn báo thù cho những người đã chết!” Tang Nham đột nhiên nheo mắt, trong ánh mắt tỏa ra tia thù hận.

An Đình Đình sững người: “Nếu như các anh không có dã tâm này, không làm chuyện trái lương tâm, thương thiên hại lý này, các anh sao có thể chết?”

Mắt của Tang Nham híp lại, lạnh lùng nhìn An Đình Đình.

Đôi mắt của anh ta tỏa ra hàn quang. Đây là thứ An Đình Đình từ khi gặp anh ta chưa từng nhìn thấy. Tim chợt rung lên, chẳng lẽ cô chọc vào nỗi đau của anh ta rồi?

Lẽ nào nói, anh ta thật sự có rất nhiều người thân qua đời trong vụ này? Từ biểu hiện của anh ta mà suy đoán, người này đối với anh ta mà nói, dường như rất quan trọng.

Ba mẹ? Anh em? Chị em? Hay là người yêu của anh ta?

An Đình Đình tránh né ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, ngước mắt nhìn ánh nắng ban mai đằng xa: “So với an nguy của tôi, đương nhiên bao vây nước T quan trọng hơn. Cho nên, Tang Nham, anh bắt tôi căn bản không có bất kỳ tác dụng gì!”