Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 342: Em tức giận trông rất đáng yêu




Tiêu Quân rất tò mò, nghĩ thầm trong lòng Mặc Diệu Dương thật giỏi à, vậy mà trước giờ chưa từng nghe anh ta nói qua. Vì thế Tiêu Quân nhướn cổ cố nhìn vào bên trong.

Cũng trong vài giây ngắn gũi này, An Đình Đình cuối cùng cũng giãy ra khỏi cái hôn của Mạc Diệu Dương.

Dù Tiêu Quân chỉ nhìn trong chốc lát, nhưng anh ta vẫn thấy được, thứ mà Mặc Diệu Dương gọi là “cách giảm đau” tự nghĩ ra!

Mấy vị bác sĩ liên tục rời đi, Tiêu Quân cũng thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh liền che dấu đi.

Anh ta đi đến bên cạnh Mặc Diệu Dương, hỏi thăm: "Tình hình sao rồi?"

"Đương nhiên là thuận lợi rồi." Mặc Diệu Dương trả lời anh ta, nhưng mắt lại luôn nhìn về hướng An Đình Đình.

An Đình Đình ngại ngùng. Cô không biết Tiêu Quân có nhìn thấy cảnh kia hay không, mặt ửng đỏ. Cô cúi đầu, ấp úng nói: "Tôi…Tôi đi...... Lấy đồ ăn cho hai người."

Nói xong, cô giống như chạy trốn vậy nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lúc lấy đồ ăn sáng, vì Mặc Diệu Dương đang bị thương nặng, không thể ăn mấy món dầu mỡ. Nên An Đình Đình đã nói đầu bếp nấu cho anh một bát mì thanh đạm một chút, bỏ thêm một quả trứng gà vào cho có dinh dưỡng.

An Đình Đình bưng đồ ăn sáng vào, Tiêu Quân vẫn đang nói chuyện với Mặc Diệu Dương. Người đàn ông này, cũng thật là, bị thương nặng như vậy rồi, còn không biết nghỉ ngơi nhiều một chút.

Cô nhanh tay đặt chén xuống, quay sang nhìn Mặc Diệu Dương, nói: "Anh… Anh mau ăn sáng đi." Nói xong, cô liềm quay người muốn rời đi.

"Đợi chút." Mặc Diệu Dương lên tiếng.

"Có chuyện gì sao?" An Đình Đình đứng lại, quay đầu nhìn anh ta.

Mặc Diệu Dương nói: "Tiêu Quân, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi nghỉ ngơi một chút."

"Được thôi." Tiêu Quân rời khỏi phòng.

An Đình Đình nghi ngờ, anh ta lại muốn bày trò gì nữa đây. Cô đề phòng, cảnh giác nhìn anh ta.

Mặc Diệu Dương thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy, lập tức không vui cau mày lại, "Em tính để anh ăn bằng một tay sao?"

"Hả?" An Đình Đình ngẩn người ra.

Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ nhìn cánh tay bị thương của mình, rồi nhìn sang cô: "Bé cưng, bây giờ chồng em là người tàn tật đó. Một bàn tay, sao ăn được chứ?"

"Cho nên?" An Đình Đình đã nghĩ tới việc đúc anh ăn rồi. Nhưng cô vẫn còn giận, vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy anh ta lại bá đạo hôn cô…

"Em không đúc anh sao." Anh ta nhíu mày.

An Đình Đình nuốt cơn giận vào lòng, được rồi, hiện giờ anh ta là người bệnh, cô tạm thời không so đo, chờ anh ta khỏe lại, cô mới tính sổ với anh ta!

Vì thế An Đình Đình đi qua, điều chỉnh lại độ cao chiếc giường của Mặc Diệu Dương. Chỗ đầu giường của anh ta có thể nâng lên hạ xuống được. Điều chỉnh độ cao vừa vặn rồi cô mở cái bàn nhỏ ra, đặt chén mì lên.

An Đình Đình cẩn thận đúc anh ta ăn, sợ anh ta bị phỏng, nước canh và mì cô đều thổi rồi mới đúc. Mặc Diệu Dương im lặng nhìn cô, môi cô chúm lại, sau đó thổi thổi, thật sự rất đẹp.

An Đình Đình thấy anh ta như vậy, vờ tức giận trừng mắt nhìn.

Mặc Diệu Dương cười khẽ: "Bé cưng, em thật là xinh đẹp."

An Đình Đình đổ hết cả mặt nhưng cô vẫn không chiu thua, cô cắn cắn môi dưới, liếc anh.

"Bé cưng, em tức giận trông cũng rất đáng yêu."

"…"

"Bé cưng, em chậm một chút, đừng có đúc anh ăn đến béo phì à."

"…"

"Bé cưng, anh bị mắc nghẹn rồi, mau cho anh húp miếng nước."

“..." An Đình Đình vội múc một muỗng nước canh, đúc anh.

"A…Bị vương ra miệng rồi, bé cưng, lau giúp anh đi."

An Đình Đình xoay người, rút tờ khăn giấy ở kế bên, cẩn thận giúp anh ta lau nước mỳ dính trên miệng. Anh ta canh thời gian rất chuẩn, anh ta cúi đầu, hôn lên bàn tay cô.

Tim cô hơi rung động. Người đàn ông này từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy à. Trước kia, anh ta rất ghét phụ nữ đến gần đó.

Thu dọn chén đũa, gấp cái bàn nhỏ lại, An Đình Đình nói: "Ăn xong rồi, anh nhanh nghỉ đi, em đi rửa cái chén." Cô vừa mới xoay người đi, anh ta đã nắm lấy cổ tay cô.

Ngay sau đó, cả người cô đều bị kéo trở lại.

An Đình Đình bực bội. Anh ta có thật sự bị thương không? Anh vẫn có thể khỏe như vậy. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, đau lòng trách anh: "Tay anh hết đau rồi phải không."

Mặc Diệu Dương lắc đầu: "Tay kia đau, tay này không đau."

"..." Thật là khiến người khác hết nói nổi mà.

"Bé cưng, ở lại với anh đi mà." Mặc Diệu Dương đột ngột nói.

An Đình Đình đơ ra không phản ứng lại kịp, cách nói chuyện như thế này không giống với Mặc Diệu Dương lúc bình thường chút nào. Ngày thường, mặc dù anh nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng cưng chiều, nhưng vẫn có chút kiêu ngạo. Mà lần này, giọng điệu nói chuyện của anh giống như một người chồng không muốn xa vợ vậy.

Cô dịu dàng chạm vào chân mày anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa. Dù đã nghỉ ngơi một ngày rồi, nhưng sắc mặt anh vẫn chưa tốt lắm. Nhưng mà anh vẫn có sức ‘đùa giỡn ’ cô, có thể thấy được, ý chí, nghị lực của anh ta vượt xa người khác rất nhiều lần.

Anh ta nắm lấy tay cô, đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa móng tay An Đình Đình, giống như đang thưởng thức một món báu vật vô giá vậy, yêu thích không muốn buông tay, đồng thời cũng vô cũng cẩn thận.

Mọi thứ điều bình lặng và ấm áp như vậy. Cơn tức trong lòng An Đình Đình, lúc này biến mất hơn phân nửa. Cô để anh ta tùy ý thưởng thức ngón tay cô, mà cô cũng trong giây phút yên tĩnh này cảm nhận sự ấm áp của anh.

"Cô gái kia đâu rồi?" An Đình Đình nhỏ tiếng hỏi.

"Yến San đưa cô ấy đi bệnh viện rồi." Anh trả lời.

"Bị thương nghiêm trọng lắm sao?" An Đình Đình lo lắng.

"Không sao, chỉ là bị dọa sợ thôi." Anh ta mỉm cười, tay nhéo mặt cô một cái.

An Đình Đình suy tư, gật gật đầu.

Hai người nhìn nhau, cùng im lặng không nói gì.

An Đình Đình không nhìn anh ta nữa, tay cô cầm lấy tay anh. Ngón tay búp măng của cô nắm lấy ngón tay thon dài của anh ta: "Diệu Dương, lần sau em không cho phép anh mạo hiểm như vậy."

"Xin lỗi em, làm em lo lắng rồi."

Một câu thôi, lập tức gợi lên những uất ức và cơn giận trong lòng An Đình Đình. Đêm qua cho đến bây giờ, cô đều chưa chợp mắt tí nào, trước khi đến bệnh viện là vì lo cho anh ta, sau khi đến bệnh viện thì lại vì thấy anh ta bị thương nặng như vậy, trái tim cô đau như bị ai đó móc ra khỏi lòng ngực vậy.

"Lần sau, anh không được làm như vậy nữa." An Đình Đình nghẹn ngào, cô cúi đầu, vùi mặt vào khuỷu tay anh ta khóc nức nở.

"Thôi mà, đừng khóc, đều là anh sai, đều là chồng không tốt…Chồng hứa với em, lần sau anh sẽ sửa…” Mặc Diệu Dương anh chịu không nổi nhất là phụ nữ khóc.

Đặc biệt là An Đình Đình. Cô vừa khóc, anh ta cảm thấy mọi việc đều là lỗi của anh ta. Đau lòng đến mức không chịu được. Anh ta nghĩ, nước mắt An Đình Đình là những viên trân châu quý giá nhất trên đời này, không thể rơi ra.