Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 327: Không có tư cách ở thủy sam uyển




Sau khi nghe mẹ Dung nói rõ mọi chuyện, An Đình Đình vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng hóa ra trong khoảng thời gian cô rời đi, thành phố G và nhà họ Mặc lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mặc Diệu Dương lại “đuổi” Cốc Nhược Lâm đi, hai anh em nhà họ Cốc cùng “dắt tay nhau” vào tù. Chỉ trong một đêm mà nhà họ Cốc hoàn toàn bị xóa tên ra khỏi xã hội thượng lưu. Một xã hội tàn khốc và hiện thực biết nhường nào!

Kẻ rớt lại phía sau sẽ bị hứng chịu toàn bộ. Giậu đổ bìm leo ư? Thậm chí ngay đến cả Cốc Nhược Lâm bị điên, anh cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Chẳng lẽ, anh thật sự không yêu cô ấy ư? Hay là còn vì nguyên nhân khác?

Trong lòng An Đình Đình lúc này vô cùng rối ren, thế nhưng cô vẫn lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: “Chuyện đó thì có liên quan gì với tôi chứ? Nhà họ Mặc cũng đã công bố xóa bỏ quan hệ hôn nhân với tôi rồi.”

Mẹ Dung nghe vậy, lập tức cuống quýt, bà ta lo lắng giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu. Mợ hai à, mợ hiểu lầm cậu hai rồi. Đây không phải là chủ ý của cậu ấy, là ông cụ tự ý quyết định.”

“Ông nội ư?” An Đình Đình nghe vậy, lập tức kinh ngạc.

“Đúng vậy! Ông cụ vẫn luôn bức ép cậu hai, nhưng cậu hai không hề đồng ý. Cuối cùng, ông chủ tự mình sắp đặt mọi thứ, tự ý công bố chuyện này. Cũng không biết ông chủ bị sao nữa, lúc trước ông ấy vẫn luôn bênh vực mợ hai, vậy mà lần này…”

An Đình Đình cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Trong lòng cô hiểu rõ, có lẽ ông nội đã nảy sinh thất vọng đối với cô.

Mà bản thân cô cũng biết, quả thật mình đã phụ sự kỳ vọng của ông nội. Thế nhưng cô vẫn cảm thấy mình bất lực, không thể làm gì khác được, khi rời khỏi đây cô cũng có nỗi khổ tâm của mình.

Còn chưa đợi cô nghĩ ra cách làm như thế nào để xử lý chuyện này, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đang đung đưa bên ngoài.

Mẹ Dung nói: “Mợ hai à, mợ cứ ăn từ từ, để tôi ra ngoài đó xem thử.” Dứt lời, bà ta đi vài bước đến trước cửa, sau khi nhìn rõ người đến, vô cùng kinh ngạc nói: “Mợ hai, ông cụ đến.”

Trong lòng An Đình Đình lập tức “lộp bộp” một tiếng, muộn như thế này rồi, ông nội còn đến Thủy Sam Uyển làm gì vậy chứ?

Cho dù là ông nội tự mình tuyên bố xóa bỏ hôn nhân giữa cô và Mặc Diệu Dương, nhưng từ sâu thẳm trái tim, An Đình Đình vẫn rất kính trọng Mặc Viên Bằng.

Biết ông cụ đích thân đến tận đây, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy chào đón.

“Ông nội.”An Đình Đình đứng trước mặt Mặc Viên Bằng giống hệt như một đứa trẻ mắc lỗi.

Thậm chí cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn ông cụ. Cô sợ phải nhìn thấy sự thất vọng bên trong đôi mắt của ông cụ. Điều đó giống như một sự phủ định đối với chính mình.

“Đình Đình, cháu đã không còn là mợ hai của nhà họ Mặc nữa rồi, con biết chưa?” Khi Mặc Viên Bằng nói câu này, vẻ mặt vẫn rất hiền từ, ấm áp.

An Đình Đình khẽ gật đầu.

“Nếu đã như vậy rồi, vì sao cháu còn quay trở lại đây? Cháu lấy thân phận gì để quay lại đây? Cháu nói cho ta nghe xem!” Mặc Viên Bằng hỏi cô.

“Ông nội, cháu…” An Đình Đình không biết nên nói từ đâu.

Bao nhiêu lời muốn nói, giờ phút này đột nhiên mắc nghẹn ở cổ họng!

Rõ ràng cô cũng có nỗi khổ tâm của chính mình, nhưng vì sao lúc này cô lại cảm thấy hành động rời đi khi ấy của mình là không đúng, là không nên vậy chứ?

“Đình Đình, ta đã từng cho cháu rất nhiều cơ hội, cũng từng nói thẳng với cháu, bảo cháu hãy ở lại. Nhẫn nại, chịu đựng, dần dần cháu sẽ phát hiện chuyện mà từ trước đến nay cháu vẫn chưa hề nhận ra. Thế nhưng cháu lại làm như thế nào chứ? Thân là mợ hai nhà họ Mặc nhưng cháu lại không coi thân phận của mình là gì cả, nói đi là đi, dứt khoát như vậy. Cháu cảm thấy, cháu làm như thế là đúng ư?”

“Ông nội…” Khóe mắt An Đình Đình đột nhiên đỏ ửng.

Cô biết bản thân mình quá lỗ mãng, có lẽ cô không nên làm như vậy. Thế nhưng cô vẫn cố chấp cảm thấy chính mình có nỗi khổ tâm, đó là chuyện bất đắc dĩ.

Cả đời này, Mặc Viên Bằng đã từng gặp qua vô số người, nhiều khi, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì. Mặc Viên Bằng thất vọng lắc đầu, nói: “Đình Đình, cháu vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, cháu vẫn đang viện cớ cho sai lầm mà mình phạm phải!”

Mẹ Dung ngồi bên cạnh, nghe Mặc Viên Bằng giáo huấn mợ hai, cũng không dám thở mạnh.

An Đình Đình khẽ cắn môi dưới, đối với những lời của Mặc Viên Bằng, cô vẫn duy trì im lặng. Điều đó chứng tỏ, suy nghĩ của cô hoàn toàn khớp với những gì ông cụ nói.

Mặc Viên Bằng đột nhiên thở dài, nói: “Đình Đình, nếu cháu đã không còn là mợ hai nhà họ Mặc nữa, vậy thì cháu cũng nên từ bỏ vị trí này đi thôi. Cháu cũng không còn tư cách ở trong Thủy Sam Uyển này nữa. Bây giờ, ta sẽ sai người đưa cháu đến Lưu Thủy Uyển ở tạm, sáng sớm ngày mai cháu hãy rời khỏi đây đi.”

An Đình Đình vô cùng kinh ngạc, thậm chí mẹ Dung cũng ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng.

“Đình Đình, còn có ý kiến gì về sắp xếp của ta ư?” Mặc Viên Bằng nheo mắt, hỏi cô.

An Đình Đình đè nén tâm trạng phức tạp trong lòng, cô khẽ lắc đầu, nói: “Ông nội, cháu không có ý kiến gì cả.”

Mặc Viên Bằng rất hài lòng gật đầu, nói: “Ừm, rất tốt. Đúng rồi, sau này nếu có cơ hội gặp lại, cũng đừng gọi ta là ông nội nữa. Cháu cứ gọi ta là ông Mặc giống như những người ngoài kia là được rồi.”

Một cách gọi, thêm họ và không thêm họ, hoàn toàn được gọi bởi hai người có thân phận khác nhau.

Khi An Đình Đình vẫn còn là mợ hai nhà họ Mặc, cô có thể gọi ông là ông nội bởi vì cô cũng là người nhà họ Mặc, nhưng bây giờ cô đã không phải nữa rồi, nếu vẫn gọi ông là ông nội, điều đó chứng tỏ cô không biết phép tắc.

Có thể thấy, truyền thống của nhà họ Mặc vẫn khá phong kiến, cổ hủ.

So với sự thản nhiên của An Đình Đình, phía bên kia mẹ Dung đã cảm thấy oan ức thay cô, không ngừng lau nước mắt.

“Đi thôi, rời khỏi Thủy Sam Uyển, đi đến ở Lưu Thủy Uyển. Nơi này không phải là nơi cháu có thể ở.” Mặc Viên Bằng nói xong, gật đầu với người giúp việc phía sau, ra hiệu bảo anh ta dẫn đường.

Đúng lúc An Đình Đình chuẩn bị nhấc chân lên rời đi, đột nhiên giọng nói thâm trầm của Mặc Diệu Dương từ bên ngoài truyền đến.

“Cô ấy hoàn toàn có tư cách ở đây!” Giọng nói của Mặc Diệu Dương đột nhiên vang lên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.

An Đình Đình ngẩng mặt lên, nhìn thấy đám người giúp việc đang đứng trước mặt mình đồng loạt nhường đường để Mặc Diệu Dương đi qua.

Người đàn ông đi thẳng về phía cô, suốt quãng đường đi, anh vẫn luôn trao cho cô ánh mắt kiên định, đã lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy ánh mắt này!

Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh đều sẽ dùng ánh mắt này nhìn cô, mặc dù không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến lòng cô cảm thấy yên tâm. Đôi mắt sáng ngời, trí tuệ đó dường như đang muốn nói: Đừng sợ, có anh ở đây!

Khi Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh An Đình Đình, anh đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Mười ngón tay đan chặn vào với nhau.

An Đình Đình khẽ nhíu mày, muốn rút tay về nhưng lại cảm thấy nếu mình làm như vậy chứng tỏ mình đang “làm giá”.

“Ông nội, Đình Đình là vợ của cháu, hôn nhân của bọn cháu là hợp pháp, ngoài cô ấy, không người phụ nữ nào có tư cách ở Thủy Sam Uyển này cả!” Giọng nói của Mặc Diệu Dương bình thản và ôn hòa, không hề có ý tức giận với ông nội.

Mặc Viên Bằng chậm rãi ngẩng mặt lên, mặc dù trong mắt không có nửa điểm tức giận, nhưng đã đạt đến cảnh giới không tỏ ra tức giận nhưng vẫn khiến người ta khiếp sợ.

“Cô ta đã không còn là vợ của cháu nữa rồi, cô ta tự ý rời khỏi nhà họ Mặc, rời bỏ cháu, vứt bỏ thân phận mợ hai nhà họ Mặc. Đối với nhà họ Mặc mà nói, cô ta của bây giờ, không có một chút quan hệ nào với nhà chúng ta cả!”

An Đình Đình yên lặng đứng bên cạnh Mặc Diệu Dương, lắng nghe những lời ông cụ Mặc nói, trong lòng lập tức cảm thấy cô đơn và hụt hẫng.