Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 314: Vân diệp này không phải vân diệp kia




Một đứa tên Sơ Thất, một đưa tên Sơ Bát! Mấy cái tên gì thế chứ? Lẽ nào cô bé là chị em của Sơ Thất? An Đình Đình tỉ mỉ quan sát Sơ Bát, phát hiện cô bé này thật sự rất xinh đẹp, đáng yêu, thật sự giống với hình tượng cô bé hàng xóm.

Mà Sơ Thất mày rậm mắt to, thậm chí còn có cảm giác kháu khỉnh chất phác.

Hai đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống anh em một nhà.

Sơ Bát chờ An Đình Đình ăn trưa xong mới rời đi.

An Đình Đình lại nghỉ ngơi một lát, lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, lòng cô “lộp bộp”.

Chắc là Vân Diệp tới.

Quả nhiên sau khi cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest màu xanh nhạt lịch lãm bước vào. Sơ Bát ngoan ngoãn theo sau anh ta, còn nháy mắt với An Đình Đình.

Đột nhiên An Đình Đình cảm thấy kỳ lạ, người đàn ông trước mặt mang lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác với kẻ côn đồ, lưu mang kia! Anh ta mang lại cho cô cảm giác giống như Vân Diệp mà cô gặp trong bệnh viện ngày hôm đó.

Cảm giác quý ông thân sĩ toát ra từ cơ thể anh ta.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Vân Diệp mỉm cười càng khiến người khác ấm áp, nụ cười vô hại, chân thành và tất nhiên nó cũng mang một nét cao quý.

“…” An Đình Đình gần như choáng váng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Người đàn ông trước mắt có khuôn mặt giống hệt Vân Diệp, thậm chí cả dáng người và chiều cao cũng giống hệt nhau, chỉ khác ở lời nói và việc làm.

Vân Diệp lộ vẻ hơi thất vọng: “Cô quên tôi nhanh vậy à?”

Trời ơi, có phải Vân Diệp này bị mất trí nhớ rồi không, hay người bị mất trí nhớ là cô.

“Anh là…” An Đình Đình thử hỏi.

“Xem ra em thật sự quên tôi rồi.” Vân Diệp mỉm cười bất đắc dĩ sau đó nhắc nhở: “Ngày đó ở bệnh viện em đuổi theo tôi, còn hỏi tôi có phải Vân Diệp không, em còn nhớ không?”

“… Nhớ!” An Đình Đình gật gật đầu, đầu óc trống rỗng.

“Vậy sao còn hỏi tôi là ai? Tôi chính là Vân Diệp mà!”

An Đình Đình suýt nữa ngất đi.

Vân Diệp quan tâm hỏi: “Em đã khoẻ hơn chưa?”

“Ừ.” An Đình Đình gật đầu một cách máy móc.

“Vậy thì tốt, em làm tôi sợ chết đi được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng là có duyên nên tôi mới gặp lại em ở đây.” Trong giọng điệu Vân Diệp mang theo vẻ may mắn.

Anh ta nói: “Ánh nắng bên ngoài vừa phải, tôi đề nghị em nên ra ngoài phơi nắng một chút, sẽ giúp cơ thể phục hồi nhanh hơn.”

An Đình Đình cũng thực sự rất buồn chán, cô có quá nhiều câu hỏi, có lẽ ra ngoài có thể giải đáp được thắc mắc của cô. Vì thế cô theo sau Vân Diệp ấm áp, lên boong tàu.

Lần này du thuyền đã vào bờ, ngay bên cạnh họ là một chiếc du thuyền cực lớn, chính là chiếc An Đình Đình ở hôm qua.

Cô nhíu mày, những chuyện này thật khó hiểu, cho dù trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng cô lại không biết phải hỏi từ đâu.

“Anh Vân, em đi xem xem anh Sơ Thất đã tỉnh chưa?” Sơ Bát theo sau Vân Diệp, nhỏ giọng nói.

“Ừ, đi đi.” Vân Diệp khẽ gật đầu.

Dáng vẻ này hoàn toàn trái ngược với Vân Diệp, anh ta đối xử với người khác dịu dàng, ấm áp hơn.

“Phong cảnh ở đây thế nào?” Vân Diệp bước về phía trước, bám vào lan can, đón gió biển thổi tới rồi hỏi.

An Đình Đình gật đầu nói: “Ừ, không tệ, chỉ là hơi lạnh.”

“Hết cách, ở biển chính là như thế. Nhưng mùa hè đẹp lắm, gió biển khiến người khác rất dễ chịu, sảng khoái.” Vân Diệp cười.

An Đình Đình cười không nổi, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nhiều.

Cô nhìn về phía con thuyền to kia hỏi: “Con thuyền đó của ai?”

“Của tôi!” Vân Diệp trả lời mà không cần suy nghĩ.

Trái tim An Đình Đình run lên, cô nhìn anh ta một cách khí tin, muốn nhìn ra manh mối nào đó từ khuôn mặt anh ta. Có thể anh ta đang nói đối, có thể… nhưng vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ hay có ý định che giấu.

Vân Diệp không để ý biêu cảm trên mặt cô, tự lẩm bẩm.

“Tôi sinh ra ở bên bờ biển và bến cảng. Tôi không có người thân, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của mình để biến nơi đây thành Vương quốc của tôi.”

An Đình Đình đột nhiên nhớ lại khi cô vừa đến đây, một Vân Diệp kiêu ngạo khác đã chỉ vào vùng biển này và giới thiệu với cô: “Đây là Vương quốc của tôi!”

Bây giờ, những lời tương tự phát ra từ miệng một Vân Diệp khác khiến cô thật sự sợ hãi.

Có lẽ họ là anh em song sinh? An Đình Đình cảm thấy khó hiểu, vì thế cô hỏi. Mà lần này vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt người đàn ông hơi thay đổi.

Mặc dù nó biến mất rất nhanh nhưng An Đình Đình vẫn kịp nhìn thấy.

Không lâu sau, Vân Diệp lại trở lại với thần sắc bình thường, lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ có một mình.”

An Đình Đình cảm thấy trong này nhất định còn có câu chuyện khác.

Dù sao thì chuyện anh em tranh giành tài sản có quá nhiều. Có lẽ họ thật sự là anh em, chỉ là không nói ra, có ý định giấu giếm đối phương.

An Đình Đình mỉm cười gật đầu: “Thì ra là vậy!”

Sau đó mỗi lần cô khéo lắc đề cập đến chuyện để mình rời đi thì Vân Diệp luôn bình tĩnh chuyển chủ đề, hơn nữa còn không để lộ dấu vết.

Điều này đủ để chứng minh người đàn ông này không đơn giản như những gì cô thấy, nhưng dường như anh ta không có ác ý với cô. Nhưng dù anh ta là người tốt thì cũng không có nghĩa là An Đình Đình sẽ ở trên du thuyền này hoặc là ở bên người đàn ông này cả đời.

Tiếc là điện thoại di động của cô đã bị mất trong lúc hỗn loạn ở sân bay, nếu không cô cảm thấy mình rất cần gọi cho cảnh sát để được giúp đỡ.

Nghĩ đến cảnh sát, đương nhiên cô sẽ nghĩ đến Mạnh Yến San, nghĩ đến Mạnh Yến San là lại nghĩ đến vòng tròn giữa họ rồi nghĩ tới Mặc Diệu Dương.

Cô đi được vài ngày rồi, chắc hẳn lúc này anh và Cốc Nhược Lâm đang ân ái bên nhau phải không. Còn đơn ly hôn cô để lại, có phải anh đã ký tên rồi không?

Còn Cốc Nhược Lâm, có phải cô ta đã trở thành mợ hai danh chính ngôn thuận của nhà họ Mạc rồi không…

Nhà họ Mạc.

“Ông nội, cháu xin ông thu hồi lại mệnh lệnh! Cháu nhất định sẽ tìm được cô ấy.” Vẻ mặt Mặc Diệu Dương vô cùng lo lắng.

Mặc Viên Bằng khẽ cười: “Không cần tìm, hai đứa không hợp nhau?”

“Vì sao? Ai nói chúng cháu không hợp?”

Mặc Viên Bằng nhìn làn khói trắng Long Diên Hương lượn lờ bốc lên, lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.

“Ông đã nói đi nói lại với con bé rất nhiều lần, một số chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhất định phải học cách nhẫn nhịn và khám phá. Nhưng con bé lại không học, thay vì nói rằng nó không học, chi bằng nói là nó không hề coi chuyện này là chuyện quan trọng, không hề để tâm đến chuyện này.

Con bé đi một cái, chẳng phải mọi vấn đề đã được giải quyết rồi sao? Con bé đang trốn trách trách nhiệm!”