Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 292: Sẽ không bước vào nhà họ mặc nửa bước




Mặc Cảnh Y tại nhà họ Mặc luôn nổi tiếng là người khiêm tốn, không tranh giành thờ ơ.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh ta là kẻ vô dụng không quan tâm đến sự an nguy của gia tộc họ Mặc. Tất cả những gì anh ta làm là đều bởi vì quá yêu gia đình này, anh ta không nỡ tham gia vào cuộc đấu đá giữa anh em trong nhà, mỗi người trong số này đều là anh chị em của mình cả.

Thà rằng không cần gì cả còn hơn đi tranh giành quyền lực và làm tổn thương tình anh em.

Tuy nhiên, hôm nay, anh thực sự không thể kìm được.

Anh cũng là người nhà họ Mặc, sao có thể trơ trơ đứng nhìn chuyện bất công này xảy ra chứ?

Ba, ba phạt con đi, dù ba ngươi có đánh chết con thì hôm nay con cũng phải hỏi cho ra chuyện, ba nhất định phải nói tất cả rõ ràng!"

"Con…" Mặc Viên Bằng hoàn toàn không ngờ rằng đứa con trai thứ ba của mình lại trở nên bướng bỉnh cứng cựa như trâu vậy.

“Cảnh Y… Em xin anh, đừng nói nữa.” Lý Tú Liên thực sự sợ chết khiếp khi thấy chồng náo loạn lên như vậy, cô quỳ xuống bên cạnh anh, nước mắt nước mũi van xin.

"Cảnh Y, anh kết hôn với em lâu như vậy rồi, có bao giờ em cầu xin gì anh chưa? Em xin anh, chẳng lẽ anh không cần con gái chúng ta sao?... Anh định bỏ rơi mẹ con em lại một mình sao?... Anh mau im đi, em không cho anh nói nữa, anh không biết tính khí của ba anh sao? Ông là người nói một là một hai là hai... Một trăm gậy, ngươi còn sống nổi không hả...

Nếu anh nhất quyết làm như vậy, bất quá thì em cũng chẳng cần cái nhà này nữa. Em sẽ thu dọn đồ đạc của mình ngay bây giờ, đưa Diệu Tuyết trở về và không bao giờ bước chân vào nhà họ Mặc nữa... "

“Tú Liên!” Mặc Cảnh Y bị ép đến không biết nên làm thế nào nữa.

Lý Tú Liên ôm chặt lấy anh, không cho anh nói lời nào!

An Đình Đình không ngờ rằng vì bất cẩn mà cô đã khai quật được những bí mật chấn động về ngôi nhà cổ của nhà họ Mặc, còn Tiểu Tuyết Cầu trên tay cô lúc này cũng không sủa nữa.

Cô ngẩng đầu, biết hôm nay mình nhất định phải chịu phạt. Nhưng chỉ cần có thể giữ lại Tiểu Tuyết Cầu, cô nguyện chịu!

Ánh mắt cô chạm ánh mắt Mặc Viên Bằng.

Cô hiểu, trong mắt ông nội chứa đựng sự tức giận, hận thù và cả một chút thất vọng.

An Đình Đình cúi đầu, cô biết rằng cô lại làm ông thất vọng.

"Cô hai không chấp hành gia quy sẽ bị phạt 30 gậy. Người đâu, đưa cô hai ra ngoài sảnh từ đường!"

Phạt ba mươi gậy? Tuy rằng không đáng sợ bằng một trăm gậy, nhưng mà nếu là một người phụ nữ yếu đuối phải chịu thì đó nhất định là một kiếp nạn lớn.

Khi Cốc Nhược Lâm biết tin này, trên khuôn mặt cô hiện lên một niềm vui không thể kìm chế được.

Cuối cùng cũng khiến cô ta phải chịu đau đớn, 30 gậy không tróc da tróc thịt mà được sao, ngay cả sau khi vết thương lành lại, cô hai nhà họ Mặc cũng sẽ vì việc chịu phạt này mà vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.

Nghĩ đến đây, cô lộ ra vẻ tự mãn trên mặt, nhếch mép lạnh lùng.

Bên ngoài sảnh từ đường đã đặt một chiếc ghế dài bằng gỗ, người thi hành hình phạt là người canh giữ sảnh từ đường. Khi nghe tin này, anh ta lộ rõ bất ngờ. Tất cả mọi người trong nhà Mặc đều có thể thấy được rằng ông cụ Mặc luôn rất thương yêu cô hai, lúc nào cũng luôn bảo vệ, giúp đỡ cho cô.

Vậy mà hôm nay...

Ghế gỗ dài khoảng một mét, lớp sơn đỏ phía đầu ghế đã bị tróc đi, cảm giác cổ kính của thời đại hiện rõ trên đó, hai mặt tấm ván có một ít bụi xám xanh.

Gia pháp này đã lâu rồi không phải dùng đến, thế nên ghế đã hơi bị mốc.

Hoàng hôn rực rỡ trong buổi chiều từ từ giăng xuống.

Những người vừa rồi giờ đều vây quanh cửa sảnh từ đường.

Người giúp việc bê đến chiếc ghế gỗ đỏ cho Mặc Viên Bằng ngồi.

Ông cụ ngồi ở phía trước hết, nói: "Bắt đầu đi!"

Xe của Mặc Diệu Dương dừng ở cổng nhà họ Mặc, không biết có chuyện gì mà hôm nay trong lòng cứ bồn chồn, cảm giác này đối với anh không phải xa lạ gì.

Anh nhớ có một lần trong lòng anh cũng có cảm giác hoảng loạn này khi ra khỏi nhà, thế nhưng anh không nói được vấn đề xảy ra ở đâu, anh chỉ có thể vội vàng trở về sớm, quả nhiên là An Đình Đình đã xảy ra chuyện.

Lần này cũng như lần trước, vào nhà xong là đi thẳng đến Thủy Sam Uyển.

Mẹ Dung và vài người giúp việc đang rất lo lắng, nhưng đã có tin bên kia đưa tới, không ai được phép đến đó cả. Bọn họ biết An Đình Đình gặp nạn nhưng cũng chỉ có thể lo lắng, không giúp được gì cho cô cả.

Sau khi Mặc Diệu Dương bước vào, mẹ Dung như nhìn thấy được hy vọng.

"Cậu hai, không ổn không ổn rồi, cô hai có chuyện rồi."

Mặc Diệu Dương nghe vậy thầm kêu lên một tiếng không hay rồi, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Anh vội vàng nói: "Giờ cô ấy ở đâu?"

"Nghe nói đã bị đưa tới sảnh từ đường. Bảo là ông cụ đã đích thân ra lệnh phạt cô hai."

“Chị nói gì?” Mặc Diệu Dương kinh ngạc nói, lập tức xoay người sải bước ra ngoài.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao An Đình Đình lại bị phạt? Mà đó lại còn là lệnh của chính ông nội nữa chứ. Ông nội bình thường không phải là người thương An Đình Đình nhất sao? Sao ông có thể đích thân ra lệnh phạt cô ấy được chứ?

An Đình Đình vốn đã gầy gò, những ngày đi theo anh anh thường xuyên bị giày vò, làm sao cô có thể chịu được hình phạt này chứ, nghĩ đến đây, bước chân của Mặc Diệu Dương càng thêm gấp rút.

Bên ngoài sảnh từ đường, người giúp việc nâng gậy lên, thế nhưng anh ta vẫn chần chừ không đánh xuống.

Dù gì thì người nằm trước mặt anh ta cũng chính là cô hai nhà họ Mặc, bản thân anh ta cũng chỉ là người giúp việc, làm sao dám ra tay.

“Sao còn chưa ra tay?” Mặc Viên Bằng trầm giọng hỏi.

Người giúp việc nhìn ông, vẻ mặt dè dặt.

Mặc Viên Bằng thở dài, đứng dậy đi tới, vươn tay cầm lấy cây gậy trong tay anh ta rồi nhìn về phía An Đình Đình, nói: "Nhóc con, có phải con gây ra chuyện này không hả?"

“Đúng!” An Đình Đình nằm trên chiếc ghế gỗ dài.

"Con có sẵn sàng chịu phạt không?"

“Con chịu!” An Đình Đình biết nếu hôm nay ông nội không trừng phạt cô thì ông nhất định sẽ xử tội Tiểu Tuyết Cầu. Cô bị thương cũng không thành vấn đề, ít nhất vẫn có thể bao che được cho Tiểu Tuyết Cầu.

Hơn nữa hôm nay đúng thật là cô gây ra chuyện, nếu ông nội lại bảo vệ cô ta, nhà họ Mặc sau này còn uy nghiêm gì nữa?

"Được! Ông nội tự mình trừng phạt con, con có oán thán gì không?"

“Dạ không!” An Đình Đình nhắm mắt lại, cắn răng thật chặt.

Cô đã phạm sai lầm, mặc dù không cố ý, nhưng quy tắc do tổ tiên nhà họ Mặc đặt ra, làm sao có thể phá vỡ được.

Mặc Viên Bằng rất hài lòng với dũng khí của An Đình Đình, nhưng đồng thời, cơn tức giận của ông vẫn không hề giảm bớt.

Hôm nay, An Đình Đình nhất định phải chịu phạt.

Nếu không, cô sẽ không biết trách nhiệm của chính mình, càng không biết đề phòng người khác.