Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 283: Chủ nhân mới của tiểu tuyết cầu




An Đình Đình ôm cục bông nhỏ trong lòng, khi hỏi nó tên gì, đột nhiên đằng trước truyền đến giọng nói của một người đàn ông, dọa An Đình Đình ôm chặt cục bông nhỏ vào trong lòng.

“Anh là ai?” An Đình Đình nhanh chóng thu lại sự dịu dàng vừa rồi, cảnh giác hỏi.

Vóc dáng của người đàn ông đó cũng cao lớn đẹp trai, nhưng chỉ hơi gầy một chút, ánh trăng chiếu lên người anh ta, cộng thêm anh ta mặc quần áo rất rộng rãi tùy ý, càng tạo ra cho người ta cảm giác nhu nhược.

“Cô đừng sợ, tôi là chủ nhân của nó mà thôi.” Giọng nói của anh ta giống như vẻ ngoài của anh ta, không có tính nguy hiểm.

Sự cảnh giác trong lòng An Đình Đình thả lỏng không ít.

Thì ra là chủ nhân của chú chó tìm đến rồi, cô gật đầu, ánh đèn bên đường hắt lên mặt của người đàn ông đó, một gương mặt đẹp đến bức người.

Lông mày của anh ta thẳng, giống như bị mực điểm qua mà lưu lại. Đôi mắt như viên đá đen, dưới ánh đèn tựa như tỏa ra một vầng hào quang vô hại. Sống mũi thẳng lại không nhọn, môi hơi mím lại, nhưng lại hơi trắng như bị bệnh.

“Xin lỗi, tôi không biết nó là chó của anh. Tôi tưởng, nó bị lạc đường...Vậy, trả lại cho anh.” An Đình Đình nói rồi thì đưa chú chó nhỏ.

Tiểu Tuyết Cầu hình như biết An Đình Đình muốn trả nó về cho chủ nhân cũ của nó thì phát ra tiếng ư ử cầu xin. Đôi mắt long lanh đó, còn đáng thương mà nhìn chằm chằm cô.

‘Mẹ thật sự muốn trả con về sao... Mẹ thật sự nỡ sao...’

Ánh mắt đó, dường như chính là đang nói câu này.

Người đàn ông đó nói: “Cô xem, Tiểu Tuyết Cầu dường như không muốn rời xa cô.”

An Đình Đình sững sờ, nói thật, Tiểu Tuyết Cầu thật sự rất đáng yêu, cô cũng có chút không nỡ. Nhưng nó là của người ta, cô sao có thể giành vật cưng của người khác được.

“Tôi thấy Tiểu Tuyết Cầu thích cô như vậy, không bằng tặng nó cho cô là được rồi.”

“Hả?” An Đình Đình tưởng mình nghe nhầm.

“Tiểu Tuyết Cầu, ba đi đây, ở chỗ chủ nhân mới phải ngoan ngoan nha.” Anh ta nói xong, vẫy vẫy với Tiểu Tuyết Cầu, sau khi lần nữa nhìn An Đình Đình, mới xoay người rời khỏi.

An Đình Đình nhớ ra rồi, lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu, nó vẫn là một chú chó nhỏ, tối hôm đó, cô ở nhà thờ tổ có nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, mặc dù lúc đó không có nhìn rõ diện mạo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhìn kỹ cái bóng dáng này, chắc chính là anh ta.

“Haizz, này... tôi...” An Đình Đình muốn gọi người đàn ông đó, muốn hỏi anh ta tên là gì. Nhưng, bước chân của anh ta rất lớn, rất nhanh liền biến mất ở góc khuất.

Cái đầu nhỏ của Tiểu Tuyết Cầu cọ cọ vào trong lòng của An Đình Đình, bộ dạng giống như thật sự rất thích chủ nhân mới.

An Đình Đình chỉ đành ôm Tiểu Tuyết Cầu, về đến Thủy Sam Uyển.

Hôm sau, An Đình Đình rời khỏi nhà tổ cùng với tài xế của nhà tổ nhà họ Mặc. Chiếc xe chạy về phía thành phố.

An Đình Đình biết, nếu như không để tài xế lái xe, chắc cô không thể rời khỏi. Nói dễ hơn một chút có tài xế đưa đón, nói khó dễ một chút, chính là Mặc Diệu Dương phái đến giám sát cô.

Giám sát cô? An Đình Đình thở dài, rõ ràng anh đã cùng Cốc Nhược Lâm đạt được thỏa thuận, thế nào vẫn bám cô không buông tay. Không nghĩ những thứ này nữa, nghĩ là đau đầu.

Xuống xe, cô cố ý đi đến vị trí lái xe, hỏi: “Anh có cần xuống cùng tôi đi dạo hay không?”

Tài xế bỗng ngại ngùng: “Mợ hai, tôi đâu dám quấy rầy mợ. Ồ đúng rồi, cậu hai đã dặn, không hy vọng mợ hai ở bên ngoài quá lâu!”

Vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng An Đình Đình có chút buồn nôn.

“Tôi biết rồi!” Cô quay người, đi vào tòa cao ốc.

Thật ra An Đình Đình đâu có tâm tư đi dạo trung tâm thương mại, mục đích cô đến không có khác ngoài... Đến nơi này, chẳng qua chỉ muốn mua ít đồ ăn cho Tiểu Tuyết Cầu, và đồ dùng hằng ngày mà nó cần mà thôi.

Điểm quan trọng nhất là, cách trung tâm thương mại này không xa có một bệnh viện có quy mô không tồi.

An Đình Đình trước tiên mua hết đồ cần mua, gửi trong tủ giữ đồ của trung tâm thương mại. Sau đó, hướng đi của cô thay đổi, đi về phía một cửa ra khác của trung tâm thương mại.

Trong bệnh viện có rất nhiều người, An Đình Đình đội chiếc mũ lưỡi trai mới mua vào.

Đến khoa phụ sản, xin số chờ khám của phòng khám chuyên gia, ngồi ở một bên yên lặng chờ đợi.

Nhưng phàm là người đến nơi này, đều có người đi cùng, không phải mẹ cũng là chồng của mình, hoặc là người yêu. Duy nhất chỉ có An Đình Đình, một mình đến.

So sánh một chút, cái gì mà mợ hai, thật ra ngay cả một người bình thường cũng không bằng.

Nghĩ đến điều này, An Đình Đình bỗng cười lạnh.

Đứng dậy, rời khỏi nơi này trước là được rồi. Dù sao còn chưa có đến lượt cô, dù sao cô không chịu được những ánh mắt của những người xung quanh.

An Đình Đình biết, ở trong mắt bọn họ, nhận định cô chính là tiểu tam. Mang thai rồi, một mình đến phá, không dám nói với bất kỳ ai.

Nếu lúc này, cô nàng Mạc Ninh Thanh ở đây thì tốt rồi. Nhưng, cô nàng đó sau khi ra nước ngoài thì không có bất cứ tin tức gì nữa, cũng không biết cô ấy sống có tốt hay không.

Trong bệnh viện người người qua lại, ai cũng mang sắc mặt vội vã.

An Đình Đình đi dạo không có mục đích ở bên ngoài bệnh viện, đột nhiên, một thân ảnh lướt qua vai cô. Bỗng chốc, một cảm giác quen thuộc dâng lên.

Cô nhíu mày, quay lại nhìn bóng lưng đó.

Bóng lưng của người đàn ông trải dài giống như một ngọn núi lớn, mặc chiếc áo phông cổ điển màu đen, cơ bắp trên người cuồn cuộn mà gợi cảm. Phía dưới mặc chiếc quần bò, đôi chân dài sải những bước đi ổn định đi vào trong bệnh viện.

Trong ký ức của An Đình Đình, hình bóng này, giống với người cô đụng phải ở sân bay. Mặc dù không có nhìn thấy mặt, nhưng không biết tại sao khiến cô cảm thấy giống như đã gặp nhau trước đây rồi.

Cô không có suy nghĩ nhiều nữa, cất bước đi theo.

Nếu người đàn ông này thật sự là người cô gặp ở sân bay, vậy anh ta cũng chính là người ở nhà tổ của nhà họ Mặc tối hôm đó. An Đình Đình nhanh chóng đuổi theo.

Bước chân của anh ta thật sự rất lớn, không biết là vì có việc gấp, hay là vì đôi chân dài trời ban.

Anh ta đi đến quầy phục vụ, giống như đang hỏi thăm điều gì đó.

An Đình Đình kéo thấp chiếc mũi lưỡi trai, lặng lẽ đi tới. Đứng ở bên cạnh anh ta. Lúc này, anh ta đang nói gì đó với nhân viên trong quầy thông tin, dư quang ở khóe mắt của An Đình Đình cẩn thận đánh giá anh ta.

Sự phát hiện này khiến cô ngạc nhiên, quả nhiên chính là anh ta!

Anh ta chính là người đàn ông vô sỉ đáng ghét tối hôm đó ở sau Thủy Sam Uyển chọc ghẹo cô.

Trong đầu xuất hiện xuất cảnh tượng tối hôm đó, người đàn ông vô sỉ cố tình trêu chọc cô, trong lòng của An Đình Đình bị nghẹn một cục tức!

Ông trời có mắt, coi như bị cô túm được rồi!

Bởi vì tâm thái quá nhập tâm, An Đình Đình từ lúc bắt đầu nhìn lén, trở nên tức giận trợn mắt!