Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 282: An đình đình, mày không có bản lĩnh!




Cốc Nhược Lâm dẩu môi giả bộ hờn dỗi, nói: “Em cảm thấy anh sẽ không nỡ.”

Anh nhếch môi, di chuyển ánh mắt: “Em yên tâm, anh sao mà không nỡ chứ. Em nếu như bây giờ không muốn nhìn thấy cô ta, ngày mai anh có thể sắp xếp người đưa cô ấy đi.”

Cốc Nhược Lâm nghe quyết định của Mặc Diệu Dương, thật sự muốn vui mừng như điên!

Cô ta có khi nào không hy vọng đuổi An Đình Đình ra khỏi nhà họ Mặc, nhưng... Cô ta đã nói rồi, cô ta muốn An Đình Đình tận mắt nhìn thấy cả quá trình Cốc Nhược Lâm cô ta từng bước từng bước giẫm đạp lên cô.

Nhất định phải khiến cô nếm thử mùi vị đau khổ khi bị người ta vô tình vứt bỏ!

“Vẫn là bỏ đi, không cần gấp như vậy. Em không hy vọng anh bị gắn tội danh bạc tình bạc nghĩa. Chuyện này, vẫn là từng bước từng bước, được không? Diệu Dương.”

Cốc Nhược Lâm mở đôi mắt vô tội mà trong veo, giống như sợ người khác không biết ý đồ thật sự của cô ta là gì.

Mặc Diệu Dương là ai? Há lại không biết ý tứ thật của cô ta.

Không phải là muốn khiến An Đình Đình từng bước từng bước ngã xuống, ở trong nước ấm mà từ từ bị nuốt chửng.

“Được, đều theo ý em!” Anh gật đầu, mặt lộ ra sự cưng chiều.

Từ sau khi An Đình Đình mang thai, mẹ Dung thay đổi cách mỗi ngày để nấu đồ ăn ngon cho cô.

Đều nói người mang thai đều sẽ có phản ứng ốm nghén, nhưng không biết sao, An Đình Đình một chút cũng không có cảm giác được. Trừ có chút ham ngủ thì không có phản ứng gì khác.

Ban ngày ngủ nhiều rồi, tối đương nhiên không ngủ được.

Lúc đêm khuya, An Đình Đình thật sự không ngủ được, vì thế đi ra ngoài Thủy Sam Uyển, muốn hít thở không khí hơi mát. Mấy ngày may, con bé Tuyết bị Lý Tú Liên quản rất chặt, không có cơ hội trốn ra đến chơi với cô.

Vì thế, cô càng cảm thấy những ngày này rất nhàm chán.

Đặc sắc lớn nhất của nhà tổ nhà họ Mặc chính là nhiều cây, nhiều bồn hoa. Gần mỗi bồn hoa đều có rất nhiều ghế gỗ, dùng cho lúc đi bộ mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

An Đình Đình choàng khăn lên người, một mình đi bộ trên con đường nhỏ lát đá cuội.

Trong rừng cây trước mắt, một chú chó trông như cục bông lọt vào tầm mắt của cô. Cô nhớ, đây là con chó nhỏ trong bãi tiệc tối hôm đó đã nhìn thấy. Không ngờ, đã lớn như vậy rồi.

Trong lòng vui mừng, nhấc chân đi theo.

Cục bông trắng chui vào một trong bồn hoa tương đối lớn, An Đình Đình chỉ đành đi theo.

Thấp thoáng nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh bồn hoa, hình như có hai người đang ngồi. Bóng dáng một lớn một nhỏ, chắc là một nam một nữ. Cơ thể cô gái dựa vào bên cạnh người đàn ông.

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng cũng có thể cho người ta một loại cảm giác ân ái ngọt ngào, giống như keo sơn. Đây không phải chính là một đôi yêu nhau trong lúc mặn nồng, nắm tay nhau yên tĩnh nhìn sắc đêm, đến vườn hoa không người, cùng nhau thưởng hoa ngắm trăng sao.

An Đình Đình liếc mắt cũng có thể nhận ra, bóng lưng cao lớn tuấn lãng kia là ai. Không cần đoán, lúc này nép bên cạnh anh, đương nhiên chính là Cốc Nhược Lâm.

Vốn tưởng trái tim của cô đã bình lặng như nước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh bọn họ ngọt ngào như vậy, trái tim rốt cuộc vẫn run rẩy.

Trong vô thức cô không tự chủ mà vuốt ve cái bụng nhỏ của mình.

Con của bọn họ đang lớn lên trong bụng của cô. Nhưng, anh lại không có ở bên cạnh cô, cùng chăm sóc. Mà cùng một người phụ nữ khác, ở dưới màn đem tuyệt đẹp này, nói chuyện thân mật với nhau.

An Đình Đình không biết, bản thân sao ẩn nhẫn được.

Cô từ từ quay đầu, muốn yên lặng rời khỏi như thế, coi như chưa từng đến đây, cũng không có nhìn thấy cảnh bọn họ đang ở bên nhau.

Vào lúc này, cô nghe thấy Cốc Nhược Lâm mở miệng nói chuyện.

“Diệu Dương, mấy ngày nay anh cũng không có đến thăm cô ấy sao?”

An Đình Đình giật mình trong lòng, cô ấy bên trong này chắc là chỉ cô.

Giọng nói của anh trầm thấp, lộ ra tiếng cười khẽ: “Ừm, không có.”

“Haizzz, hà tất gì phải vậy. Anh vẫn rất hận cô ấy sao?”

Hận? Cái này ngược lại khiến An Đình Đình có chút mơ hồ, Mặc Diệu Dương tại sao phải hận cô? Cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao?

Không kìm được lòng hiếu kỳ của bản thân, An Đình Đình đi tới sau một gốc cây, mượn nó che lấp bản thân.

Chỉ nghe thấy giọng của mặc Diệu Dương, lạnh lùng, không có chút cảm xúc, lạnh nhạt như lúc mới quen, truyền vào trong tai cô.

“Từ lúc bắt đầu, cô ấy mang mục đích tiếp cận anh và Diệu Phong... Diệu Phong sẽ bị lừa, anh lại chưa chắc...”

Vốn dĩ muốn nghe anh rốt cuộc sẽ nói như thế nào, mà khiến anh hận cô. Tuy nhiên, An Đình Đình thế nào cũng không ngờ, anh lại nói linh tinh một cách nghiêm túc như này!

Cái gì mà lúc bắt đầu thì mang mục đích... rõ rành người tìm đến cô là anh có được không?

Đến đây, cô đã hoàn toàn không có tâm tư nghe tiếp nữa.

Hình tượng người đàn ông đỉnh thiên lập địa, quang minh lỗi lạc mà cô cho rằng mình yêu, hoàn toàn đảo lộn rồi. Người đàn ông Mặc Diệu Dương này chính là tên khốn từ đầu đến chân!

Bây giờ suy nghĩ, những lời anh đã từng nói ở trước mặt cô, xem ra cũng đều là thủ đoạn lừa gạt con gái thường ngày của anh? Bản thân lúc đầu lại mù quáng tin tưởng anh!

Nhìn chính cô, mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy tội nghiệp cho sinh linh bé bỏng trong bụng mình. Thậm chí, ý nghĩ sinh ra đứa trẻ cũng bị dao động.

An Đình Đình, người đàn ông này đã đá mày rồi, mày nên thấy may mắn, lưu luyến viển vông làm cái gì nữa.

Mày thật sự không đủ bản lĩnh mà!

Người nghe lén đã rời khỏi, trên mặt Cốc Nhược Lâm có một loại ý vị bất động thanh sắc. Cô ta nghiêng đầu, đồng thời nhìn sang gương mặt nghiêng của anh, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn về phía gốc cây kia.

An Đình Đình rời khỏi vườn hoa, đi về phía Thủy Sam Uyển. Lần này, bước chân của cô sải rất nhanh, trong lòng cô đã đưa ra quyết định rồi, đứa bé này, bất luận thế nào cũng không thể giữ lại.

Cứ như này sinh ra đứa bé, đó cũng là sự nhục nhã!

Đè nén sự do dự trong lòng mấy ngày nay, cô cuối cùng vào lúc này đã hạ quyết tâm. Tâm trạng cả người dường như cũng thả lỏng rất nhiều.

Sau gốc cây trên con đường lát đá cuội, cục bông trắng chạy ra.

Khi vừa xuất hiện, thật sự dọa An Đình Đình giật mình. Định thần nhìn lại, hóa ra là con chó sữa nhỏ chỉ lớn hơn một chút đó. Con chó này cũng không ngoan, thè cái lưỡi nhỏ màu đỏ, liếm qua liếm lại ở quanh chân An Đình Đình.

Trái tim của An Đình Đình tự nhiên mềm nhũn, cúi xuống, sờ người của nó, nói: “Tiểu gia hỏa, muộn như vậy sao còn chạy ra ngoài chơi hả? Chủ nhân của mày đâu.”

Cục bông nhỏ lắc lắc cái đầu, đưa hai chân trước lên tay của An Đình Đình. Cái *** nhỏ ngúng nguẩy, đuôi lắc trái lắc phải.

An Đình Đình mỉm cười, ngón tay vuốt ve cổ của cô: “Ngoan, tiểu bảo bảo, mau về nhà đi.”

Cục bông nhỏ dường như nghe hiểu tiếng người, cái đầu nhỏ hơi nghiêng, thè lưỡi, nhìn nó. Dáng vẻ này, thật sự quá đáng yêu mà.

“Tiểu gia hỏa, mày tên gì vậy?”

Bởi vì sự xuất hiện của tiểu gia hỏa này, tạm thời khiến An Đình Đình quên đi những điều không vui trong lòng. Cô ôm con chó nhỏ lên, vuốt ve cái đầu nhỏ đáng yêu của nó, giọng nói cũng dịu dàng ngọt ngào, giống như một người mẹ đang nói chuyện với đứa con của mình.

“Nó gọi là Tiểu Tuyết Cầu!”