Mặc Diệu Dương nhìn bóng ảnh vội vàng chạy ra cửa, cũng nhìn thấy cô ôm lấy chiếc ga giường bị quấn lại lộn xộn đem đi vứt sọt rác.
Đôi lông mày của người đàn ông tuấn dật khẽ cau lại, cô ấy đây là có ý gì?
Tối hôm qua, anh đã đem tặng' cô món đồ quý giá và sức lực cơ thể của mình, làm mọi thứ để giải trừ chất độc trong người cô, nhưng cô thì hay rồi, còn ghét bỏ nữa sao?
An Đình Đình lê lết đôi chân run rẩy đi ra khỏi cổng biệt thự.
Cũng không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy sau lưng mình luôn có một ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm vào cô vậy chứ. Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì lại không phát hiện ra điều gì kỳ lạ cả.
Không lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi sao?
Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng ép mình không nghĩ đến vấn đề này nữa. Lúc nãy gặp người làm trong biệt thự, từ miệng của họ thì cô được biết, tối hôm qua mình được Mặc Diệu Dương đưa về, hơn nữa còn thần trí bất minh.
Cũng chính là nói, trước khi cô về thì không có ai 'đụng' cô cả.
Trên đường đến công ty, đầu óc cô đột nhiên lóe lên, bên tai vang lên một câu nói tối qua của Mặc Diệu Dương.
“...Tôi tìm một người đàn ông tới giúp cô hoá giải thuốc trong cơ thể..."
Bây giờ có hối hận thì cũng không còn ích gì nữa rồi, sớm biết như vậy thì cô mắc gì phải đáp ứng lời tham gia bữa tiệc của Lâm Tiêu Tương tối qua chứ? Còn bây giờ, ngay cả người đã 'cướp đi' lần đầu tiên quý giá của mình là ai cô cũng không biết nữa!
An Đình Đình hung hăng bốp vào đầu mình, một sai lầm để hận mãi mãi!
Cho dù đã cố “an ủi' mình rồi, cũng may mà âm mưu của Lâm Tiêu Tương vẫn chưa thành, nhưng mà...nước mắt vẫn bất tri bất giác chảy xuống, đau lòng khó chịu đến mức hoàn toàn không thể mở miệng nói gì được...
“...Cô gái cô không sao chứ?” Anh tài xế nghe thấy cô gái đằng sau đang che mặt khóc thút thít nên quan tâm hỏi.
An Đình Đình đưa tay quệt vệt nước mắt của mình, dùng sức lắc đầu nói: “Tôi không sao.”
Tài xế mỉm cười, nói: “Cô gái, cô chắc là thất tình rồi đúng không? Bỏ đi, từng tuổi này ai mà chả từng bị chó cắn qua chứ? Cuộc sống này vẫn cần phải dũng cảm đối mặt với phía trước nữa, không phải sao?”
Đúng a! Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì cô có khóc đến mù mắt cũng không có ích gì nữa, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua cứ coi như là bị chó cắn đi, cô phải kiên cường, phải dũng cảm, không thể cứ vậy mà chán nản được.
An Đình Đình siết chặt bàn tay mình lại, hàm răng nhỏ cắn lấy môi, món nợ của Lâm Tiêu Tương cô đã ghi lại rồi!
Tập đoàn *** Tháp.
An Đình Đình vừa đến thì được thông báo, giám đốc “mời' cô tới một chuyến.
Trong phòng giám đốc, Lâm Tiêu Tương ném “báo cáo sa thải' vào mặt của cô, rồi chỉ vào mặt cô, mắng: “Hay cho kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cây táo rào cây sung như cô, tôi có lòng tốt bồi dưỡng cô, nhưng cô thì hay rồi, không những làm hỏng bữa tiệc mà còn đắc tội với ông Mộ nữa. An Đình Đình, cô cút ra khỏi *** Tháp cho tôi.”
An Đình Đình cúi đầu nhìn phần văn kiện rơi dưới đất một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Giám đốc, không biết tôi đã làm sai điều gì mà lại khiến cô nổi trận lôi đình, còn muốn sa thải tôi như vậy?”
Lâm Tiêu Tương cười lạnh: “An Đình Đình, mẹ nó cô đừng có mà giả vờ giả vịt. Cô đi đi, người không có trách nhiệm như cô không thích hợp được ở lại *** Tháp.
An Đình Đình cũng nở một nụ cười rồi tiếp tục hỏi: “Giám đốc, tối hôm qua tôi chẳng qua chỉ là uống nhiều một chút, cộng thêm sức khoẻ của tôi không khỏe nên mới về nghỉ ngơi trước. Sao, không lẽ cô kêu tôi say đến bất tỉnh nhân sự trên bàn tiệc thì mới là giúp đỡ cho *** Tháp sao?”
“.." Sắc mặt của Lâm Tiêu Tương có chút thay đổi.
Cô ta híp mắt nhìn chằm chằm vào An Đình Đình, miệng lưỡi sắc bén như vậy sao lúc trước không phát hiện ra chứ!