An Đình Đình đã tiếp xúc với Mặc Diệu Dương thời gian dài như vậy, về cơ bản cô có thể khẳng định Mặc Diệu Dương là người quân tử, thẳng thắn, quang minh lỗi lạc. Nếu thật anh và Cốc Nhược Lâm từng có gì đó thì anh chắc chắn sẽ không giữ cô quyết liệt như vậy. Còn nữa, Cốc Nhược Lâm cũng sẽ không hết lần này tới lần khác tới tìm cô và anh như vậy.
"Thậm chí không tiếc làm vợ lẽ của anh ấy ư?” An Đình Đình nhếch môi, liếc nhìn Cốc Nhược Lâm.
Vẻ mặt Cốc Nhược Lâm cứng đờ, bước chân cũng hơi ngừng lại, nói: "Tôi biết, tôi không nên như thế này, hai người đã kết hôn rồi, đồng thời tôi cũng nhận ra Diệu Dương rất quan tâm cô, nhưng bản thân tôi không thể buông tay mà tiêu sái quay người được."
An Đình Đình cũng dừng bước, im lặng chăm chú nhìn Cốc Nhược Lâm.
Ánh mắt Cốc Nhược Lâm mờ mịt nhưng vẻ mặt cũng rất kiên định: "Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một ước mơ duy nhất là có thể ở bên anh ấy, có thể kết hôn với anh ấy. Vì vậy, dù anh ấy có làm ra chuyện gì hay có yêu cầu gì với tôi, tôi đều đồng ý. Cô An, chắc cô cũng biết, trước kia khi Diệu Dương tìm cô cũng là do anh ấy được tôi cho phép, nên mới làm như vậy.
Yêu một người thật có thể nhân nhượng đến mức này sao? Điều này có khác nào là mỉm cười uống rượu độc chứ? Có lẽ, đây chính là điểm tuyệt vời của tình yêu, dù cho con đường tràn đây chông gai, nhưng lại khiến kẻ khác yêu thích như mật ngọt.
"Tôi biết." An Đình Đình gật đầu.
Lúc này, cô chợt cảm thấy có chút thông cảm cho người phụ nữ này, nhưng cũng chỉ là thông cảm mà thôi, chứ không có nghĩa là sẽ nhường đi thứ thuộc về mình.
"Có lẽ, đây là quyết định sai lâm nhất đời tôi." Khi nói lời này, Cốc Nhược Lâm hình như đã nghiến răng nghiến lợi.
Cốc Nhược Lâm nói cũng đúng, nếu đổi lại là An Đình Đình, có lẽ ít nhiều trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy hận.
"Nhưng cô đã làm rồi, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra, điều này chẳng thể trách bất kỳ người nào, nếu như cô thật muốn oán, thì vẫn phải trách chính bản thân cô rồi." An Đình Đình hờ hững cất lời.
"Cô nói vậy là có ý gì?" Vẻ mặt Cốc Nhược Lâm đầy nghi hoặc.
"Trước kia, quyết định của anh ấy là bảo vệ cô, đúng không?” An Đình Đình hỏi.
Cốc Nhược Lâm không nói gì, chỉ gật đầu.
"Cô biết rõ, trong lòng anh ấy muốn chính là cái gì, nhưng mà cô lại chẳng làm được gì cả. Cô thỏa thích hưởng thụ sự bảo hộ chu đáo của anh ấy, bỏ mặc một mình anh ấy xông vào tiên tuyến. Cô có từng nghĩ tới thật ra tình yêu không phải như vậy, thật ra hai nguời kề vai chiến đấu, cùng chung mối thù là biện pháp tốt nhất."
Lời của An Đình Đình khiến Cốc Nhược Lâm cảm thấy hoang mang, vì trong mắt cô, Diệu Dương mà cô yêu đã bị An Đình Đình không từ thủ đoạn cướp đi.
"An Đình Đình, tôi thật xem thường cô." Mắt Cốc Nhược Lâm ánh lên vẻ khinh thường.
An Đình Đình hơi sững sờ, chẳng nhẽ những lời mà cô vừa nói ý từ còn chưa đủ rõ ràng sao.
"Cô đúng là người phụ nữ ăn nói sắc bén, dẻo miệng, chẳng trách, Diệu Dương lại bị cô mê hoặc." Dường như Cốc Nhược Lâm rít lên những lời này.
An Đình Đình bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu cô thật nghĩ như vậy, thì tôi cũng đành chịu."
Lúc này, hai người đã sắp đi đến cổng của nhà cũ nhà họ Mặc rồi, sau khi dứt lời, An Đình Đình quay người bước về phía trong.
"Cô đừng tưởng rằng lần này cô dùng những lời giải thích đạo đức giả đó thì tôi sẽ nhường Diệu Dương cho cô, tôi nói cho cô biết, không bao giờ."
Cốc Nhược Lâm chặn đường cô: "Chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói sao, ngay ông cụ nhà họ Mặc cũng đã đồng ý rồi, thời gian tới sẽ để chúng tôi tổ chức hôn lễ, còn nữa, về phân cô cũng sẽ bị nhà họ Mặc bỏ rơi. Khi đó, tôi chính là mợ Hai
danh chính ngôn thuận nhà họ Mặc.ˆ
Cốc Nhược Lâm tỏ vẻ đắc ý một cách biến thái, như thể tất cả đã được thực hiện rồi.
An Đình Đình không có gì để nói. Người ta có câu, lời hay không khuyên giải kẻ đáng chết, từ bi không độ người tự tuyệt đường mình. Vận mệnh đã như vậy, dù khuyên như thế cũng không có tác dụng.
"Cô Cốc, thật uổng cho cô từ nhỏ đã cùng lớn lên với Diệu Dương, vậy mà cô chẳng hề hiểu anh ấy chút nào, người đàn ông như Diệu Dương ghét nhất chính là bị ta người uy hiếp!" Dứt lời, An Đình Đình lập tức chấm dứt ý định nói thêm với Cốc Nhược Lâm. Không hợp ý nên không muốn nói thêm gì nữa, cô nhấc chân bước vào trong.
"An Đình Đình, cô đứng lại đó cho tôi, cô có ý gì?" Cốc Nhược Lâm sốt ruột, không muốn để An Đình Đình đi.
An Đình Đình cũng cảm thấy hơi tức giận, nói chuyện với loại phụ nữ đầu óc bã đậu này có gì mà hay ho đâu.
Chợt phía sau vang lên tiếng vang sắc nhọn chói tai.
"Kít... Kít..."
Đây là tiếng xe phanh gấp.
Vì An Đình Đình quay lưng về phía cổng, nên Cốc Nhược Lâm có thể nhìn rõ tình huống trước cô, không đợi An Đình Đình quay đầu, đã bị Cốc Nhược Lâm ôm cứng lấy.
"Cô Cốc, cô..."
"Pằng..." một tiếng vang thật lớn.
Đây là tiếng súng.
An Đình Đình trong lòng run lên, sau đó lập tức cảm thấy người phụ nữ vẫn đang ôm phía sau lưng mình khẽ run, bên tai truyền tiếng rên thống khổ của cô ta. Tình hình này giống hệt lúc trước Mặc Diệu Dương đỡ đạn thay cô.
"Cô Cốc..." An Đình Đình ý thức được nguy hiểm tiến đến, hét lên một tiếng, nhanh chóng quay người.
Ngoài cửa chính đậu bốn năm chiếc xe ô tô màu đen, tất cả cửa xe đều mở ra, nhiêu họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm ngay cổng nhà họ Mặc.
Người giúp việc, vệ sĩ nhà cũ nhà họ Mặc đúng là ai cũng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tiếng súng vừa vang lên thì họ đã từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới.
Người nào người nấy ăn mặc rất bình thường nhưng ngay cả chị quét sân cũng có thể móc trong ngực ra một cây súng lục để chống đỡ.
Tiếng súng vẫn vang lên đứt quãng, đã có người lấy ra lá chắn dài, yểm hộ cho An Đình Đình và Cốc Nhược Lâm vừa bị bắn trọng thương, máu trên mặt đất lưu lại một vũng máu lớn.
"Cô Cốc, cô Cốc... Cô cảm giác thế nào, mau tỉnh lại..." Trên người, hai tay An Đình Đình đều dính máu chảy ra từ người Cốc Nhược Lâm.
"Mợ Hai, trước tiên hãy đưa người rút lui đến nơi an toàn đã."
"Được." An Đình Đình nghe vậy, đành phải buông Cốc Nhược Lâm xuống, để vệ sĩ đỡ đi, yểm hộ các cô rời khỏi chỗ nguy hiểm.
Một đội vệ sĩ lớn từ trong nhà cũ nhanh chóng lao đến cứu. Nhóm xe van xem xét thấy tình thế không ổn, quanh mạnh đầu xe lao nhanh về phía trước.
An Đình Đình trừng mắt, nhìn theo chiếc xe dẫn đầu. Mặc dù khoảng cách rất xa, mặc dù đối phương đeo kính đen, nhưng cô tin cảm giác của cô không hề sai.
Cô biết người đó là ai. Nhưng mà Lâm Tiêu Tương cũng chỉ là một phụ nữ, sao cô ta dám câm súng, sao cô ta dám giết người? Hơn nữa, cô hiểu rõ người mà cô ta nhằm tới là cô, nói cách khác, người mà cô ta muốn giết chính là cô. An Đình Đình không làm sao hiểu nổi, giữa cô và Lâm Tiêu Tương cũng không có thâm cừu đại hận gì, cô ta đâu cần giết cô như thế. Hay là cô ta bị ai dụ dỗ, hoặc là bị uy hiếp chăng?