Lý trí của An Đình Đình lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, đương nhiên thời gian tỉnh táo thì vô cùng vô cùng ít ỏi, có lúc chỉ là thoáng qua mà thôi. Thanh âm nghẹn ngào mang theo sự van nài vang lên: “Người ta... thật sự... buồn lắm... hu hu hu....
Có một điểm mà Mặc Diệu Dương rất giống với người đàn ông khác, chính là sợ phụ nữ khóc.
Phụ nữ một khi khóc lên thì Mặc Diệu Dương lại cảm thấy đau đầu, hoàn toàn không ứng phó được. Đương nhiên cho đến tận bây giờ, không có người phụ nữ nào dám khóc thút thít trước mặt anh cả.
“Ngoan, cô đừng làm loạn nữa, ngồi đàng hoàng lại đi, tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, họ sẽ đến nhà chữa cho cô.
Mặc Diệu Dương cố gắng làm giọng mình dịu nhất có thể, không pha tạp chút băng lãnh nào, dịu dàng giống như là đang đối đãi với người anh trai ngốc của anh vậy.
Nhưng có ích gì không? Đương nhiên...không có ích gì cả!
Đúng là khổ thân, Mặc Diệu Dương khó lắm mới lái xe an toàn về đến nhà,
Vừa kéo cửa xe ra, người phụ nữ này liên xông đến như là một con sói đói khát, không màng đến vệ sĩ đang canh giữ ở ngoài hay là người làm ra nghênh tiếp mà chỉ lao đến ôm hôn ngấu nghiến Mặc Diệu Dương.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin cảnh này.
Mặc Diệu Dương cau mày, anh lấy áo khoác gói gọn đầu và thân trên của An Đình Đình rồi bế ngang cô lên, sải bước đi vào trong nhà.
Trên đường đi, An Đình Đình khóc lóc náo loạn, vùng vẫy giãy dụa, thậm chí là còn cất giọng mắng nhiếc.
Đến phòng của An Đình Đình, anh đột nhiên buông tay ném người phụ nữ nóng bỏng tay này lên giường.
Anh tức giận đi qua đi lại trong phòng, tên Trần Hằng đáng chết, sao mà bây giờ còn chưa tới nữa? Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi của xe hơi, chỉ một lát sau thì người làm liên đưa Trần Hằng và vài người mặc áo blouse trắng đến.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?” Trần Hằng lo lắng hỏi.
Mặc Diệu Dương chỉ vào người đang la hét ở trên giường và nói: “Mau, chữa trị cho cô ta đi, cô ta bị người ta hạ thuốc."
“Hả---" Trần Hằng há hốc mồm kinh ngạc.
Đám người áo blouse trắng không hổ là bác sĩ chuyên nghiệp, mấy người bọn họ đi tới tỈ mỉ kiểm tra cho An Đình Đình. Sau vài phút bận rộn, cuối cùng cũng có được một kết luận khiến người ta rất không vui.
Thuốc mê tình trong người của mợ chủ cả rất hiếm gặp, trong nước không có, hơn nữa là căn bản không có thuốc giải, thuốc giải duy nhất chính là ---Đàn ông!
Tầm mắt của bác sĩ và Trần Hằng đều lũ lượt dời đến người Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương khẽ sững sờ: “Không có cách nào khác sao?”
Một bác sĩ áo blouse trắng đưa tay nhích mắt kính lên: “Có thì có, nhưng mà...”
“Nhưng cái gì?” Ánh mắt Mặc Diệu Dương trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
“Nhưng quá trình sẽ rất đau đớn, không biết mợ cả có thể chịu đựng được hay không. Đúng rồi, dùng nước lạnh không ngừng xối vào, có lẽ có thể sẽ làm giảm được chút đau đớn của cô ấy, hơn nữa..."
“Hơn nữa cái gì?” Đôi con ngươi của Mặc Diệu Dương trầm xuống.
“Cho dù là khi kiên trì làm như vậy, dược tính sẽ bị hạ xuống, nhưng mợ chủ cũng sẽ vì di chứng mà trở nên ngu đần.”
Sắc mặt Mặc Diệu Dương lập tức trở nên âm lạnh.
Trần Hằng, bác sĩ và cả người làm toàn bộ đều lui ra.
Anh ngồi bên cạnh giường, suy nghĩ đối sách.
Người phụ nữ như đói khát này leo lên lưng anh, hôn cổ của anh, tiếng khóc hu hu nghẹn ngào cầu xin anh giúp cô.
“Người phụ nữ này, cô mau tránh ra.” Mặc Diệu Dương cực kỳ khó chịu đẩy cô ra.
Nhưng rất nhanh An Đình Đình lại xông đến.
Mặc Diệu Dương ấn cô xuống giường, rồi nhanh chóng rời khỏi, sau đó anh bưng một chậu nước lạnh lớn từ bên ngoài vào, xối thẳng vào mặt của An Đình Đình.