Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 196: Khoảng cách anh em




An Đình Đình nhẹ nhàng cẩn thận lau người cho Mặc Diệu Phong.

Mấy hôm nay, Mặc Diệu Phong khởi sắc vừa so với trước kia đã khá nhiều. Có mấy lần, lúc An Đình Đình đang lau tay cho anh, có thể cảm nhận được tay anh cử động rõ ràng.

Các bác sĩ cũng ào ào chạy đến, kiểm tra một lượt, đưa ra kết luận là, Mặc Diệu Phong có hy vọng sớm tỉnh lại rất lớn. Nhưng mà lúc nào mới tỉnh lại, cái này vẫn không xác định.

Biết được kết quả này, An Đình Đình vừa hưng phấn lại có chút mất mát.

Hưng phấn là vì bệnh tình của Mặc Diệu Phong rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt, nhưng mất mát là vì không biết đợi ngày anh tỉnh đến lúc nào

Mặc Diệu Dương biết An Đình Đình muốn chăm sóc Mặc Diệu Phong, cho nên cũng không giục cô về nhà tổ. Dù sao, anh vẫn còn chút việc chưa làm xong, cũng không vội một hai hôm nay. Để đôi cẩu nam nữ kia tiếp tục sám hối đi.

An Đình Đình đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Giai Giai, muốn hẹn cô gặp mặt, có một số chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ. Nghĩ nghĩ, cô đồng ý.

Địa điểm chọn ở một quán cà phê.

Lý Giai Giai đứng dậy, vẫy vẫy tay với An Đình Đình vừa vào cửa.

Sau khi An Đình Đình ngồi xuống, uống một chén nước: “Giai Giai, có chuyện gì gấp như vậy."

Lý Giai Giai lấy một tập tài liệu ra, đẩy đến trước mặt An Đình Đình, nói: " Đình Đình, mặc dù cậu đã không ở trong công ty lâu như vậy rồi, nhưng mà bản Ïĩnh và tri thức đối với thiết kế trang sức của cậu, vẫn rất được. Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ xem một chút, thiết kế bộ trang sức này thế nào."

An Đình Đình nhận tài liệu, liếc nhìn, ánh mắt đầu tiên đã bị kinh sợ.

"Không tệ, nếu như bộ trang sức này làm được, nhất định bán chạy." An Đình Đình nói xong, sau đó thấy chỗ ghi tên thiết kế sư là ba chữ Lâm Tiêu Tương.

Thì ra là cô ta, khó trách có thể thiết kế được bộ trang sức kinh diễm như vậy.

“Đình Đình, nếu như tớ nói bộ trang sức này là do tớ thiết kế ra thì sao?” Lý Giai Giai nhíu mày, hỏi.

"Cậu?" An Đình Đình có chút hoài nghi.

"Tớ đã nói mà, lần này tớ bị hại thảm rồi, ngay cả cậu cũng không tin tớ." Hốc mắt Lý Giai Giai lập tức ửng hồng.

"Không có, tớ không có ý đó. Tớ chỉ là kỳ lạ, trên này không phải viết tên cô ta sao." An Đình Đình vội vàng giải thích.

Lý Giai Giai nói: "Cái này thật sự do tớ thiết kế ra, cậu cũng biết ngành này của chúng ta. Lúc ấy cuộc thi thiết kế cần bản tham khảo, giám đốc Lâm ra lệnh cho bọn tớ, mỗi người đều phải thiết kế một bộ trang sức có ý niệm thiết kế của mình. Tớ cũng bị sắp xếp vào đó.

Sau đó, thiết kết của tớ và các đông nghiệp cùng được trình lên. Kết quả, ngày hôm sau thấy ở phân ký tên rõ ràng viết tên Lâm Tiêu Tương.

Các đồng nghiệp đều giận mà không dám nói gì, tớ không phục, đi tìm cô ta nói chuyện, còn bị cô ta chế nhạo, nói tớ căn bản không có năng lực thiết kế ra tác phẩm hoàn mỹ như vậy, còn nói tớ mượn cớ trả thù cô ấy. Tớ nào dám trả thù cô ấy cái gì chứ, tớ chỉ muốn lấy lại quyền sở hữu thuộc về mình thôi.

Hơn nữa, cô ta còn muốn tớ sắp xếp ổn thỏa, tranh với cô ta không có kết cục tốt. Cô ta nói, đợi đến giải đấu lớn, chỉ cần được thưởng, sẽ cho tớ 3 tỷ thù lao.

Đình Đình, tớ không muốn cái tiên này, tớ muốn danh. Chỉ cần tớ có danh tiếng, lo gì không kiếm được tiền."

Kỳ thật nói thật, Lý Giai Giai không đấu lại Lâm Tiêu Tương, còn không bằng lấy 3 tỷ này. Nhưng mà cô cũng biết, kỳ thật mỗi thiết kế sư trong xương đều có sự cứng cỏi. Thứ mình tự thiết kế ra, bị người khác làm của riêng, việc này dù trong lòng ai cũng không thoải mái.

Hơn nữa. Lý Giai Giai tìm đến cô, vậy thì việc này cô không thể không để ý.

"Giai Giai, cậu yên tâm đi, chuyện này tớ nhất định sẽ giúp cậu đến cùng."

Có lời này của An Đình Đình, tâm trạng Lý Giai Giai tốt hơn nhiều. Hai người tùy tiện uống cái gì đó, rồi ra về.

Sau khi trở vê, An Đình Đình vẫn suy nghĩ, làm thế nào mới có thể giúp được Lý Giai Giai.

Nhờ Tiêu Quân giúp đỡ sao? Nhưng mà, anh là phó tổng của *** Tháp, quyền lợi cũng không nhỏ, nhưng Lâm Tiêu Tương thân là giám đốc phòng thiết kế, lại còn ở *** Tháp nhiêu năm như vậy, lập vô số công lao vì *** Tháp chưa chắc Tiêu Quân đã đối phó được.

Bởi vậy, dường như nhờ Tiêu Quân giúp đỡ, không thể thực hiện được.

Mặc Diệu Lương? Tổng giám đốc *** Tháp! Nhưng mà, An Đình Đình dùng cái thân phận gì đi tìm anh ta đây? Nhân viên cũ của *** Tháp hay là chị dâu?

Hơn nữa, An Đình Đình có thể cảm giác rõ ràng, dường như quan hệ giữa Mặc Diệu Lương và Mặc Diệu Dương cũng không khá lắm. Mà trong chuyện đó lại có chút vi diệu.

Lấy lần chỉnh đốn nhà tổ họ Mặc mà nói, từ đầu đến cuối, cô đều không thấy chú ba này ra mặt, cho dù lựa chọn đứng bên

cạnh cũng không.

Bởi vậy, nhờ Mặc Diệu Lương giúp đỡ, dường như cũng không thể thực hiện được.

"Đang suy nghĩ gì đấy? Tập trung vậy."

Sau khi Mặc Diệu Dương trở về, nhìn thấy An Đình Đình ngôi trên sofa một mình ngẩn người, dáng vẻ có tâm trạng. Thậm chí, ngay cả anh đã về, cô cũng không phát hiện.

An Đình Đình chậm rãi nâng tầm mắt lên, nhìn thấy Mặc Diệu Dương.

Ánh sáng trong mắt đột nhiên rực rõ. Đúng vậy! Có thể để Mặc Diệu Dương đi tìm Mặc Diệu Lương mà. Mặc dù giữa anh em

có chút khoảng cách nhưng mà có chuyện, khẳng định phải giúp anh em nhà mình.

"Diệu Dương, em nói với anh một chuyện." An Đình Đình cười cười, đưa tay chọc chọc anh.

Mặc Diệu Dương nhếch miệng, trong lòng biết, cô nàng này muốn cầu cạnh anh, nếu không cũng sẽ không chủ động như thế.

An Đình Đình nói chuyện Lý Giai Giai sau đó, cô còn bổ sung một câu: "Ban đầu làm việc ở *** Tháp, Giai Giai giúp em không ít, em cảm thấy lúc này, em mới có thể giúp cô ấy một chút."

Thì ra là chuyện này. Việc rất nhỏ, Mặc Diệu Dương chỉ cần gọi điện thoại cho Mặc Diệu Lương là xong. Nhưng mà, anh cũng không muốn để cô vui vẻ quá sớm.

Chỉ thấy anh cau mày, sắc mặt rất nghiêm trọng: "Chuyện này... Có chút phiền phức.”

"Phiền phức thế nào?" An Đình Đình chăm chú hỏi.

"Khá là khó giải quyết." Mặc Diệu Dương lại nói.

"A... Thế mà lại có chuyện anh không làm được." Trong câu nói của An Đình Đình còn có chút mất mát.

Mặc Diệu Dương nhìn dáng vẻ này của cô, thật vất vả mới nhịn được cười.

Anh duỗi cánh tay dài ra, ôm cô gái này vào trong ngực

"Kỳ thật... Cũng không phải hoàn toàn không thể." Mặc Diệu Dương giả vờ thật sự khó khăn, vuốt ve sợi tóc mêm mại của cô

gái, dịu dàng lại có hương vị đầu độc.

"Chỉ là, có thể phải làm khó em.”

"Làm khó em?" An Đình Đình nghĩ nghĩ, cũng lắm thì để cô đi tìm Lâm Tiêu Tương, nói thật xấu mà thôi. Vì vậy cô vỗ ngực: “Anh nói đi, cần em làm cái gì."

Con cá nhỏ mắc câu rồi!

Mặc Diệu Dương giả vờ không tin: “Thật sự? Em không hối hận!"

"Ừ, không hối hận!" An Đình Đình không biết trong đó có bẫy, son sắt nói.

Nghe vậy, Mặc Diệu Dương nhấc bổng cô lên, nhanh chóng đi về phòng ngủ trên lầu.

"Này... này, không phải anh có việc sao?" An Đình Đình không hiểu ra sao.

"Đúng vậy, bây giờ làm khó em một chút." Đáy mắt Mặc Diệu Dương có sự gian xảo, cười tà nói: "Nhưng mà là ở đây... trên

giường!"