Mặc Diệu Dương sắc mặt bình tĩnh nhìn xe, lẳng lặng nghe.
An Đình Đình lặng lẽ đánh giá sắc mặt của anh, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, không có chút gợn sóng. Trong lòng thở phào một hơi, dường như mình cũng không nói sai.
Vì vậy, cô lại nói: "Em thật sự đối xử với cô ấy như một người em gái. Em gái nhà mình làm sai, cũng nên tha thứ một lần."
Mặc Diệu Dương cuối cùng cũng nói chuyện. Anh gật gật đầu, nói: "Không sai, em nghĩ giống với anh."
An Đình Đình chăm chú, nhìn người đàn ông này.
Con ngươi của người đàn ông, dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, tỏa ra một ánh sáng cơ trí.
"Bỏ qua chuyện cô ấy đã làm sai sang một bên không nói, đối với Thủy Sam Uyển, đối với mẹ của anh, cô ấy thật sự trả giá qua. Lúc trước anh quyết định rời đi, cũng nghĩ để cho cô ấy đi. Dù sao, cô ấy còn rất trẻ, độ tuổi tốt đẹp như thế sao có thể phí hoài ở Thủy Sam Uyển. Nhưng mà, lúc ấy cô ấy lại muốn ở lại, cũng làm cho anh có chút cảm động. Cho nên, lần này, xem như là cho cô ấy một bài học, trước ở bên trong đó nhận giáo dục, sau nửa năm lại sắp xếp đi ra."
Như thế, hẳn là tốt nhất
Dù sao Tiểu Nha tuổi còn trẻ, còn nhỏ như vậy đã ngồi tù vậy nửa đời sau của cô ấy như thế nào.
Mặc Diệu Dương lại nói: "Sau khi cô ấy đi ra, anh cũng đã sắp xếp xong xuôi. Nếu như cô ấy muốn học tập, anh sẽ bỏ tiền cho cô ấy học đại học, nếu như không muốn học ở trong nước, nước ngoài cũng được, phí tổn anh sẽ lo toàn bộ, nếu như cô ấy muốn định cư nước ngoài vậy thì cứ theo cô ấy. Nếu như không muốn học, anh cũng sẽ cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy sống một cuộc sống thuộc về chính mình."
An Đình Đình cảm thấy, kỳ thật trái tim của Mặc Diệu Dương, mềm mại hơn bất kỳ ai. Từ chuyện Tiểu Nha cô có thể nhìn ra
được, kỳ thực anh vẫn yêu ghét rõ ràng.
Cô cười cười, cũng không phản đối sắp xếp của Mặc Diệu Dương. Cô nhìn ra ngoài, đột nhiên phát giật mình, hướng bọn họ
đang đi, chính là...
Xe dừng lại trong biệt thự Thủy Mặc.
An Đình Đình xuống xe, đi thẳng đến phòng Mặc Diệu Phong.
Mọi thứ sắp xếp và trang trí ở đây, đều giống như trước khi cô đi như đúc.
Chỉ có cái khác là, người đàn ông trên giường, vẫn đang ngủ mê man.
An Đình Đình nhớ lại, lần đầu tiên mình đến Thủy Mặc. Hành động của Mặc Diệu Phong thật sự là dọa sợ cô. Quanh đi quấn lại, mới biết, thì ra trong lòng người đàn ông ngốc ngếch này, lại dịu dàng như vậy.
Mặc Diệu Dương đi đến bên người cô, nói: "Vốn buổi tối muốn về Thủy Sam Uyển, anh nhìn thấy sắc trời cũng không còn sớm, bên chỗ Tiểu Nha cũng tốn thời gian. Đêm nay, không về trước."
An Đình Đình gật đầu: “Vâng, vậy phải nói với mẹ Dung một tiếng.”
"Đã nói rồi."
Người đàn ông này, luôn xử lý mọi chuyện thỏa đáng như vậy.
"Đi thôi, em cũng đói bụng rồi đi, chúng ta đi ăn cơm." Mặc Diệu Dương nói.
"Được. Đêm nay...Đêm nay em muốn ngủ trong này được chứ?" An Đình Đình nói.
Nghe vậy, ánh sáng trong đôi mắt người đàn ông thay đổi, khóe miệng như chứa một chuyện khôi hài: "Ý của em là, đêm nay
làm ở đây?”
An Đình Đình lập tức không phản ứng kịp “A?” một tiếng.
"Ở trong phòng của anh trai, ân ái...Nếu như em đã thích, anh có thể chiều theo em. Nhưng mà, anh cảm thấy, vẫn có chút
không ổn."
Những lời này của Mặc Diệu Dương, An Đình Đình mới phản ứng lại kịp, khuôn mặt đỏ lựng.
Cuối cùng, An Đình Đình vẫn quay về phòng ngủ chính của Mặc Diệu Dương.
Cả phòng kiều diễm mục rữa, đau đớn thẳng đến hơn nửa đêm, mới tuyên bố chấm dứt.
An Đình Đình mệt mỏi không chịu nổi, dựa sát vào trong lòng người đàn ông, quả thật là quá mệt, ngay cả động một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Người đàn ông đợi sau khi hô hấp bình tĩnh, cẩn thận mà lau chùi cơ thể giúp cô. Ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của cô, dỗ cô vào giấc ngủ,
Vốn là An Đình Đình rất buôn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ rất nhanh. Nhưng người đàn ông này đối xử dịu dàng như vậy, cơn buôn ngủ cũng mất tiêu.
Cô mở to ánh, ánh mắt chạm vào con ngươi cửa người đàn ông.
Cuối cùng, nhìn nhau cười, hôn nhẹ.
Đầu của An Đình Đình, thoải mái dựa vào trong cánh tay của người đàn ông, cô hỏi: "Hôm đăng ký kia, không phải anh nói, anh chỉ thay anh trai mình chụp ảnh sao? Sao hôm nay, lại..."
Ánh mắt Mặc Diệu Dương trong ánh sáng mờ mờ, có vẻ vô cùng thâm trầm.
Con ngươi tối như mực, gần như không thể nhìn ra được cảm xúc ở trong đó.
Anh nói: "Bảo bối, kỳ thật từ lúc bắt đầu, anh chỉ muốn lấy em làm vợ.”
"..." An Đình Đình sợ ngây người.Cô dịch đầu đang tựa vào bả vai người đàn ông ra, không thể tin được quay lại nhìn anh.
Mặc Diệu Dương mỉm cười, bàn tay lớn ấn đầu cô về lại, nói: "Kỳ thật đã sớm chú ý đến em, vẫn luôn không tiện ra tay... Hắc!"
An Đình Đình nghe xong, đưa tay vỗ vào lồng ngực của anh.
Người đàn ông bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn rồi lại hôn: “Anh sợ anh đột nhiên xuất hiện, cầu hôn với em, sẽ dọa em. Lại nói, anh là người có trách nhiệm, cũng không thể dễ dàng có được em như vậy."
"Vậy sau đó thì sao?" An Đình Đình có chút như lọt vào trong sương mù. Chẳng lẽ anh đã biết đến sự tồn tại của mình trước đây rất lâu?
"Sau đó, trong lúc lơ đãng nghe thấy bạn bè nói nhà họ An có chuyện không may. Người bạn kia còn nói một số chuyện liên quan đến phương án giải quyết của nhà họ An, biết là bán con gái, anh lập tức ngồi không yên, mặc dù anh biết, nhà họ An tổng cộng có hai cô con gái.
An Đình Đình trầm mặc. Chuyện nhà họ An, cùng với tính toán giải quyết của người nhà họ An, có lẽ cả đời này An Đình Đình cũng không thể quên.
“Anh lấy danh nghĩa trợ giúp nhà họ An, chiếm đoạt em!"
Mấy lời này của Mặc Diệu Dương, vừa cuông vọng vừa bá đạo. Một lúc lâu, anh thấy bé con trong lòng không phản ứng.
Là thẹn thùng? Hay là tức giận?
Anh hạ tầm mắt, nhìn mới biết, thì ra không biết từ lúc nào An Đình Đình đã nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Mặc Diệu Dương cười một tiếng. Vừa rồi quả thật là mệt chết cô, khó trách cô ngủ nhanh như vậy..
Anh điều chỉnh tư thể của mình một chút, ôm lấy cơ thể phụ nữ mềm mại thơm tho, cùng cô tiến vào mộng đẹp...
Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu, hoàn toàn đánh mất quyền hành nhà họ Mặc. Dưới mệnh lệnh của Mặc Diệu Dương, hai người ngày đêm canh trước bài vị của Tần Nhan, sám hối. Sở Huệ Nhu bị Quý Đình Kiêu nhốt trong “nhà lao” tự anh ta chế tạo, Tiểu Nha cũng nhận giáo dục ở chỗ cảnh sát.
Mọi thứ, dường như đã bình tĩnh trở lại, nhưng mà...