Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 167: Kết cục cho lòng thương kẻ thù




An Đình Đình cho dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được đâu, bây giờ không được."

"Tại sao chứ?”

"Vẫn còn chưa đến lúc, trong lúc mấu chốt như thế này, anh đụng vào con của bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ liêu mạng với chúng ta. Nếu như làm hỗn loạn kế hoạch của anh, vậy thì phải làm sao bây giờ, vì một tên Mặc Diệu Long không đáng."

"Nhưng mà vì An Đình Đình, anh cho rằng đáng giá."

Lúc mà người đàn ông nói câu nói này, ánh mắt mà anh nhìn cô một cách kiên quyết.

An Đình Đình chỉ cảm thấy mũi của mình hơi chua xót, cô mỉm cười yếu ớt, cúi đầu xuống, mấp máy khóe miệng: "Em không

sao."

Mặc Diệu Dương nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, đặt ở bên môi hôn một cái: “Anh đã nói là sẽ bảo vệ cho em, thế

nhưng anh đã không có cách nào bảo vệ cho em thật tốt, để em bị thương rồi."

Trên khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông viết đầy vẻ áy náy.

Người đàn ông này đã từng kiêu ngạo đến cỡ nào, gương mặt của anh luôn lạnh lùng cao quý, mãi mãi đều là sự tự phụ, hờ hững xa cách, từ lúc nào mà lại có biểu cảm như vậy.

An Đình Đình lập tức cảm thấy cả đời này không hối hận.

"Em rất tốt, thật sự đó, rất tốt." Trong lòng của An Đình Đình được ủ ấm.

Cô trở tay lại nắm chặt mu bàn tay đây thịt của anh, trong đôi mắt nhuốm màu mực: "Có anh ở bên cạnh, mọi chuyện đều tốt

đẹp.

Không hiểu sao cô đột nhiên cảm giác được tay của anh hơi run rẩy với biên độ rất nhỏ, hình như anh đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.

An Đình Đình lớn gan suy đoán, là bởi vì cảm động hả? Chắc có lẽ là như vậy rồi, dù sao bây giờ cô cũng có cảm nhận như thế này.

Sau đó Mặc Diệu Dương nói với cô rằng anh sẽ xử lý chuyện này cho thích đáng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tính như vậy đâu, anh muốn để cho tất cả mọi người nhà họ Mặc biết những người sống ở biệt thự Thủy Mặc và Thủy Sam Uyển, ai cũng không được chạm vào.

Là sau đó An Đình Đình mới biết được từ mẹ Dung, kết cục của Mặc Diệu Long rất tàn khốc, bị đánh cho tàn phế hai tay, còn

phải ngồi tù, tội danh là hút ma túy.

Bởi vì không có tội danh thật sự nào, nói cách khác chỉ là vào trại cai nghiện mà thôi, nhưng mà về phần lúc nào có thể ra thì

cái này cần Mặc Diệu Dương quyết định.

Mặc Diệu Dương cũng cố ý dặn dò An Đình Đình gần đây không có chuyện gì thì cố găng đừng rời khỏi Thủy Sam Uyển, anh lo lắng là Quan Chi Thu sẽ gây bất lợi cho cô.

Tuy nói là không ra khỏi cửa, nhưng mà tai họa vẫn sẽ tìm đến cửa.

Canh đang sôi ở trong phòng bếp, Tiểu Nha đang phơi quần áo trên sân thượng, mẹ Dung thì đang dọn đẹp trên tầng hai, những người giúp việc đều đang làm việc riêng của họ, một bóng người lén lút cẩn thận vọt vào trong nhà bếp...

Mẹ Dung đang hút bụi bằng máy hút bụi chống ồn, vừa ngẩng đầu lên bà đã nhìn thấy có một vết bẩn rõ ràng ở trên kính cửa sổ sát đất, bà ta bỏ máy hút bụi xuống, đi qua định dùng khăn lau đi, bất ngờ hình như là bà ta nhìn thấy ở cửa lóe lên bóng dáng của người đi ra, mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng mà bà ta vẫn nhìn thấy được.

Sẽ là ai đây chứ? Kì lạ, ở Thủy Sam Uyển đã nhiều năm như vậy rồi, trong mắt của những người ở nhà họ Mặc nghiễm nhiên đây chính là nhà quỷ, bà chủ uống thuốc độc tự sát ở nơi đây, cho nên không có ai dám đến đây.

Mà vừa rồi có người đi vào đây tuyệt đối là người trong nhà, cũng càng không thể nào đến đây để tìm mình và Tiểu Nha.

Mẹ Dung hơi trâm ngâm một chút, bỏ hết tất cả mọi chuyện ở trong tay xuống, đi xuống phòng khánh ở dưới lầu gọi hết tất cả người giúp việc của Thủy Sam Uyển đến, tra hỏi từng người, hỏi bọn họ xem lúc nãy có phải là có bạn bè khác đến Thủy Sam Uyển tìm hay không, nhưng mà đáp án đều là không có.

Cái này thật là kỳ lạ, rõ ràng mẹ Dung đã nhìn thấy được bóng dáng của người kia.

Nếu như nói là người giúp việc của Thủy Sam Uyển đến trộm đồ, đây cũng là chuyện tuyệt đối không thể nào, trong nhà cũng không phát hiện bị thiếu mất cái gì.

"Sẽ là ai đây chứ? Mục đích đến đây để làm gì đây?" Mẹ Dung nói thầm.

"Mẹ Dung, canh của dì vẫn còn đang hầm trong phòng bếp đó, đừng có quên." Không biết là ai nhắc nhở một câu.

Ánh mắt của mẹ Dung đột nhiên lóe lên, giống như là kịp phản ứng cái gì đó, nhanh chân đi vào trong phòng bếp, mà mấy

người giúp việc kia dường như cũng cảm giác được cái gì nên đều đi theo.

Nước canh vẫn còn đang sôi sùng sục ở trong nồi, nắp đậy kín, cách sắp xếp ở trong phòng vẫn giống nhau như đúc trước khi mà mẹ Dung rời khỏi, dường như là không có ai động tay động chân gì vào.

"Ông Trần, ông đi ra ngoài bắt một con chuột nhỏ đến đây." Lúc này mẹ Dung tắt lửa rồi múc một bát canh.

Rất nhanh, ông Trần liền tìm được một con chuột hoang ở chỗ sâu trong chân núi.

Mẹ Dung cho con chuột ăn nước canh ở trong bát, sau đó tất cả mọi người đều nín thở quan sát.

Chỉ một chốc sau, liền phát hiện con chuột lúc nãy vẫn còn đang tràn đầy sức sống, toàn thân lại đang run rẩy, phát ra âm

thanh đau khổ thảm thiết, rất nhanh, bốn chân của nó bắt đầu co rút, mắt mũi miệng chảy đầy máu.

Trong mấy phút ngắn ngủi liền không còn dấu hiệu của sự sống.

Sau khi đám người nhìn thấy một màn này, đều bị dọa cho đổ mô hôi lạnh.

Vào lúc này, đúng lúc An Đình Đình đi xuống lầu, phát hiện trong phòng bếp có nhiêu người đang đứng như vậy, cô liền đi tới. Lúc mà nhìn thấy con chuột được làm thí nghiệm chảy đây máu ở trong phòng, cô lập tức hiểu là cái gì.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Diệu Dương trở về, hỏi.

An Đình Đình ngửa mặt lên, trong mắt rõ ràng có sợ hãi và hốt hoảng.

Mặc Diệu Dương nhìn một màn ở trước mắt, trong lòng liên hiểu rõ được mấy phân, đầu tiên là an ủi cô: Không sao đâu, đừng sợ." Sau đó lấy điện thoại di động ra: "Tiểu San, cậu lập tức phái người của cậu đến Thủy Sam Uyển một chuyến, đều phải canh chừng nghiêm ngặt mỗi một lối ra lối vào. Ừm...ừm... đúng, đúng vậy. Được, chuyện này giao cho cậu đó."

Mặc Diệu Dương đều nảy sinh ra sự đề phòng đối với tất cả người giúp việc trong Thủy Sam Uyển, chuyện bất cẩn để đối

phương có cơ hội lợi dụng như thế này không thể xảy ra một lần nữa.

Ban đầu, Mặc Diệu Dương muốn đổi nhóm người giúp việc này đi, nhưng mà đã bị An Đình Đình ngăn cản lại.

Tiểu Nha nghe nói Mặc Diệu Dương muốn đuổi cô ta đi, lập tức nước mắt đầm đìa, vô cùng ấm ức mà nhìn anh, mẹ Dung tự

biết là mình có lỗi nên chủ động xin rời đi.

An Đình Đình nói: 'Mẹ Dung và Tiểu Nha cũng được xem là chủ một nửa của Thủy Sam Uyển, nhiều năm như vậy rồi, nếu như không có bọn họ thì Thủy Sam Uyển cũng sẽ không thể nào được duy trì cho đến tình trạng này, hiện tại có lẽ khoảng sân lốm đốm và cỏ dại mọc um tùm. Hôm nay chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, chỉ cần nhắc nhở và cảnh cáo là được rồi, sau này mỗi người trong chúng ta đều phải chú ý, không cho bọn họ có cơ hội để lợi dụng được."

Khóe miệng của Mặc Diệu Dương nhếch lên, nhưng lại không tiếp tục nói tiếp.

Mẹ Dung vô cùng cảm kích, vô cùng tự trách.

An Đình Đình nắm lấy tay của bà ta, nhẹ nhàng vỗ: "Từ lúc mà em bị thương đến nay, may mắn là có mẹ Dung chăm sóc cẩn thận, nếu để cho bà ấy đi khỏi đây thì em rốt cuộc cũng ăn không được món ăn do mẹ Dung nấu nữa. Tiểu Nha cũng giúp em không ít chuyện, những người giúp việc khác cũng làm hết chức trách của mình, chuyện ngày hôm nay coi như bỏ đi, có được không Diệu Dương?”

Sự rộng lượng của An Đình Đình lập tức hấp dẫn được trái tim của những người giúp việc trong Thủy Sam Uyển, mọi người đều cảm thấy mình thật may mắn khi được phục vụ cho một người chủ như vậy.

Dù sao thì mấy người chủ nhà có tiền, có người nào là không kỳ cục đâu chứ.

Sắc mặt của Mặc Diệu Dương trở nên tốt hơn rất nhiều, nói: "Em đi lên với anh trước đi." Nói xong, anh sải bước đi lên trên lầu.

An Đình Đình quay đầu lại, gật gật đầu với mọi người, ra hiệu cho bọn họ làm việc riêng của mình.