Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 164: Nhà họ hàng chết không có gì đáng tiếc




An Đình Đình nghe thấy tiếng la hét của Quan Chi Thu ở sau lưng, cô không hề nghĩ ngợi gì, ôm lấy người đàn ông ở phía trước, không để anh bị thương.

"Chắc chắn là người nhà họ Hàng đã do mày hại chết, mày còn giả vờ ở chỗ này, mày muốn rủ bỏ sự thật à...' Quan Chi Thu đi lên, chỉ hận trong tay không có vũ khí, nếu không thì bà ta thật sự muốn giết chết Mặc Diệu Dương.

Mắt nhìn thấy An Đình Đình đến ngăn cản, hận thù ở trong lòng của bà ta càng sâu sắc hơn, nắm chặt lấy tóc của cô muốn tát cô một cái.

Thân thủ Mặc Diệu Dương nhanh thoăn thoát, nhanh chóng xoay người lại bảo vệ An Đình Đình ở sau lưng của mình, đôi tay cứng như kìm sắt nắm lấy tay của Quan Chi Thu, giống như là muốn bóp nát xương cốt của bà ta vậy, dùng hết sức lực toàn thân.

"A..." Quan Chi Thu kêu thảm thiết một tiếng, bất đắc đĩ phải buông lỏng tay ra.

Ngay sau đó năm đấm của Mặc Diệu Dương giơ lên cao.

An Đình Đình giật mình ở trong lòng, giơ nắm đắm như thế này ở trước mặt của nhiều người như vậy, sợ là tội danh bất hiếu với mẹ, cô liền vội vàng tiến lên phía trước một bước, chặn eo của anh lại rồi chòm lên cánh tay của anh.

Quan Chi Thu khôn khéo cỡ nào, đương nhiên là bà ta biết một năm đấm này nếu như mà mình ăn phải, không đánh nội tạng của bà ta chảy máu thì không thể.

"Ôi! Con trai đánh mẹ rồi đây này... ô..."

Quan Chi Thu giả vờ nằm trên mặt đất và khóc lóc âm ỉ hết cả lên, không hề quan tâm đến thể diện và thân phận của bản thân, gào khóc ở trên mặt đất.

Mọi người đều đi lên đỡ bà ta dậy, nhưng mà bà ta vẫn cứ đấm ngực giậm chân, khóc rống không ngừng.

An Đình Đình quả thật nhìn thấy mà sợ ngây người, có làm như thế nào cô cũng không ngờ đến tính cách của Quan Chỉ Thu lại thuộc dạng ăn vạ như thế này, bà ta có thể làm như thế này, có thể ôn ào như thế kia, sao Mặc Chấn Ngôn lại có thể chịu đựng được mấy chục năm nay vậy chứ?

Cánh tay của Mặc Diệu Dương hạ xuống, trong lòng của An Đình Đình thoáng bình tĩnh lại một chút.

Mặc Chấn Ngôn kéo Quan Chi Thu lên, nhỏ giọng thì thầm an ủi.

Quan Chi Thu thì mang bộ dạng như là cô gái nhỏ mới biết yêu, khóc đến nỗi đứt từng đoạn ruột ở trong ngực của người đàn ông, trông thật là đáng thương.

"Anh Ngôn, anh cũng đã nhìn thấy rồi đó, con của anh, nó... nó muốn đánh chết em kìa..."

An Đình Đình cười lạnh, người phụ nữ này xem ra là quen với việc trả đũa, kẻ ác kêu oan trước, may mà có nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu không thì cũng chắc tin tưởng lời nói của bà ta, dù sao thì dáng vẻ khóc lóc của bà ta rất giống như chuyện thật sự là như vậy.

"Rõ ràng là bà đã ra tay muốn đánh người trước, bị tôi cản lại bà còn muốn đánh tôi, bây giờ bà còn làm kẻ ác cáo trạng trước..." An Đình Đình tức giận lý luận thay cho Mặc Diệu Dương.

"Được rồi, cô ít nói mấy câu đi, có phiền phức hay không hả?" Mặc Chấn Ngôn ngẩng đầu lên giận dữ măng mỏ cô vài câu.

Không để An Đình Đình nói chuyện, ông ta đã nhìn vê phía Mặc Diệu Dương, giống như là dùng một giọng điệu ra lệnh mà nói: "Diệu Dương, có phải là người nhà họ Hàng đã bị cậu khống chế rồi hay không? Cậu mau thả người ra đi, quan hệ của người nhà họ Hàng và Thu không tệ, không cho phép cậu làm tốn thương bạn bè của Thu."

An Đình Đình sắp bị ông già này chọc cho cười rồi.

Bao che khuyết điểm như thế này của ông ta cũng không phải là quá rõ ràng rồi đó chứ, người nhà họ Hàng giúp người xấu làm điều ác, chết không có gì đáng tiếc, nhưng mà ông ta lại còn nói thay cho người phụ nữ của mình

Nhìn hình ảnh vợ chông thấm thiết của bọn họ, An Đình Đình chỉ cảm thấy châm chọc cực kỳ.

Phải biết là Thủy Sam Uyển ở không xa phía trước, đã từng có một người phụ nữ bị ông ta làm tổn thương sâu sắc, cuối cùng phải ôm hận mà qua đời.

Một bát nước này đã bưng góc nhìn đến Thái Bình Dương rồi ư?

An Đình Đình thật sự không hiểu được, nếu như không phải Mặc Chấn Ngôn đối với Quan Chi Thu tình sâu nghĩa nặng thì làm sao có thể như thế này được, thậm chí là bà ta phạm vào tội lớn ngập trời cũng đều có thế làm như không thấy, cái này rốt cuộc là yêu hay là không yêu thì cũng là một tình yêu tội lỗi.

"Bạn bè của bà ta chết hay sống thì có liên quan gì đến tôi? Nhớ kỹ, nếu như lân sao lại vì chuyện này mà chọc đến tôi thì tôi sẽ thật sự ra tay đánh người." Mặc Diệu Dương nâng khóe miệng, lạnh lùng liếc nhìn đôi nam nữ bẩn thỉu.

Mặc Chấn Ngôn tức giận, thậm chí còn hơi nổi trận lôi đình: "Bà ấy là mẹ của cậu."

"Ông im miệng đi." Mặc Diệu Dương cũng giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay dài của mình chỉ về phía Thủy Sam Uyển, lớn tiếng nói: "Mẹ của tôi ở Thủy Sam Uyển! Ngoại trừ bà ấy thì không có người nào có tư cách nói là mẹ của tôi cả, bọn họ không xứng."

Nói xong, Mặc Diệu Dương cũng không quay đầu lại mà liền rời đi.

An Đình Đình thấy thế, cũng không nói câu nào nữa, nhấc chân đi theo anh.

Trong nháy mắt mà cô xoay người lại, cô liếc nhìn vê phía đôi mắt độc ác của Sở Huệ Nhu, nhưng mà cô lười phải so đo với với cô ta làm cái gì, vốn chính là đứng ở lập trường đối nghịch với nhau, nếu như mà cô ta không hận thù mình thì An Đình Đình còn cảm thấy không quen.

Chỉ là cô cũng không thể đoán được suy nghĩ lúc này ở trong đầu của cô ta.

Mà đôi mắt của Sở Huệ Nhu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của An Đình Đình, thông qua phản ứng của Mặc Diệu Dương bởi vì thiếu chút nữa An Đình Đình bị đánh mà nhìn, cô ta dường như bị bất ngờ bởi một thứ khác...

Giữa trưa, Mặc Diệu Dương ăn cơm trưa xong ở Thủy Sam Uyển liên đi với An Đình Đình đến từ đường, sau khi trở vê thì anh kêu An Đình Đình trở vê phòng để nghỉ ngơi, anh phải đi ra ngoài một chuyến.

An Đình Đình gật đầu, dặn dò anh chú ý an toàn rồi trở vê phòng.

Cũng không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, chỉ là đợi đến lúc cô tỉnh dậy thì đã là buổi chiều rồi, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, muốn đi xuống dưới lâu.

Lúc này, một trận tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ cầu thang.

An Đình Đình cũng không để ý đến cái gì cả, trong lòng vui mừng, chỉ tưởng là Mặc Diệu Dương đã trở về, cô đi nhanh ra phía cửa chào đón anh.

Lúc đi đến đầu cầu thang, An Đình Đình nói: "...Nhanh như vậy đã trở về rồi à?”

Thế mà lúc cô nhìn thấy người đi đến mới bất ngờ biết người đến cũng không phải là Mặc Diệu Dương, mà là một người đàn ông có vóc người gầy rộc, hốc mắt sâu hoắm, toàn thân trên dưới đều tràn đầy hơi thở tàn ác.

Có lẽ là người đàn ông này khoảng hai mươi tuổi, chính vì gây như cây sào cho nên khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì khuôn mặt của hắn ta tràn đây tức giận.

"Cô chính là An Đình Đình đúng không?" Giọng điệu của người kia rất không thân thiện.

Trong lòng của An Đình Đình giật mình, nhưng bởi vì không biết rốt cuộc đối phương là ai, cũng không rõ ràng mục đích lân này hắn ta đến đây là để làm gì, nhưng mà cô suy nghĩ lại ở đây là nhà cũ của nhà họ Mặc, đây là chỗ ở cũ của mẹ đẻ Mặc Diệu Dương, ai có thể làm gì cô được chứ?

"Không sai, chính là tôi đó, xin hỏi cậu là..."

An Đình Đình còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã nắm chặt lấy vạt áo của cô, tức giận mắng to: "Có phải cô chính là con đàn bà đã đánh mẹ tôi không?”

Nói xong, bàn tay to lớn lại dùng sức ném cô ra, cả người của An Đình Đình liền đụng vào vách tường.

Thấy tình thế không ổn, suy nghĩ đầu tiên của An Đình Đình là chạy trốn, thế nhưng đợi đến lúc quay người chạy trốn thì đã chậm rồi. Mấy người đang ông có thân hình cao lớn đã chặn hướng đi của cô, cũng chặn tất cả cả hướng còn lại của cô.

An Đình Đình cố gắng ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô hỏi người kia: "Nếu như cậu biết tôi là ai thì hẳn cũng biết cậu không thể đụng vào tôi, nếu không chờ đến lúc Diệu Dương về rồi thì cậu sẽ không có kết cục tốt đâu."

Lông mày của người kia nhướng lên, trông giống như là tuýp người buông thả vô kỷ luật.

"Đúng nhỉ, hình như là cô đã nhắc nhở tôi, lúc này cái thằng con hoang kia không có ở đây, tôi muốn đối xử với cô như thế nào thì có thể đối xử với cô như thế đó." Nói xong, hắn ta giống như là một kẻ nghiện ma túy, há to miệng hà hơi.