An Đình Đình sốt ruột, dù sao thì nơi này cũng là nhà họ Mặc, cho dù là cô cũng rất muốn ôm anh, ngủ cùng với anh, nhưng mà hiển nhiên chỉ cân là ở nhà họ Mặc thì tuyệt đối không được.
"Đừng... đừng, Diệu Dương, không được..."
Bước chân của người đàn ông thật sự vội vã, có một loại ý tứ không kịp chờ đợi.
"Tại sao lại không được chứ?" Ngay cả trong giọng nói cũng gấp gáp và hổn hển.
Ở cửa phòng ngủ, An Đình Đình dùng tay siết chặt nắm cửa lại, cắn chặt môi dưới rồi nói: "Ở đây là nhà họ Mặc, không phải là ở Thủy Mặc, chúng ta không thể làm loạn được. Anh phải biết là xung quanh không biết có bao nhiêu con mắt đang ngó chừng hai chúng ta, nếu như, em nói là nếu như, vậy thì kế hoạch của anh, kế hoạch trả thù của anh."
Hô hấp của người đàn ông càng trở nên dồn dập, hai mắt đen nhánh của anh dán chặt vào mắt của cô.
Anh để lưng của cô dựa ở trên tường, hai tay ôm chặt lấy đùi của cô rồi hôn lên đôi môi của cô một cách mãnh liệt, vì để phòng ngừa mình bị rơi xuống, An Đình Đình đành phải vòng tay lên cổ của người đàn ông và bắt đầu một nụ hôn rực lửa mà triền miên với anh.
Khoảng cách gần như thế nhưng mà vẫn không đủ.
Mặc Diệu Dương đặt hai chân của cô vòng qua hông của mình, sau đó hai tay vòng qua eo của cô, giống như là muốn để cho toàn bộ cơ thể của cô nhập vào trong cơ thể của mình, mặc sức làm loạn.
Răng môi va chạm vào nhau, ở giữa mũi là hơi thở trao đối lẫn nhau, hai người nông nàn tình cảm ôm nhau hôn sâu, vang lên tiếng rên rỉ sung sướng, hoàn toàn không để ý đến có một bóng người bất thình lình đang đứng trong góc tối ở cuối hành lang...
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương cũng đã phát tiết sự nhớ nhung của mình mới bằng lòng bỏ qua cho cô.
"Em đi vào đi, ngủ ngon." Mặc Diệu Dương đứng ở cửa.
An Đình Đình ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh.
Bỗng nhiên nhớ đến lời nói hôm nay của Mặc Diệu Tuyết, lại nhớ đến phản ứng của mình, cùng với cảm xúc của cô và một số hành động theo tâm lý. Đây có phải là thích không? Hình như là không phải!
Đây chắc có lẽ là yêu! Nếu không thì sao cô có thể hưởng thụ thời gian ở bên cạnh anh như thế này được.
"Diệu Dương."
"Hửm?"
" Em yêu anh." An Đình Đình thốt ra.
"... Anh cũng yêu em." Người đàn ông nhếch miệng, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
An Đình Đình nằm ở trên giường, trong lòng rạo rực giống như sóng biển của đại dương, âm thanh dạt dào không dứt.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng Mặc Diệu Dương bị Mặc Viên Bằng gọi đến, nói là đi tản bộ với ông cụ ở trong sân, mà còn có một người bị gọi theo đó chính là An Đình Đình.
Sau khi An Đình Đình kinh ngạc thì rất nhanh liên tỉnh táo lại, cung kính gật đầu trả lời: "Dạ."
Thế là ba người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng ăn, đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc, ghen tị, không cam lòng, ghen ghét và trào phúng của mọi người.
Bởi vì sức khỏe của Mặc Viên Bằng, cho nên bước đi của bọn họ rất chậm.
Bọn họ đi đến bờ sông ở sân sau của biệt thự, An Đình Đình cảm thấy rất là kỳ lạ, bây giờ đang là mùa hè nhưng tại sao nhà chính của nhà họ Mặc to như vậy mà lại không có cảm giác nóng bức, ngược lại còn có chút mát lạnh, nhất là khi đứng ở bên bờ sông thì cảm giác hơi ớn lạnh.
Mặc Viên Bằng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía An Đình Đình, nói: "Đình Đình, con có biết tại sao nhà cũ nhà họ Mặc lại chống nóng tốt như vậy không?”
An Đình Đình nhìn Mặc Diệu Dương, ngoan ngoãn trả lời lại: “Chắc có lẽ là do phong thủy nhà cũ nhà họ Mặc tốt."
Một câu nói này, Mặc Viên Bằng cười, Mặc Diệu Dương cũng cười.
Gương mặt của An Đình Đình hơi đỏ lên, sao vậy, chẳng lẽ là cô đã nói sai rồi à?
Mặc Viên Bằng gật đầu nói: "Quả thật là phong thủy rất tốt, nhưng mà quan trọng nhất chính là nước sông của con sông bên cạnh nhà chính, là ta đã khơi nguồn cho dòng suối mát lạnh, nguồn nước chảy ra từ bên trong nó, vì vậy nước sông ở đây vốn đã lạnh, thậm chí còn có thể dùng để uống."
Thì ra là thế, An Đình Đình giật nảy cả mình, khơi nguồn cho dòng suối mát lạnh, dẫn dòng nước chảy xuống vây quanh nhà họ Mặc to lớn như thế này, mà dòng nước vẫn còn chảy được, phải mất rất là nhiêu công sức.
"Cho nên khi làm việc và chọn người cũng vậy, để làm được điều đó, chúng ta phải cố gắng hết sức mình, chọn người thì phải chọn
người tốt nhất, Đình Đình.”
"Dạ." An Đình Đình ngoan ngoãn trả lời.
"Ông nội rất xem trọng em."
"Hả?" An Đình Đình nghi ngờ.
Mặc Viên Bằng thở dài một hơi, ném ánh mắt vào những con sóng lăn tăn ở trên mặt hồ, giống như là chìm vào hồi ức: "Nhìn bên ngoài thì nhà họ Mặc vẫn giống như trước đây, sáng chói không giới hạn, nhưng mà trên thực tế nội bộ đấu đá với nhau quá mức tàn khốc, bây giờ Diệu Phong lại như thế này, không thể trở thành cánh tay đắc lực của Diệu Dương được. Cho nên Đình Đình à, ta hi vọng là con có thể ở bên cạnh của Diệu Dương, giúp nó hoàn thành một số chuyện."
Bầu bạn ở bên cạnh anh? An Đình Đình bị câu nói này làm cho giật mình, chẳng lẽ ông nội đã biết gì đó rồi? Lúc đầu cứ tưởng rằng là Diệu Dương nói, nhưng khi cô nhìn về phía Mặc Diệu Dương, thình lình phát hiện mặc dù là anh đang cố gắng che giấu, thế nhưng trong mắt của anh vẫn lộ ra sự bất ngờ.
"Ha ha... mấy người trẻ tuổi các con đó, có chuyện gì mà có thể giấu được ta." Mặc Viên Bằng cười.
Khuôn mặt của An Đình Đình lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.
Gương mặt của Mặc Diệu Dương cũng hơi cử động một chút.
Mặc Viên Bằng đánh giá An Đình Đình một phen, không nhịn được mà gật đầu: "Cháu của ông rất có mắt nhìn."
An Đình Đình cành ngượng ngùng thêm, hai tay cũng không biết phải để ở chỗ nào, cô do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn nói: "Ông nội, thật ra thì bọn con không phải cố ý làm chuyện có lỗi với anh cả, con..."
Mặc Viên Bằng mang theo nụ cười hiền lành, phất phất tay, nói: "Đứa nhỏ à, con đừng nói nữa, trong lòng của ông nội hiểu rõ mà. Chỉ có thể trách đứa cháu lớn của ông thôi, không có được sự may mắn này, đây là số phận của nó, ai cũng không có cách nào thay đổi được."
An Đình Đình lã chã chực khóc, cô thật sự đau lòng cho Diệu Phong.
Người đàn ông này đã dùng cả tính mạng của mình để che chở cho cô, dùng ý thức của anh để đổi lấy sự bình an của cô.
"Tuy nhiên, thật là may mắn thay, một cháu trai khác của ông lại có vận may này khi được con bầu bạn và giúp đỡ. Đình Đình, đây là một điều tốt mà, anh trai đương nhiên phải nhường cho em trai một chút."
Lời nói này của Mặc Viên Bằng trên thực tế là đang an ủi hai người bọn họ, thế nhưng lại khiến trái tim của hai người đang yêu cảm thấy khó chịu.
Mặc Viên Bằng nói: "Các con tuyệt đối đừng có gánh nặng gì ở trong lòng, tạo thành cục diện như hiện tại chính là ý trời, con người không thể đi ngược lại trời đất được. Diệu Dương, việc mà con cần làm chính là báo thù rửa hận cho anh trai của con. Đình Đình, việc cần thiết của con chính là ở bên cạnh giúp đỡ cho Diệu Dương. Ta tin tưởng rằng dựa vào sự thông minh và tài trí của các con, những chuyện cân đối mặt sau này cũng không phải là việc khó."
Mặc Diệu Dương gật đâu: "Yên tâm đi ông nội, con nhất định sẽ làm như vậy."
“Con cũng vậy thưa ông nội". An Đình Đình cũng trịnh trọng đáp.
Mặc Viên Bằng gật gật đầu, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, nói: "Diệu Dương, tìm một thời cơ tốt để đổi thân phận cho Đình Đình đi"
Mặc Diệu Dương giống như là đang suy nghĩ cái gì đó, cũng không nói chuyện.
"Cho dù là Diệu Phong có thể tỉnh lại cũng chưa chắc có thể gánh vác được trách nhiệm của nhà họ Mặc. Đình Đình là cô con dâu được cưới lần đầu tiên, thân đơn thế côi, mà con lại có thân phận em chồng, cũng không thể giúp được bọn họ cái gì."