Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 12: Khát máu vô tình




Mặc Diệu Dương hùng hổ sang phòng của anh trai, mà An Đình Đình ở bên trong cảm thấy có chút khát nước, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay lúc kéo cửa đi ra thì đụng phải bức tường thịt thẳng tắp chắn ngang trước mặt, cái mũi nhỏ của An Đình Đình bị đụng phải đau đớn, nhịn không được kêu lên.

"Câm miệng cho tôi!" Mặc Diệu Dương mắng một tiếng.

"Tôi còn muốn hỏi anh đây, có chuyện gì mà đứng ở cửa không lên tiếng." An Đình Đình xoa xoa cái mũi, vẻ mặt cũng không thân thiện.

"Không phải cô ở bên trong sửa đồ sao, đi ra muốn làm gì?" Chẳng lẽ muốn nhân cơ hội chuồn đi.

"Tôi khát nước, muốn đi rót ly nước uống." An Đình Đình sắp bị tức chết rồi, người đàn ông này đụng vào mũi cô rất đau, không xin lỗi còn chưa tính, còn dữ dẫn như vậy, thật sự xem cô là một người hầu không có nhân cách sao.

Con mắt ưng của Mặc Diệu Dương lạnh lùng quét khắp người cô. Nửa ngày sau, mới lạnh lùng mở miệng nói: "Người tới, rót cho mợ cả ly nước."

"Dạ." Người hầu nghe tiếng chạy đến, đưa một ly nước ấm đến trước mặt An Đình Đình.

"Cảm ơn." An Đình Đình nhận cái ly, lê phép nói.

Xoay người, đi vào trong phòng. Đi vài bước mới phát hiện, người đàn ông kia vẫn chặn ở cửa. Cô quay đầu, nói: "Anh đứng ở đây làm gì? Có phải có việc gì muốn nói với tôi không? Có việc thì vào đi."

Con ngươi của Mặc Diệu Dương hơi trợn lên.

Không khí dường như hơi kỳ lạ, đây rõ ràng là nhà của anh, sao vào trong miệng của cô, lại giống như mình trở thành khách rồi? Nhưng mà, anh vẫn nhấc chân đi vào.

Trên mặt thảm bên cạnh sofa là một đám hỗn độn, khắp nơi đều là mảnh linh kiện và các bộ phận của đồ chơi mô hình.

"Cô khẳng định cô có thể sửa được sao?" Mặc Diệu Dương đĩnh đạc ngồi trên ghế sofa, chân dài tự nhiên bắt chéo. Trong lời nói ra, chứa đựng một sự mỉa mai và không đáng tin rõ ràng.

An Đình Đình ngồi chồm hổm ở chỗ ban đầu, gật đầu nói: "Ừ, tôi nghĩ tôi hẳn là có thể."

Dưới cổ họng Mặc Diệu Dương phát ra một tiếng cười khẽ: "Nói cách khác, cô cũng không phải là hoàn toàn nắm chắc."

"Không." An Đình Đình đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, chắc chắn nói: "Tôi chỉ là cần thời gian."

Mặc Diệu Dương như bị thái độ của cô dọa sợ run lên, nhưng rất nhanh, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Khóe miệng nhỏ nhẹ nói một câu: "Nếu không sửa được thì sao đây?”

Có phải giống như cô vừa mới nói vậy, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh trai nữa? Anh đã dùng nhiều tiền mua cô về, cũng không phải để cô đến đây chơi mấy trò vặt vãnh đó. Nếu như cô không ngoan, thức thời một chút, anh hoàn toàn có thể đẩy cô vào trong địa ngục đã từng cứu cô ra lần nữa!

Thế mà, giọng điệu của An Đình Đình như nắm chắc trong tay: 'Không có nếu như."

Ánh mắt Mặc Diệu Dương, đột nhiên có mấy phần lạnh lùng.

Người phụ nữ nói dối rất xấu xí, người phụ nữ có thể nói dối đâu ra đấy lại càng xấu xí hơn.

Mặt mày anh âm trầm, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Nếu như cô không sửa được, tôi sẽ ly hôn với cô, cũng sẽ rút lại toàn bộ tài chính đã đầu tư vào tập đoàn An thị, tính cả sính lễ cầu hôn 150 tỷ lần trước cũng sẽ lấy lại. Nhà họ An sẽ trở vê hai bàn tay trắng. Mà cô, sẽ lần nữa đối mặt với vận mệnh bị đưa đến Ấn Độ làm kỹ nữ!"

An Đình Đình nghe vậy, trong lòng run lên.

Lời nói của Mặc Diệu Dương là cảnh cáo và uy hiếp trắng trợn không thể nghi ngờ.

Mặc dù, thái độ và giọng điệu của anh đối với mình lúc trước, cũng không thân mật, nhưng vẫn không đến mức lạnh lùng tàn bạo như vậy. Mình rốt cuộc chọc vào anh lúc nào chứ?

Uổng công vừa rồi cô còn cảm thấy anh có tình người, xem ra mắt chó hợp kim nhôm của cô mù rồi. Người đàn ông này, thật sự đúng như lời đồn trong truyền thuyết, khát máu vô tình, lạnh lùng tàn bạo!

Nhưng, cô thật sự sợ hãi.