An Đình Đình đội trời nắng gắt, chạy đến cửa hàng tiện lợi.
Không lâu sau, xách một chút đồ uống lạnh trở về. Cách đó không xa, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Khóe mắt của An Đình Đình vừa liếc qua thì tốc độ bước chân cũng tăng lên.
Bùi Minh Lạc ở trong xe nhìn thấy cô, sau khi xuống xe thì thấy cô đang co chân chạy, thiết nghĩ chắc là nhìn thấy anh ta rồi. Anh ta cũng đuổi theo.
May mà địa điểm quay cách cửa hàng tiện lợi không quá xa, An Đình Đình an toàn trở lại phòng trang điểm, để đồ trên bàn thì muốn rời khỏi.
“Khoan đã.” An Giai Kỳ đột nhiên mở miệng.
An Đình Đình dừng bước, quay lại nhìn cô ta.
Trên mặt An Giai Kỳ treo nụ cười kỳ quái, nói: “Như thế nào, Đình Đình, mệt rồi chứ?”
An Đình Đình cau mày, thầm nghĩ, lại muốn giở trò gì đây.
An Giai Kỳ cười híp mắt, từ trong túi lấy ra một cây kem, đưa đến trước mặt cô: “Trời quá nóng rồi, em cũng ăn một cái cho giải nhiệt.”
An Đình Đình nheo mắt lại: “Không cần, cô An vẫn là tự mình thưởng thức đi.”
Cô sẽ không đơn thuần cho rằng An Giai Kỳ có lòng tốt như thế.
An Giai Kỳ thấy cô không lĩnh tình, hơi nóng vội, thân sắc rất tủi thân nói: “Đình Đình, em đừng như vậy mà, chị biết em đang giận.”
An Đình Đình nhướn mày, ngược lại bật cười: “Tôi giận chị cái gì?”
“Chị biết, em đến bây giờ cũng còn trách chị, chuyện của chị và Minh Lạc.”
Biết mà, cô ta muốn lấy chuyện này ra văn vở rồi.
Khóe môi của An Đình Đình nhếch lên, nói: “Chị nói chuyện này à. Nói thế nào nhỉ, một là chuyện này trôi qua lâu như vậy rồi, hai là người tôi tệ như vậy rời khỏi tôi, cũng là phúc của tôi. Và anh ta bây giờ đi hại ai nữa, không có liên quan gì đến tôi.”
An Giai Kỳ nghe vậy, sắc mặt có chút cứng đờ.
An Đình Đình quay người, chuẩn bị rời khỏi. An Giai Kỳ lại kéo cô lại, móng tay đâm sâu vào cổ tay của cô.
An Đình Đình thấy đau, cũng không nghĩ nhiều, bèn vung tay. Lại không ngờ, An Giai Kỳ lại vì thế mà kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía sau.
“Á—” An Giai Kỳ ngã ra đất.
An Đình Đình ý thức được, cô căn bản không có dùng quá nhiều sức, căn bản không thể đạt đến mức đẩy ngã cô ta được.
Sau đó, khiến cô sửng sốt chính là, cùng lúc đó, cửa của phòng trang điểm được mở ra, Bùi Minh Lạc vừa nhìn thấy một màn bên trong, vội chạy đến bên cạnh An Giai Kỳ, đỡ cô ta lên.
“Giai Kỳ, em không sao chứ? Sao thể, đã xảy ra chuyện gì?”
An Giai Kỳ vừa thấy người đến, lập tức hóa thân thành cô gái nhỏ chịu sự tủi thân, nức nở.
“Minh Lạc, anh đừng trách Đình Đình, không phải em ấy đẩy em đâu, là... là bản thân em không cẩn thận mới bị ngã.”
“Cái gì?” Bùi minh lạc lộ ra biểu cảm vô cùng tức giận, chất vấn An Đình Đình: “Cô vậy mà đẩy cô ấy?”
An Đình Đình bị chất vấn, thật ra cô đang ngạc nhiên về kỹ thuật diễn xuất của An Giai Kỳ, cùng với Bùi Minh Lạc không phân nổi trắng đen rõ ràng, trong lúc nhất thời quên nói chuyện.
An Giai Kỳ khóc: “Bỏ đi, Minh Lạc, đều là em không tốt, Đình Đình cũng vì giận quá mới đẩy em thôi. Em ấy còn hận em năm đó ở bên anh, em ấy cho rằng là em xen vào giữa hai người, anh mới rời khỏi em ấy.”
Bùi Minh Lạc đỡ An Giai Kỳ dậy, ôm eo của cô ta, tức giận nói với An Đình Đình: “An Đình Đình, cô gây sự đủ chưa?
Không sai, chúng ta đã từng có khoảng thời gian rất tốt, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ. Tôi sớm đã quên hết rồi, cô đừng có chấp mê bất ngộ, có được hay không? Cũng không nghĩ lại xem, tại sao năm đó tôi lại quyết định rời bỏ cô mà muốn ở bên Giai Kỳ. Cô cứ muốn tôi phải nói rõ ràng sao?”
An Đình Đình bị một trận trách móc, lục phủ ngũ tạng đều tức muốn nội thương.
Cô khó tin nhìn Bùi Minh Lạc, kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy, không đi quay phim thực ra quá phí của trời. Không đúng, bọn họ đều là người có tài, kỹ thuật diễn xuất của ai cũng tình thâm.
An Giai Kỳ ý lại trong lòng của Bùi Minh Lạc, nhướn mày nhìn An Đình Đình, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đây là thị uy một cách trắng trợn!
An Đình Đình nhìn mà chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều là một trận rét lạnh.
Một đôi cẩu nam nữ này, sự việc đều đã qua lâu như vậy rồi, còn muốn ở trước mặt cô nhắc lại chuyện cũ. Bọn họ thật sự cho rằng, cô đến bây giờ còn không quên được tên đàn ông cặn bã này sao? Quả thật là nực cười.
“Được rồi, chị không cần diễn trò nữa, thu lại mấy giọt nước mắt rẻ tiền đó của chị đi.” An Đình Đình vuốt nhẹ vài sợi tóc trước trán, nở nụ cười quyến rũ, câu hồn người khác.
“Người đàn ông bảo bối này của chị, tôi sớm đã không thấy hiếm rôi. Đừng có ở trước mặt người khác mà khóc thút thít không thôi nữa, để người khác nhìn vào lại thấy giống mấy cô vợ bé. Tôi còn có việc, không làm phiền hai người nói chuyện tình cảm nữa.”
Dứt lời, An Đình Đình quay đầu, tiêu sái rời khỏi căn phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn nhìn ánh mặt trời, để nó đâm vào mắt của cô...
Nhưng cô không biết, một đạo diễn ở đằng xa, cùng lúc đó ngước mắt nhìn, tâm mắt vừa hay dừng trên người cô. An Đình Đình lúc này giống như đứng dưới cổng vòm hạnh phúc, đưa tay che mặt, liếc nhìn ánh mặt trời. Một cảnh này, đã lọt vào trong mắt của vị đạo diễn, sau đó mắt của ông ta ngay lập tức sáng lên.
Đợi khi ông ta đứng dậy, muốn gọi người đó, An Đình Đình đã xoay người rời khỏi...
An Đình Đình sợ Bùi Minh Lạc lại đến gây sự, cô dứt khoát tìm chỗ nào đó trốn vào. Dù sao, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần đừng ngủ quên là được.
Quả nhiên, trốn như vậy thật sự có hiệu quả, đến giờ làm, Bùi Minh Lạc cũng không có xuất hiện.
Mấy cảnh quay trước đó đều là thế thân hoàn thành mấy động tác nguy hiểm, đợi đến khi cần quay góc chính, lúc này mới phát hiện nữ chính vẫn chưa thấy đâu.
“Chuyện này là sao, mau đi xem nữ chính đang ở đâu rồi.”
An Đình Đình và mấy nhân viên hậu cần phân ra đi tìm An Giai Kỳ.
An Đình Đình đi đến phòng trang điểm, bên trong không có ai.
Kỳ lạ, đang yên đang lành, người lại đi đâu rồi?
An Đình Đình quay đầu, đang chuẩn bị ra ngoài thì An Giai Kỳ đột nhiên đứng ở cửa, dọa cô giật cả mình.
“Chị đứng ở đây làm gì? Mọi người đều đang tìm chị có biết không?” An Đình Đình xoa xoa ngực.
“Đình Đình, em biết Minh Lạc ở đâu không?” Mắt An Giai Kỳ sưng đỏ nhìn cô.
An Đình Đình hơi sững người: “Tôi làm sao mà biết anh ta đang ở đâu. Không đúng, anh ta không phải ở cùng chị sao?”
An Giai Kỳ rơi nước mắt, nói: “Không có, sau khi em rời khỏi anh ấy cũng rời khỏi rồi, chị không tìm được anh ấy, điện thoại cũng không nghe, chị sắp sốt ruột đến phát điên rồi.”
An Đình Đình thực sự không muốn để ý đến cô ta, nhưng thấy cô ta khóc thành cái đức hạnh này, cũng có chút khiến người ta khó xử.
“Tôi cũng không biết, sau khi tôi ra ngoài cũng không có nhìn thấy anh ta.”
“Đình Đình, em uống cùng chị một ly được không?” An Giai Kỳ dùng ánh mắt đỏ hỏn câu khẩn cô.
“Uống một ly? Chị muốn uống rượu?” An Đình Đình ngây người.