“AAA…”
Tất cả mọi người đều bàng hoàng sau tiếng hét thất thanh của tôi.
“Con sao vậy???”
“Em sao vậy???”
Cả người tôi mềm nhũn ngồi xụi lơ trên đất, mắt trừng trừng nhìn vào tấm di ảnh của Tô Uy Long. Khuôn mặt đó đã trở về như cũ từ bao giờ, dường như cái nháy mắt tinh quái và nụ cười nhếch miệng ban nãy chỉ là ảo giác.
“Không… con không sao… con muốn về nhà…”
Kể từ khi Tô Uy Long xuất hiện, tôi cảm thấy anh ta có một niềm vui quái dị, đó là trêu chọc dọa sợ tôi. Nếu thật sự anh ta có ý đồ muốn làm hại tôi, hay giết tôi chẳng hạn, thì anh ta đã làm ngay từ lần đầu tiên gặp tôi rồi.
Không đúng, phải là làm ngay từ năm tôi bảy tuổi rồi.
Cả nhà Nhất Long tiễn cả nhà tôi ra cổng, bác gái dường như vẫn chưa từ bỏ hi vọng, vẫn cố gắng nhét bộ đồ đỏ vào tay tôi. Bác ấy rõ ràng rất muốn tôi chấp nhận cưới Tô Uy Long, nhưng lại áy náy không dám mở lời.
Tôi mới chợt nhớ ra, rốt cuộc nhà họ Tô lấy đâu ra bộ đồ này?
[...]
Tôi ngồi thu lu một góc trong xe, mặc cho cha mẹ tôi liên tục hỏi han các thứ, tôi cũng chẳng biết phải đáp lại họ thế nào. Tối hôm đó, Nhất Long nhắn tin cho tôi, nói cha mẹ anh ấy nằm mộng thấy Tô Uy Long.
Hắn nói hắn có một nguyện vọng chưa thực hiện được, nên chưa thể đầu thai sang kiếp khác, vẫn còn vất vưởng trên nhân gian. Nguyện vọng đó là cưới cho hắn một cô dâu.
Mà cô dâu đó lại chính là Diệp Lộ Linh tôi!
Cha mẹ Nhất Long sau khi tỉnh dậy thì đã thấy bộ đồ đỏ đặt ngay ngắn trên giường. Họ vốn thương xót đứa con trai lớn xấu số, nên cho dù biết sẽ khiến Nhất Long đau lòng, vẫn quyết định thực hiện theo những gì Tô Uy Long muốn. Tôi nở một nụ cười chua chát, họ thương xót đứa con trai xấu số của họ, vậy còn ai thương xót cho tôi và Nhất Long đây? Cùng là con trai của họ, sao họ lại thiên vị Tô Uy Long như vậy?
Trước đây thì một mực gán ghép tôi với Nhất Long, còn bây giờ lại nói đằng nào tôi cũng có duyên âm, nếu không cưới Tô Uy Long thì cũng chẳng thể cưới ai khác!
Cộc cộc cộc…
Mẹ tôi gõ cửa vào phòng, mang cho tôi một tô cháo. Tôi cười khổ:
“Con không sao, cha mẹ không cần phải nhọc lòng vì con như thế đâu.”
Mẹ tôi rơi nước mắt mắng:
“Còn nói không sao! Con tự nhìn lại mình xem, đã thành ra cái bộ dạng ma quỷ gì rồi!”
Tôi bèn nhìn mình qua gương, thấy khuôn mặt trong gương phờ phạc hốc hác, làn da tái xanh tái xám, hai quầng mắt thâm sì như mắt gấu trúc, tóc tai rối bù xù như tổ quạ. Thật chẳng khác gì quỷ đói vừa chui từ địa phủ lên.
Mẹ tôi còn muốn ngủ cùng tôi đề phòng tôi bị Tô Uy Long và người phụ nữ áo đỏ ám, nhưng tôi nhất định từ chối. Tôi cố nén nỗi sợ trong lòng, để đêm nay thức chờ Tô Uy Long đến. Tôi có linh cảm đêm nay hắn sẽ tìm tôi.
Nhất Long rất yêu thương người anh trai này, nên xem chừng anh ấy đã chấp nhận buông xuôi rồi. Nhưng tôi thì khác, tôi không thể phó mặc số phận của mình, lấy một người đã khuất được! Tôi phải nói rõ với hắn, tôi không có tình cảm với hắn, tôi sẽ không cưới hắn, sống cũng không mà chết cũng không!
Tôi đợi mãi, đợi mãi, đồng hồ cũng sắp chỉ tròn mười hai giờ đêm rồi. Tô Uy Long vẫn chưa xuất hiện.
Căn phòng chìm vào yên lặng, ngoài âm thanh kim đồng hồ tích tắc ra, cùng với tiếng thở dồn dập vì sợ hãi của tôi, thì chẳng còn âm thanh nào khác. Tôi hết nhìn ra cửa, rồi lại nhìn vào gương, sau đó lại ngó ra cửa sổ, dù sợ nhưng lại mong hắn mau mau xuất hiện.
Đúng lúc kim đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm, ngoài trời đột nhiên nổi gió đùng đùng. Cánh cửa sổ tôi đã khóa chặt đột nhiên bật chốt, mở bung ra, từng cơn gió lùa vào phòng lạnh buốt.
Hai tay tôi đã nổi đầy da gà, tôi khẽ rùng mình ớn lạnh, cúi đầu hắt xì một tiếng. Ngẩng mặt lên, tôi ngay lập tức đứng hình vì một bóng người đứng trầm ngâm ngay đầu giường tôi!
“Aaa…”
Dù đã sớm dự liệu trước anh ta sẽ đến nhưng tôi vẫn không thích ứng kịp cái không khí tang thương chết chóc mà anh ta mang đến. Nhiệt độ trong phòng lúc này như giảm xuống còn âm độ, lạnh lẽo ghê người.
Nhưng ánh mắt của anh ta nhìn tôi còn lạnh lẽo hơn gấp vạn lần. Khuôn mặt giống hệt người tôi thích nhưng cảm giác mang lại cho tôi khác hoàn toàn, tôi cúi gằm mặt chật vật tránh đi ánh mắt như tia điện đang chiếu lên người tôi.
“Em hư lắm nha.”
Tô Uy Long im lặng nửa ngày trời mới lên tiếng, quả nhiên đúng như tôi dự liệu, người đàn ông này luôn thích thú với việc đùa cợt tôi.
“Tôi chẳng liên quan gì đến anh cả.”
Tôi mạnh miệng đáp, nhưng trong lòng không khỏi run sợ. Tất cả những lời cần nói tôi đã chuẩn bị trước từ lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của anh ta tôi lại không thể mở miệng thốt nổi một chữ.