CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ

Chương 30




Tôi lo lắng hỏi:

“Cha mẹ của em sao rồi? Họ… còn sống không?”

Long Vũ nghe đến đây nhíu nhíu mày:

“Bản thân mình sao không lo? Em không thể quan tâm chính mình một chút sao?”

Trước cơn thịnh nộ của Long Vũ, tôi im lặng không nói gì. Ngay cả thủy quái to lớn khổng lồ cũng phải cuộn tròn người lại không dám ho he.

“Họ còn sống, yên tâm đi.”

Tôi khẽ thở phào một hơi, nhưng nhìn sắc mặt Long Vũ vẫn khó coi vô cùng. Tim tôi đập thịch một tiếng, lúc này mới có tâm trí nghĩ đến số phận của mình. Phải rồi, cha mẹ tôi còn sống, vậy còn tôi thì sao?

Nếu đã đặt chân đến âm phủ rồi, không lẽ…

Không lẽ tôi thật sự đã chết rồi?

Long Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ, giọng nói lạnh lùng xen lẫn chút tức giận vang lên:

“Họ còn sống, nhưng còn em…”

“Diệp Lộ Linh, em hiện tại đang chết lâm sàng.”

Đầu tôi ong ong, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi một tiếng. Mấy chữ “chết lâm sàng” kia như những quả tạ đè nặng lên đầu tôi, khiến tôi suy sụp đứng còn không vững.

Bên tai tôi lúc này bỗng có âm thanh “tút tút tút” kéo dài…

Đầu óc tôi quay cuồng giữa những tiếng đồ vật va chạm vào nhau lách cách, tiếng người nói chuyện loáng thoáng “nhịp tim”, “ngừng thở” …

Mới giây trước tôi còn đang có mặt ở âm phủ, nói chuyện với Long Vũ, mà giây sau đã đang nằm tê liệt ở một nơi xa lạ. Không, nơi này không hẳn xa lạ. Đó là bệnh viện.

Ý thức tôi vẫn mơ hồ cảm nhận được các bác sĩ đang cứu chữa cho mình, nhưng mí mắt cứ nặng sụp xuống không tài nào mở ra nổi. Toàn thân tôi đau mỏi rã rời, cảm giác không bộ phận nào liên kết với bộ phận nào nữa. Người tôi như bị gãy thành mấy khúc vậy.

“Tútttt” một tiếng thật dài và chói tai nữa, trước mắt tôi toàn một màu đen sì.

“Diệp Lộ Linh, mở mắt ra.”

Một giọng nói trầm trầm uy lực nào đó vang lên bên tai tôi. Giọng nói này như thể có ma lực gì đó khiến tôi không kìm chế được sự sợ hãi, vô thức làm theo. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong tư thế quỳ sụp xuống trước hai cái ngai vàng.

Hai cái ngai có một cặp nam nữ tuổi trung niên đang ngồi, tư thế uy nghi quyền thế bức người. Tôi nhận ra người phụ nữ, chính là Quỷ hậu. Nếu vậy, người đàn ông ngồi cạnh bà ấy… chính là Quỷ vương sao???

“Bà xem con dâu bà chọn đi, đứng trước mặt cha mẹ chồng mà không biết mở miệng chào nổi một tiếng à?”

Quỷ vương với khuôn mặt cau có đáng sợ lên tiếng quát ầm ầm.

Khuôn mặt ông ấy từa tựa như Bao Công trong phim, nước da đen nhưng ánh mắt lại sáng ngời như bắn điện vào đối phương. Đặc biệt là biểu cảm cau có đáng sợ kia, giống y như lời đám cô hồn bàn tán với nhau: “Đừng có dại dột mà chọc Quỷ vương tức giận, cứ nhìn thiếu gia Long Vũ bị phạt cho lên bờ xuống ruộng thì biết.”

Môi cứ mấp ma mấp máy mãi không thốt nổi nên lời, gọi ra miệng tiếng “cha chồng”, “mẹ chồng” thật không tự nhiên chút nào. Cũng may đúng lúc này Quỷ hậu lên tiếng giải vây giúp tôi:

“Ông bớt khó chịu đi, Linh Linh mới gặp ông lần đầu, mới thấy mặt ông lần đầu tiên, sao biết ông là ai chứ?”

“Hơn nữa, nó với Long Vũ cũng còn chưa bái đường thành thân.”

Quỷ vương nghe xong im lặng không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn cau có khó coi vô cùng. Tôi thấy vậy vội vã cúi xuống lạy hai người họ một lạy:

“Bái kiến Quỷ vương, Quỷ hậu.”

Mặt Quỷ vương dãn ra một chút, phất phất tay:

“Được rồi, gọi cha đi cho quen.”

Dứt lời ông ấy ra hiệu cho tôi lui ra, lập tức một đám thuộc hạ của Quỷ vương tiến vào đưa tôi ra ngoài. Trông tên nào tên nấy mặt mũi đều hung dữ đáng sợ vô cùng, nhưng thái độ đối với tôi lại rất cung kính.

Tôi thoáng liếc thấy trên bàn của Quỷ vương có một chồng sổ sách cao ngang đầu người, ông ấy còn đang bận rộn xem xét cái gì, có vẻ rất chăm chú. Tôi vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì từ bên trong vọng ra tiếng nói uy nghi của Quỷ vương:

“Diệp Lộ Linh, chết vào giờ Sửu ba khắc ngày Mười ba tháng Mười năm Canh Tý.”

Một vài giây yên lặng.

Tôi như bị sét đánh ngang tai, quay ngoắt lại không thể tin nổi. Tôi chết rồi? Còn được ghi vào sổ sinh tử rồi?

Không thể nào, chính Long Vũ còn nói tôi mới chết lâm sàng cơ mà!

Tôi chạy quay lại nhưng cánh cửa công đường của Quỷ vương đã đóng lại từ bao giờ, mặc cho tôi tha hồ đấm đá cửa, khản giọng kêu gào, vẫn không có ai trả lời tôi.

Đám thuộc hạ của Quỷ vương tên nào tên nấy đều mặt lạnh tanh không cảm xúc, trông thấy tôi kêu khóc van xin đòi vào gặp Quỷ vương, họ cũng chẳng có phản ứng gì. Đợi tôi đã thấm mệt không còn sức mà kêu nữa, người đứng đầu trong số đó mới lên tiếng:

“Tiểu thư, mời cô trở về phòng của thiếu gia.”

[...]

Tôi được đưa trở về căn phòng lúc trước. Phòng của Long Vũ.

Người của âm phủ đối xử với tôi rất khách khí, cơm ăn nước uống đầy đủ, đồ dùng sinh hoạt các thứ đều tiện nghi chẳng kém gì cuộc sống người trần, thậm chí còn xa hoa hơn. Nhưng dù đồ dùng có tiện nghi đến mấy, thức ăn có ngon đến mấy, tôi cũng chẳng thể nào nuốt nổi.