Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 88: Em Gạt Tôi




Edit : Iris

Beta : Sa & Phong Vũ

Ánh mắt anh nhìn về phía Tả Phán Tình, khó có lúc nào cô lại ngoan ngoãn đến thế, không giằng co với anh, vẻ mặt yên lặng ăn cháo anh mang đến.

Một lúc sau đã thấy đáy chén, anh buông bát. Ánh mắt thâm trầm của anh vẫn nhìn cô, khiến Tả Phán Tình phải nguýt lại: “Anh nhìn gì thế?”

Cố Học Văn im lặng, trong đầu nghĩ tới một chuyện, tuy rằng vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng khả năng quan sát của anh vẫn luôn luôn rất tốt.

“Anh chưa ăn cơm hả?”

Cố Học Văn gật đầu.

“Vậy sao anh không ăn gì đi?” Đói bụng sao? Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo lúc cô đang ăn.

Cố Học Văn không trả lời câu hỏi của cô, anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi: “Cái kia của em hết rồi?”

“Cái gì?” Tả Phán Tình nghi hoặc nhìn anh, không rõ anh có ý tứ gì.

“Bạn tốt của em.” Sắc mặt Cố Học Văn có vài phần không được tự nhiên.

“Bạn tốt nào?” Tả Phán Tình vẫn chưa hiểu gì: “Bạn tốt nào của tôi?”

Trên mặt hiện lên vệt hồng đáng ngờ nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, giọng nói có vài phần nguy hiểm: “‘Dì cả’ của em”.

“Khụ khụ.”

Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ho khan kịch liệt khiến cho thắt lưng lại đau dữ dội. Khuôn mặt cô lúc xanh lúc trắng. Đau một hồi làm ồ hôi vã ra. Nhìn bộ dạng cô lúc này có chút buồn cười.

Cố Học Văn muốn cười, nhưng cười không nổi. Tối hôm trước ‘dì cả’ của cô đến, hôm nay đã đi, nếu không phải ‘dì’ của cô đến và đi quá vội vàng, vậy chỉ có thể nói lên một việc là…

“Em gạt tôi.”

Anh trực tiếp dùng một câu khẳng định, sắc mặt Tả Phán Tình càng thêm trắng bệch, cơn lưng trên đau khiến mắt cô đã ngân ngấn nước mắt, thế nhưng lời nói của anh lại khiến lòng cô phải kinh hãi.

Cố Học Văn vỗ nhẹ sau lưng cô, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, nhìn tay anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.

Sắc mặt anh không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra lúc này của anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt âm trầm khiến cho người khác sợ hãi, Tả Phán Tình rụt cổ, trong lòng có chút sợ hãi.

“Này. Bây giờ tôi đang bị thương, anh không thể đánh tôi.”

Sắc mặt Cố Học Văn càng thêm xám xịt, đôi mắt nhìn như muốn xuyên thủng ngực Tả Phán Tình.

Cô nghĩ gì vậy, chẳng lẽ anh lại là cái loại đàn ông thích đánh phụ nữ sao?

“Đương nhiên.” Thắt lưng Tả Phán Tình đau, tay cũng đau. Nhưng không dám thả lỏng, chỉ cảm thấy thái dương giật giật. Cảm giác sợ hãi không rõ ràng này làm cô cố gắng tảng lờ bàn tay đang đặt phía sau lưng, lại phát hiện chỉ phí công: “Cố Học Văn, là do anh nên tôi mới bị thương. Anh sẽ không quên đó chứ?”

Cố Học Văn thu tay lại, nhìn chằm chằm vết thương trên tay cô: “Sau đó?”

“Sau đó, chúng ta huề nhau.” Tả Phán Tình nói ra, trong lòng hy vọng, thật may mắn là hôm nay mình bị thương. Không đúng. Nếu cô không bị thương, thì làm sao anh ta có thể phát hiện ‘dì cả’ của cô không tới?

“Anh không truy cứu chuyện tôi lừa anh, tôi cũng không so đo việc anh làm tôi bị thương.”

Phòng bệnh chìm vào im lặng, Cố Học Văn không nói gì, ánh mắt nhìn cô như bóng đêm thâm sâu khó hiểu.

“Cố Học Văn.” Thắt lưng Tả Phán Tình đã đau muốn chết, còn phải giằng co với anh. Trong lòng thầm mắng Cố Học Văn trăm lần, ngàn lần, vạn lần. Cái tên này thật sự là quá nhỏ nhen.

“Anh có nghe không vậy?”

Cố Học Văn nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, chậm rãi nghiêng người xuống, càng lúc càng sáp lại gần, Tả Phán Tình lại bị dọa một phen, nhìn thấy khuôn mặt anh phóng đại trước mắt mình, cố gắng lấy lại giọng nói.

“Chuyện đó, bác sỹ nói một tháng này, tôi không thể vận động kịch liệt ——”

Cho dù anh muốn xử lý cô thế nào, cũng phải để cho vết thương của cô hồi phục rồi hẵng nói sau chứ? Cô cũng không muốn trở thành người tàn phế.

Lúc này cánh môi cô bị cắn một cái thật mạnh, Tả Phán Tình bị cắn đau, trừng mắt, cắn lại anh, giọng nói của anh khàn khàn mang theo vài phần cảnh cáo: “Tả Phán Tình, chờ vết thương của em hồi phục rồi xem tôi xử lý em như thế nào.”

Nghĩ đến hai ngày nay mình phải nhẫn nhịn, anh lại kích động muốn dạy dỗ cô nàng đáng chết này một trận nên thân.

Tả Phán Tình xoa xoa cánh môi, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, tức giận trừng mắt nhìn anh, anh là chó à? Cứ thế mà cắn người ta?

Nhìn bộ dạng hờn dỗi của cô khiến cho đôi mắt Cố Học Văn càng tối lại, hoàn toàn mất hồn nhìn Tả Phán Tình, anh cố gắng đè nén nội tâm đang khẽ dao động. Lấy di động ấn một dãy số.

“Mẹ. Con là Học Văn. Sáng nay Phán Tình không cẩn thận ——”

Còn chưa nói xong, Tả Phán Tình đã dùng sức đoạt lấy, để điện thoại bên tai, nhanh chóng cướp lời: “Mẹ. Hôm qua lúc con về, hình như quên tắt máy tính, mẹ vào phòng nhìn xem, không có.”

“Đúng vậy, là chuyện này, không thể lãng phí tiền điện được. Vâng, được rồi, con biết rồi.”

Ngắt điện thoại, Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh: “May là tôi phản ứng nhanh, bằng không tôi sẽ bị anh hại chết mất rồi.”

“Mai tôi phải đi làm.” Thời gian nghỉ kết hôn của Cố Học Văn chỉ có ba ngày: “Anh muốn ngày mai ba mẹ tới đây chăm sóc em.”

“Anh tha cho tôi đi.” Tả Phán Tình cảm giác thắt lưng càng đau thêm: “Để cho tôi yên tĩnh vài ngày được không?”

“Một mình em sao được?”

“Không phải còn có y tá sao? Một mình tôi cũng chả sao. Cũng đừng kinh động đến lão Phật Gia nhà của chúng tôi. Công lực lải nhải của mẹ tôi không phải tôi nói quá đâu mà thực sự là tôi chịu không nổi.”

Nhất là nếu để cho Ôn Tuyết Phượng biết cô vì sao mà bị thương, chỉ sợ sẽ bị ‘niệm’ cho tới khi cô xuất viện mới thôi. Đùa chứ, nếu nói với Ôn Tuyết Phượng, cô và Cố Học Văn đã kết hôn rồi mà đến số điện thoại cũng không có, chìa khóa nhà cũng không ——

Coi như hết. Cô đây không muốn bị ai mắng đâu.

Cố Học Văn chần chừ, cô phải nằm viện một tuần, anh muốn để mẹ vợ tới chăm sóc cô, như vậy có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Tả Phán Tình sợ anh đến chết mất, nhét di động vào tay anh: “Cố Học Văn, tôi là đang nghĩ cho anh đấy, vừa kết hôn được ba ngày mà anh đã làm cho tôi phải nằm viện, anh muốn mẹ tôi nghĩ như thế nào về anh đây? Hay là muốn cho ba tôi hối hận vì đã gả tôi cho anh?”

Cố Học Văn sửng sốt, ánh mắt lập tức dịu dàng đi không ít: “Em sợ ba mẹ em sẽ mắng tôi?”

“Anh không sợ?” Tả Phán Tình tôi không tin đâu.

“Thì đúng là tôi làm em bị thương mà.” Cố Học Văn không phải là người trốn tránh trách nhiệm: “Cho dù ba mẹ em mắng tôi, cũng là đúng.”

Lạnh quá. Đột nhiên Tả Phán Tình cảm thấy điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp, thè lưỡi, chịu đựng lưng đau gắng cười vui vẻ một chút: “Nhưng tôi sợ. Tôi không muốn để anh bị mắng. Được chưa?”

Cố Học Văn im lặng, ngồi ở trước giường bệnh nhìn lúm đồng tiền trên mặt Tả Phán Tình, kéo tay cô, nắm chặt, không nói gì.

Ách. Tả Phán Tình thấy bàn tay hai người đang giao vào nhau, suy nghĩ loanh quanh, thôi cứ để anh ta hiểu nhầm như vậy đi. Cô là vì anh mới không cho Ôn Tuyết Phượng tới.

Trong lòng có một chút mặc cảm tội lỗi nho nhỏ, nhưng mà, coi như là vì anh ta đi. Dù sao, Ôn Tuyết Phượng thấy cô đau như vậy, rất có thể sẽ vì cô mà mắng anh.

Chính là như vậy. Tả Phán Tình không ngừng thôi miên mình, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác quái dị, rất lâu cũng không xua đi được.

. . . . . . . . . . .https://sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . .

Một tuần đầu tình hình của Tả Phán Tình đúng là rất nghiêm trọng, phải đợi thắt lưng hồi phục, một tuần sau đó mới có thể xuống giường, sau đó chỉ cần cẩn thận không mang vác vật nặng, không để thắt lưng dùng sức quá mạnh. Qua một tháng sẽ không có vấn đề gì.

Bởi vì bản thân bất tiện, ngay cả nước Tả Phán Tình cũng uống ít đi, chỉ sợ phải thường xuyên cùng Cố Học Văn tái diễn cái tình huống xấu hổ kia. Anh ta lại không hề khách khí, mỗi lần đều kéo quần giúp cô đi WC.

Động tác nhanh nhẹn lại trực tiếp, anh ta không xấu hổ nhưng cô lại cảm thấy thẹn thùng.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Mãi đến tối, Tả Phán Tình mới phát hiện, chuyện bất tiện nhất không đơn giản là đi toilet. Mà là tắm rửa.

Tay và thắt lưng của cô bị thương, tất nhiên sẽ không thể tự tắm rửa. Bây giờ lại đang là tháng tám, cho dù có điều hòa vẫn nóng bức khó chịu. Không tắm rửa quả thực là đòi mạng cô.

Nhìn Cố Học Văn đang ngồi ở trong phòng đọc báo, cô cắn môi, vẻ mặt xấu hổ khó xử.

“Em sao vậy?” Cố Học Văn cảm giác được sắc mặt Tả Phán Tình vừa nãy có chút thay đổi, lập tức buông tờ báo đi đến bên giường: “Thắt lưng lại đau à?”

Tả Phán Tình lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Tôi, tôi muốn đi tắm.”

Trên người toàn mồ hôi rít rìn rịt, rất là khó chịu.

Cố Học Văn nhíu mày, nhìn cô: “Tay em đang bị thương.”

“Tôi biết.” Tả Phán Tình buồn bực: “Nhưng mà trên người đâu có bị thương chỗ nào đâu. Thật sự là rất khó chịu đó.”

Nhất là chỗ mang đai bảo hộ thắt lưng, đã đeo một ngày rồi. Ở đó toàn là mồ hôi. Khổ sở muốn chết.

Cố Học Văn nhìn cô thật lâu rồi xoay người vào buồng vệ sinh, mang ra một chậu nước, thả khăn mặt vào. Tả Phán Tình hơi ngẩn ra.

“Anh làm gì vậy?”

Không phải là như cô nghĩ chứ?

“Giúp em lau người.”

“Tôi tự mình làm.”

“Em chỉ có một tay thì làm thế nào?”

Không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, Cố Học Văn cởi áo ngủ của cô ra.

“Này. Cố Học Văn.” Tay và thắt lưng của Tả Phán Tình đang bị thương, căn bản không có khả năng giãy dụa, nhìn thấy áo ngủ rời khỏi người mình, nửa thân trên phơi bày trong không khí.

“Anh dừng tay. Tôi không lau nữa, được chưa?” Cô tình nguyện ở bẩn vài ngày cũng không muốn tiếp tục nữa.

“Muộn rồi.” Rất thản nhiên thốt ra hai tiếng này, bàn tay Cố Học Văn lại di chuyển về phía giữa bụng của cô.

“Cố Học Văn, anh dừng lại. Tôi bảo anh dừng lại. Anh có nghe thấy không?” Tay anh. Rất có lực, thon dài. Nhiệt độ nơi đầu ngón tay nóng hổi.

Cơ thể Tả Phán Tình không chịu được mà run rẩy, trơ mắt nhìn anh cởi lại một lần nữa kéo quần cô xuống.

Cơ thể phơi bày hoàn toàn trong không khí. Động tác của anh ngừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người cô.

Ánh mắt sâu thẳm, chuyên chú nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy, hai chân run rẩy, vội vàng khép chặt lại. Tay phải không bị thương che ở trước ngực. Thấp giọng gào lên với Cố Học Văn.

“Không được nhìn. Anh có nghe thấy hay không hả?”

Tả Phán Tình hận Cố Học Văn muốn chết, nếu anh không làm cô bị thương thì sao cô phải đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy.

Cô cứ như một đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

“Cố Học Văn.” Anh vẫn còn dám nhìn hả? Tả Phán Tình quả thực muốn phát điên rồi. Nếu lúc này lưng cô không bị thương, nhất định sẽ khoét mắt anh ra.

“Em là vợ của tôi.” Nói cách khác, chuyện anh nhìn cơ thể của cô là đương nhiên.

Tả Phán Tình oán giận nói: “Rõ ràng anh đang bắt nạt tôi.”

Cô bị bắt nạt như vậy mà không thể đánh trả lại, cũng không thể nhúc nhích. Hại cô cứ phải dùng tư thế xấu hổ như vậy mà nằm trước mặt anh. Thật sự là quá đáng lắm rồi.

Vì tức giận, cơ thể của cô ửng lên một màu đỏ nhạt. Da thịt trong suốt như ngọc, lại còn dáng người lả lướt. Cố Học Văn nhìn đến ngây người, nhất thời lại quên mình đang định làm gì.

“Anh. Anh còn không nhanh tay một chút?” Tả Phán Tình càng tức giận, cho rằng anh muốn ức hiếp cô mà thôi: “Anh có muốn giúp tôi hay không đây? Anh còn không mau giúp tôi lau thì tôi không lau nữa.”

Anh ta quả đúng là đồ dê xồm, ánh mắt nhìn cô, quả thực rất đáng sợ. Cứ như là muốn đem cô ăn luôn vậy, nhận ra điều này khiến ặt Tả Phán Tình càng đỏ hơn.

“Cố Học Văn ——” anh còn nhìn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hết chương 88