Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 79: Cho Cậu Ta Một Bất Ngờ




Edit: Minh mập

Beta: Phong Vũ

“Vậy cậu còn trưng cái bản mặt kia ra làm gì, cứ như là sắp lên pháp trường vậy?”

“Cậu không hiểu đâu.”

Tà Phán Tình nhấp chút rượu: “Tớ đang chán thấy mồ đây này.”

“Không muốn? Vậy thì đào hôn đi.”

“Đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Tả Phán tình thở dài.

“Tớ có thể giúp gì cho cậu đây?” Trịnh Thất Muội đồng cảm với hoàn cảnh của bạn thân mình. Chỉ cần Phán Tình nói, cô nhất định sẽ giúp cô ấy đến cùng.

“Uống rượu với tớ, không say không về.”

“Uống với cậu thì có thể nhưng không được không say không về”. Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Mai cậu còn phải lên lễ đường đó. Cậu uống say thì hôn lễ ngày mai phải làm sao?”

“Đừng nói nữa được không?” Trịnh Thất Muội chưa dứt lời, Tả Phán Tình đã bực mình cắt ngang: “Uống rượu đi.”

“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội nhìn cô, muốn thử một chút: “Cậu có phải đang nghĩ đến anh ta không?”

“Đâu có.” Tả Phán Tình trả lời rất nhanh: “Tớ không nghĩ đến ai cả.”

“Phán Tình, aizzz” Trịnh Thất Muội thở dài ở trong lòng, trả lời nhanh như vậy còn nói là không phải: “Mặc kệ cậu có có nghĩ hay không, thật ra cậu có thể…”

“Thất, Thất!” Tả Phán Tình cầm tay cô: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ không sao. Cậu nhìn xem tớ vẫn tốt mà. Kỳ thật nhà họ Cố cũng được lắm, ở Bắc Đô cũng có chút quyền thế, ở thành phố C thì có nhà có xe, Cố Học Văn cũng tuấn tú, tớ gả cho anh ta là trèo cao rồi.”

Không phải ngày nào Ôn Tuyết Phượng cũng đều ân cần dặn dò cô sao? Nào là cô phải biết chừng biết mực thế nào?

“Đừng nói vậy mà.” Ánh mắt Trịnh Thất Muội bỗng nhiên quắc lên: “Cậu có cái tốt của cậu, nếu anh ta không biết quý trọng là anh ta không có phúc, là anh ta thiệt thòi”

“Cái gì mà thiệt với không thiệt.” Tả Phán Tình phất phất tay, vẻ mặt tỏ ra “không sao cả”: “Hôn nhân là gì? Không phải là hai người sống chung thôi sao. Có cái gì đâu, gả cho ai chả vậy.”

“Phán Tình…” Trịnh Thất Muội còn muốn nói gì đó nhưng cô không muốn nghe: “Nếu cậu là bạn tớ thì phải uống với tớ. Yên tâm đi, tớ không uống say đâu.”

“Được.” Trịnh Thất Muội vì cô cạn chén. Hai người bắt đầu vừa uống vừa hàn huyên chuyện cũ thời còn đi học. Chuyện trò say sưa cả hai người đều không chú ý đến đám người vừa mới bước vào bar.

Đám người đó ngồi ngay sau lưng cô, dần dần cô nghe được tiếng bọn họ nói chuyện. Ban đầu, Tả Phán Tình cũng không chú ý đến, nhưng giọng nói kia càng lúc càng lớn, cứ như dội vào tai cô.

“Thật không vậy? Cậu nói cô dâu ngày mai là gái đứng đường?”

“Còn là giả được sao. Đây là tin nội bộ đấy.”

“Không phải đâu. Lão Nhị làm sao chịu lấy loại người như vậy chứ?”

“Thật đó, nghe nói còn ở ktv tiếp khách nên bị bắt về đồn đấy.”

“Thật không? Nhìn không ra nha. Lão Nhị nghĩ thoáng thật, sao có thể cưới gà về nhà chứ?”

“Còn phải nói. Không chỉ có thế.” Giọng người nói bỗng nhiên nhỏ lại, còn nghe ra vài vẻ đồng tình, nhưng vào tai Tả Phán Tình lại như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói cô gái kia rất bạo lực, diện mạo thì bình thường, mỗi lần nhìn thấy Lão Nhị thì đều chào hỏi bằng nắm đấm đấy.”

“Trời trời trời, vậy nửa đời sau của lão Nhị chẳng phải là khó sống rồi sao?”

“Bởi vậy nên tớ mới nói tối nay đưa cậu ấy đi vui vẻ một chút đấy chứ. Cậu nghĩ đi. Cưới gái đứng đường làm vợ, tính tình thì kém, bộ dạng lại khó coi, loại hôn nhân thế này thì làm sao hạnh phúc được?”

“Lão Nhị thật đáng thương.” Mấy tên đàn ông cùng thở dài. Tả Phán Tình nghe thấy thế liền nhíu mày. Trước giờ chỉ thấy phụ nữ tám chuyện, không ngờ bọn đàn ông cũng nhiều chuyện không kém.

“Cô dâu ngày mai kia thật đáng thương.” Trịnh Thất Muội nhẹ giọng: “Bị bạn bè của chú rể nói thành như vậy, không biết trong mắt chú rể cô dâu này còn thê thảm tới mức nào nữa.”

“Đúng vậy.” Tả Phán Tình thở dài: “Nếu không muốn cưới thì đừng cưới. Đã đồng ý kết hôn mà còn để người ta bôi xấu vợ tương lại của mình như vậy, đám đàn ông này thật là kì cục.”

“Tôi nói cho các cậu biết.” Giọng nói vừa rồi lại truyền đến: “Hôm nay, tôi đã tìm một cô gái, vẫn còn non lắm nhưng sạch sẽ, phòng cũng đặt cả rồi, tí nữa Lão Nhị đến, các cậu chuốc cho cậu ta thật say, rồi tặng cậu ta một bất ngờ.”

“Ha ha ha. Lão Nhị đêm nay thật có số hưởng nha.” Mấy người đàn ông cúi đầu cười khùng khục, đột nhiên lại có người lên tiếng: “Mày ngu quá, không nói nữa, lộ hết cả bây giờ.”

“Được, được, cho cậu ta một bất ngờ.”

Ánh mắt Tả Phán Tình không tự giác chuyển về phía cửa, cô cũng tò mò muốn biết “Lão Nhị” trong miệng bọn họ là ai? Nhưng vừa mới nhìn thấy, cô liền đứng hình.

Từ rất xa, đang bước vào cửa quán bar, không phải là Cố Học Văn sao?

Hết chương 79