Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 71: Là Ai Bắt Đầu Trước?




Edit : Wynnie

Beta : Phong Vũ

“Về? Về đâu?” Tả Phán Tình giật ra tay anh: “Cố Học Văn, tôi chịu thua được không? Tôi chơi không lại anh. Anh buông tha tôi được không?”

Mặc kệ là đùa giỡn hay đấu đá, cô cũng thừa nhận chịu thua anh. Như vậy anh vừa lòng chưa?

“Tôi không biết vì sao anh lại muốn kêt hôn với tôi. Nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết. Tôi. Tả Phán Tình, tuyệt đối sẽ không gả cho anh. Hiện tại mời anh đi khỏi nhà tôi, rời khỏi sinh mạng của tôi, có thể không?”

Gằn mạnh ba chữ, mang theo hận ý cùng bất mãn cực điểm. Cô thật sự ghét bản thân mình, thật sự không muốn gả cho anh ta.

Cố Học Văn nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc, rốt cục mở miệng: “Em không muốn gả cho tôi?”

“Phải, tôi không muốn gả cho anh.” Cô không ngại lặp lại điều đó.

Cố Học Văn gật đầu, cơ thể hướng đến phía trước từng bước một.

“Vậy, là ai đã khởi đầu tất cả những chuyện này?”

Cái gì? Tả Phán Tình mù mịt nhìn anh, Cố Học Văn vóc dáng cao lớn, anh đứng trước mặt cô, vô hình trung tạo nên một loại áp lực.

“Anh nói cái gì?”

“Là ai, kéo tôi đến trước mặt ba mẹ tôi nói, tôi là bạn trai của cô ta?”

“…”

“Là ai, trong phòng ăn diễn này diễn nọ, làm cho ba mẹ tôi cho rằng chúng ta tình cảm sâu đậm?”

“…”

Tả Phán Tình lui về phía sau từng bước một. Nhìn ánh mắt thâm thúy của Cố Học Văn, phát hiện mình thậm chí có chút chột dạ.

“Là ai? Chạy tới bắc Kinh gặp ông nội tôi, chấp nhận cuộc hôn nhân này?”

“…”Tả Phán Tình muốn nói, thế nhưng bỗng nhiên không biết nói gì.

“Em gây nên hiểu lầm lớn như vậy. Bây giờ em lại nói không chơi nữa. Tả Phán Tình, em cho rằng, sự việc sẽ đơn giản như em nghĩ sao?”

Trong ánh mắt sắc bén của anh như nổi lên bão táp, khẩu khí trầm thấp mà chặt chẽ, vô hình phóng thích áp lực làm cho thân thể Tả Phán Tình không tự chủ liền co rúm lại một chút.

“Cố Học Văn, rõ ràng là anh –” định phản bác lại, không ngờ giọng nói lại ỉu xìu như vậy. Anh ta lại bước lên trước từng bước một.

“Trò chơi là em khởi đầu.Bây giờ em mới nói không muốn chơi. Tả Phán Tình, trễ rồi–”

Hai chữ đêm đó, như dùi trống đập thật mạnh vào ngực Tả Phán Tình, làm cô rối loạn, luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ. Chỉ ngây ngốc đứng nhìn Cố Học Văn.

Trong luồng ánh sáng mờ mịt, dường như thấy lại lần đầu tiên gặp nhau, khi anh hung dữ nắm tay cô tra hỏi cũng là bộ dáng lạnh lùng âm trầm như vậy.

Cơ thể mềm nhũn, cô lại ngã về phía sau.

Cố Học Văn duỗi tay, rất nhanh chóng cơ thể của anh, đã gần sát bên tai của cô, giọng nói trầm thấp như mũi tên lạnh băng bắn ra, đủ để dọa chết những người nhát gan. Cũng chính là Tả Phán Tình.

“Tả Phán tình, em còn không rõ sao? Cho dù em không muốn, vỡ diễn này em cũng phải cùng tôi tiếp tục diễn đến cùng.”

Cái gì? Rơi vào đờ đẫn không có cách nào khôi phục tinh thần, Tả Phán Tình bị Cố Học Văn nữa ôm nữa kéo mang về nhà. Mà thời gian kế tiếp. Cô vẫn trải qua giữa cơn hỗn độn.

Bữa cơm kia làm sao ăn xong, cô làm thế nào đi ngủ. Cô đều không có cảm giác gì, cả người cũng không ở trạng thái bình thường. Trong đầu chỉ có hai chữ của đêm đó, luôn luôn không ngừng vang lên, không ngừng vang lên. Người cô càng lúc càng run dữ dội, lại càng không biết làm sao.

Ở nhà ngây ngốc đã hai ngày qua, Tả Phán Tình cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.

Sáng sớm thứ bảy, ba mẹ đều đi ra ngoài, Tả Phán Tình thay quần áo định đi tìm Trịnh Thất Muội tìm cách, vừa mở cửa, liền thấy Cố Học Văn. Tay giơ lên như đang định gõ cửa.

Nhìn thấy anh, Tả Phán Tình cảm thấy gai mắt, giọng nói có chút gay gắt: “Anh tới đây làm gì?”

Hết chương 71