Edit: Phương Tuyền & Phong Vũ
Beta: Phong Vũ
Nằm trên bàn phẫu thuật, Tả Phán Tình cảm nhận được tim mình đập thật nhanh.
Thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay đưa lên đặt trên ngực, cứ như làm vậy có thể giúp cho tim đập chậm lại một chút.
Lúc này bác sĩ đã chuẩn bị xong, đi tới trước mặt Tả Phán Tình, cúi đầu nhìn vào ánh mắt thống khổ của cô, vẻ mặt có chút không tán thành: “Cô à, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Tả Phán Tình run giọng mở miệng, cảm thấy cơ thể mình run lên từng cơn.
“Ừ.” Vị bác sĩ đã qua tuổi trung niên cũng không bắt đầu ngay mà đi đến chậu nước bên cạnh bắt đầu rửa tay, khử trùng, nhỏ giọng dặn dò y tá chuẩn bị.
Xong xuôi mới nhẹ thở dài: “Tuổi trẻ bây giờ chính là như vậy. Không biết quý trọng. Con cái là gì? Là ơn trời ban. Nói bỏ là bỏ. Lòng dạ thật tàn nhẫn làm sao.”
“Chuyện này cũng không phải không có cách.” Y tá tiếp lời, có chút tùy ý: “Chị xem mỗi ngày trong số những người đến đây có rất nhiều người còn chưa kết hôn.”
“Aiz. Xã hội thật thay đổi quá rồi.” Bác sĩ khẽ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Tả Phán Tình, vỗ vỗ cánh tay của cô: “Hơi đau đấy, cô thả lỏng người một chút.”
“Dạ.” Mờ mịt gật đầu, Tả Phán Tình nhắm mắt lại, đã chuẩn bị xong.
“Cô Trương. Có thể bắt đầu rồi.”
Cô nghe bác sĩ nói, sau đó chân bị người ta mở ra, thân thể bắt đầu run rẩy. Cho dù đã chuẩn bị rất tốt, nhưng tới lúc này cô vẫn cảm thấy sợ, rất sợ.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng sảy thai lần trước, nước mắt lại đột nhiên không thể khống chế được. Cổ họng nghẹn cứng, muốn bảo bác sĩ dừng tay, nhưng lại nói không nên lời.
Cảm giác rối rắm không ngừng dày vò tâm trí cô.
Dụng cụ lạnh lẽo đã chạm vào giữa chân cô, chuẩn bị tiến vào bên trong. . . . . .
Không. Không được. . . . . .
“Dừng tay.”
Một giọng nói mạnh mẽ truyền đến, mang theo vẻ vội vàng cùng tức giận. Tả Phán Tình sửng sốt một chút. Bác sĩ quay sang, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xông vào phòng phẫu thuật thì nhíu mày lại.
“Anh kia, anh vào bằng cách nào?”
“Nếu ai dám giúp cô ấy phá thai, tôi sẽ đốt hết cái bệnh viện.”
Cố Học Văn vọt nhanh tới trước mặt Tả Phán Tình, nâng cô dậy, giúp cô chỉnh đốn lại quần áo. Kéo cô ra che chắn ở sau người mình, hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.
“Ai cho phép các người phá thai cho cô ấy? Ai cho phép các người chạm vào cô ấy?”
“Học, Học Văn?” Sự xuất hiện của anh làm cho Tả Phán Tình vô cùng khiếp sợ, càng cảm thấy quá bất ngờ. Thân thể vẫn còn run nhè nhẹ, hai tay anh ôm chặt lấy cô, đỡ cô bước xuống bàn phẫu thuật. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Đứa bé có sao không?”
“Không, không sao.” Vị bác sĩ kia bị dọa sợ muốn chết: “Tôi còn chưa bắt đầu thì anh đã tới rồi.”
Người đàn ông này thật khủng bố, vừa rồi, bác sĩ thật sự bị ánh mắt anh dọa phát khiếp. Phất tay liếc y tá một cái rồi cùng y tá trốn ra ngoài.
“Em nên mừng là vì vẫn chưa làm đấy. Bằng không. . . . . .” Hừ lạnh một tiếng, Cố Học Văn nhìn bác sĩ rời khỏi phòng phẫu thuật, cũng không quan tâm tới bọn họ nữa, dìu Tả Phán Tình đi.
Tả Phán Tình không hề động đậy, một là cả người cô sau khi trải qua tâm trạng thấp thỏm, lo sợ thì nhất thời như nhũn ra, đứng cũng không nổi. Hai là cô thật sự không hiểu, thái độ Cố Học Văn là thế nào.
Vì sao anh lại xuất hiện? Không phải anh tránh không gặp mặt cô hay sao? Không phải anh ấy ghét bỏ cô sao?
“Phán Tình.” Cố Học Văn thấy cô không cử động lại nghĩ cô còn muốn bỏ con, mi tâm nhíu chặt lại: “Chẳng lẽ em vẫn không tin tưởng anh như vậy sao?”
“Học Văn?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cố Học Văn, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, không nói tiếng nào.
“Em cho rằng, anh yêu em, là vì cơ thể em?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Học Văn không phải là một người nông cạn như vậy, cô tin chắc điều này.
“Vậy em nói cho anh biết đi, em thấy anh yêu em là vì em có thể sinh con cho anh?”
“Em. . . . . .” Tả Phán Tình nói không nên lời, nhưng lại theo bản năng lắc lắc đầu.
“Em đã tin anh yêu em không phải vì cơ thể em, cũng không phải vì em có thể sinh con cho anh, vậy thì vì sao em lại muốn tới bệnh viện bỏ con của chúng ta?”
“Em xin lỗi. . . . . .”
Tả Phán Tình cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Cố Học Văn. Cô không thể nói lúc cô tỉnh lại, không nhìn thấy Cố Học Văn xuất hiện trước mắt mình, cô đã kinh hoảng biết bao, bối rối biết bao lại còn mờ mịt biết bao nhiêu.
Cô sợ hãi, lo lắng, cô cảm thấy cuộc đời chỉ toàn là tối tăm. Cô không muốn mất Cố Học Văn. Cô yêu anh. Nếu biện pháp duy nhất để được ở bên Cố Học Văn là bỏ đứa bé đi, thì cô tình nguyện chọn anh.
“Nếu không phải vì em mang thai, anh thật muốn đánh vào mông em một cái.” Cố Học Văn ôm sát thắt lưng cô, cố gắng áp chế tâm trạng khẩn trương khi nhìn thấy dụng cụ sắp đi vào cơ thể Tả Phán Tình vừa rồi.
Có trời mới biết anh đã sợ như thế nào, anh sợ anh tới chậm, anh sợ anh lại như trước kia không bảo vệ tốt Tả Phán Tình, khiến cô bị tổn thương.
Chuyện như thế anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữa.
“Anh, sao anh biết em ở đây?”
“Việc đó không quan trọng.” Từ lúc Tả Phán Tình bị Hiên Viên Diêu chú ý, anh đã gắn thiết bị định vị vệ tinh vào di động của cô. Không chỉ thế, còn kết nối điện thoại của cô với điện thoại của anh. Cô đi đâu, điện thoại của anh cũng có thể tìm thấy vị trí của Tả Phán Tình trước tiên.
“Phán Tình, anh làm sao tìm được em không quan trọng, quan trọng là… em không được như vậy.”
Không được ích kỷ như vậy, tùy hứng như vậy, không tin anh như vậy.
“Nhưng, nhưng em không biết phải làm sao.” Tả Phán Tình đột nhiên òa khóc, hai tay nắm chặt lấy áo Cố Học Văn, cúi đầu, để đỉnh đầu đối mặt với Cố Học Văn: “Em thật sự không biết phải làm sao. Em rất sợ. Em không muốn như vậy, nhưng mà em không dám đánh cược. Em không dám đánh cược khả năng 50-50 kia. Em không dám. . . . . .”
“Anh xin lỗi. Là lỗi của anh.” Cố Học Văn kéo cô vào lòng, cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, cảm giác cơ thể cô run rẩy nên càng ôm cô chặt hơn.
“Anh xin lỗi, ngày hôm qua anh đã không nói rõ ràng với em. Anh chỉ là quá kinh ngạc, quá bất ngờ. Anh thừa nhận đêm qua anh thật sự bị em hù dọa, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình càng khóc dữ dội hơn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt một mảng áo sơ mi trước ngực Cố Học Văn.
“Phán Tình.” Cố Học Văn không phủ nhận, ngày hôm qua lúc nghe Tả Phán Tình nói đến việc đó, anh quả thật là chấn kinh. Khi anh nhìn tấm ảnh đó cũng đã nghĩ tới chuyện Tả Phán Tình có thể bị Hiên Viên Diêu xâm phạm.
Nhưng anh không nghĩ tới, Tả Phán Tình lại có thể mang thai. Anh thật không ngờ. Đứa bé trong bụng Tả Phán Tình lại có thể không phải là con mình.
Anh rất tự tin ở bản thân mình, anh tin đứa bé trong bụng Tả Phán Tình nhất định là của anh.
Cho nên khi đột nhiên nghe Tả Phán Tình nói như vậy, anh hoàn toàn sửng sốt, cả một hồi lâu mà vẫn không thể nào lấy lại được tinh thần. Cũng không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng, rối rắm, khổ sở của Tả Phán Tình như vậy anh lại muốn cùng cô về nhà trước rồi nói sau.
Lúc xe về đến Cố gia, Tả Phán Tình cũng đã ngủ. Cô quá mệt mỏi, thậm chí ngay cả khi được anh bế vào cửa, thay quần áo cũng không thức dậy.
Anh bắt đầu nghĩ, Tả Phán Tình đã trải qua hai ngày nay như thế nào? Lúc cô nghe Hiên Viên Diêu nói, đến khi cô cố gắng lấy hết dũng khí nói rõ ràng sự thật với anh, hơn một ngày ngắn ngủi, tâm trạng của cô ra sao.
Anh đau lòng. Bởi vì Phán Tình phải chịu đựng tất cả những việc này.
Chuyện anh còn không thể đối mặt vậy thì Tả Phán Tình, cô phải đối mặt thế nào? Đến anh gặp chuyện này cũng cảm thấy bối rối, khó chịu, thì Tả Phán Tình làm sao có thể giải quyết được?
Anh căn bản không tin Hiên Viên Diêu lại phát sinh quan hệ với Tả Phán Tình. Với tính cách anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện đó với một người con gái không có ý thức mới đúng.
Tuy rằng không thích Hiên Viên Diêu, nhưng anh lại tin anh ta không đến mức mất hết nhân cách như vậy.
Nhưng lời Tả Phán Tình nói lại khiến anh không chắc chắn. Cố Học Võ để Thang Á Nam ở Long đường mười mấy năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này Kỳ Lân đường cũng liên tục hoạt động. Trong tình huống như vậy, Hiên Viên Diêu quả thật có thể làm ra chuyện đó.
Cố Học Văn cũng mù mịt, rối loạn, nếu đứa bé trong bụng Tả Phán Tình thật sự là của Hiên Viên Diêu . . . . . .
Chuyện tiếp theo anh không thể tưởng tượng được nữa. Lại tin chắc chuyện này cũng không thể dễ dàng quên đi như vậy. Cho nên anh mới đi khỏi, anh muốn đi tìm đáp án.
Anh càng muốn đi giáo huấn Hiên Viên Diêu. Anh muốn cho Hiên Viên Diêu biết, Cố Học Văn anh không phải người dễ chọc.
Nhưng anh còn chưa kịp sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Tả Phán Tình lại rời khỏi công ty, Cố Học Văn bỗng thấy nóng ruột. Anh tưởng Tả Phán Tình bị Hiên Viên Diêu mang đi. Như thế nào cũng không thể ngờ, Tả Phán Tình rốt cuộc là đến bệnh viện này, muốn bỏ con của họ?
“Tả Phán Tình. Anh, nói lại lần.” Lúc này anh đỡ bả vai của cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, đối diện với đôi mắt mọng nước của cô, Cố Học Văn nói từng chữ từng chữ một: “Anh yêu em, rất yêu. Mặc kệ cơ thể của em có bị người đàn ông khác chạm qua, mặc kệ con em mang không phải là của anh. Anh đều yêu em. Em có nghe rõ chưa?”
Phòng phẫu thuật không lớn, giọng Cố Học Văn lại không nhỏ, Tả Phán Tình nghe rất rõ ràng. Nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu tuôn rơi. Hai mắt mờ mịt, không nhìn rõ hình dáng Cố Học Văn.
“Học Văn.” Cô ôm lấy anh, Tả Phán Tình không dám tin mình lại may mắn như vậy, không dám tin lời nói của Cố Học Văn, nhưng anh đã nói chắc chắn như vậy, rõ ràng như vậy cô không nghe cũng không được.
“Cám ơn anh, Học Văn. Thật sự cám ơn anh.”
“Anh không muốn nghe em cám ơn.” Cố Học Văn ôm chặt cô, nâng tay lau từng giọt nước mắt trên mặt cô, lại phát hiện nước mắt cô rơi càng nhiều, bất đắc dĩ cúi người xuống, hôn lên khóe mắt của cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hôn lấy từng giọt nước mắt của cô. Nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tái nhợt của cô: “Mặn thật.”
“Đáng ghét.” Tả Phán Tình hít hít mũi, cố gắng làm cho tâm trạng mình lắng xuống, nhưng tim lại càng đập mạnh hơn, cô căn bản không thể khống chế: “Học Văn. Cám ơn anh, em cũng yêu anh. Nhưng em. . . . . .”
“Hư. . . . . .” Cố Học Văn làm động tác im lặng, chặn lời cô. Nắm hai tay cô, buộc cô nhìn vào hai mắt mình: “Phán Tình. Anh hiểu nỗi lo lắng, sợ hãi của em. Anh hiểu hết. Nhưng hãy tin anh, đứa bé này là con của chúng ta. Là của Cố Học Văn anh.”
Anh tự tin như vậy, nhưng Tả Phán Tình lại không, muốn nói gì đó cuối cùng lại nói không nên lời, chỉ cắn môi, lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn rối rắm như cũ.
“Nói đến cùng, em vẫn không tin anh.” Cố Học Văn thở dài: “Cứ giao mọi chuyện cho anh được chứ? Mặc kệ là con em hay là cuộc đời em, hay là những chuyện cần xử lý, những người không liên quan, tất cả cứ giao cho anh giải quyết. Tin tưởng vào năng lực của anh. Nhé?”
Tả Phán Tình muốn gật đầu, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Trần Tĩnh Như sáng nay, lại lắc lắc đầu: “Mẹ, em chỉ sợ là mẹ. . . . . .”
Sẽ không chịu chấp nhận đâu? Tư tưởng người lớn tuổi không thể so sánh với người trẻ tuổi, nếu Trần Tĩnh Như không chấp nhận, nếu Trần Tĩnh Như thấy đứa bé này không phải là con cháu Cố gia, vậy thì cho dù cô có sinh con ra, sau này cũng sẽ rất phiền phức.
Cô không ngại Trần Tĩnh Như ghét cô hay nổi giận với cô, dù sao tư tưởng cũng bất đồng. Nhưng cô không muốn đứa con do chính mình sinh ra sau này không được bà nội, ông nội thương yêu.
Cô tuyệt đối không mong muốn điều đó.
“Sao mẹ lại biết?” Cố Học Văn có chút kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả Phán Tình. Nhớ lại Hiên Viên Diêu từng gửi những tấm ảnh kia, anh đột nhiên liền hiểu được, xiết chặt tay Tả Phán Tình, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: “Anh hỏi em, có phải mẹ bảo em đi phá thai?”
“Em, không có, thật ra. . . . . .”
“Là mẹ đúng không?” Cố Học Văn hoàn toàn thật không ngờ, Trần Tĩnh Như lại gây áp lực với Tả Phán Tình sau lưng anh. Vẻ mặt lạnh lùng, anh kéo tay Tả Phán Tình rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lên xe, sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, Tả Phán Tình nhìn sắc mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Học Văn, anh đừng như vậy. Mẹ cũng là vì muốn tốt cho anh.”
“Tốt cho anh?” Cố Học Văn không dám nhận tình cảm này: “Tốt cho anh mà lại ép vợ anh phải bỏ con của anh?”
“Học Văn.” Tả Phán Tình thật ra thật sự có thể hiểu được suy nghĩ của ba mẹ, cũng có thể hiểu được sự khó xử của Trần Tĩnh Như: “Em không muốn anh có ý nghĩ trả thù gì. Anh đừng tức giận. Anh tức giận như vậy, đến lúc đó mẹ sẽ không vui. Mẹ dù sao cũng là người lớn.”
“Anh biết.” Cố Học Văn gật đầu: “Em yên tâm đi, anh sẽ không cãi nhau với mẹ đâu. Nhưng anh phải nói ẹ biết lựa chọn của anh.”
“Học Văn?” Tả Phán Tình rất lo lắng, nhưng lại cảm thấy yên tâm. Cố Học Văn đồng ý nhượng bộ vì cô, chấp nhận tin tưởng cô, quan trọng hơn là anh luôn thực hiện lời hứa bảo vệ cô trước mặt mọi người trong nhà hết lần này tới lần khác.
Anh thật lòng rất rất yêu cô có phải không?
Vậy thì cô cũng muốn tin anh, giao tất cả cho anh.
Tin lời anh, đứa bé này, nhất định là của Cố Học Văn, cô chắc là nên lòng tin mới phải.
Xe dừng lại trước Cố gia, hai người vào nhà, trực tiếp đi thẳng vào phòng Trần Tĩnh Như.
Trần Tĩnh Như bởi vì chuyện của Tả Phán Tình mà rối rắm mấy ngày nay. Có lúc, bà muốn bản thân phải tin Tả Phán Tình. Đồng thời, lại cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Đến công việc mà bà cũng không màng, tâm trạng thật sự rối loạn. Đột nhiên nhìn thấy Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn nắm tay nhau vào nhà, bà sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng đứng dậy.
“Học Văn, con về rồi hả?”
“Mẹ.” Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình tới đứng trước mặt bà, mắt sáng như đuốc nhìn Trần Tĩnh Như, đi thẳng vào vấn đề: “Đứa bé trong bụng Phán Tình là của con. Nếu mẹ thật sự muốn sau này được làm bà nội thì xin mẹ hãy thu lại những suy nghĩ không cần thiết trong lòng đối với cái thai này.”
“Học Văn?” Trần Tĩnh Như sửng sờ, nhìn vẻ mặt kiên định của Cố Học Văn, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không nên lời: “Con, con nói lung tung gì vậy?”
“Con không có nói lung tung, trong lòng mẹ hiểu rõ mà.” Cố Học Văn rất giận, thật sự rất tức giận, lúc đó may là anh về đúng lúc, cũng may anh đuổi tới kịp lúc. Nếu chậm một chút? Nếu anh đến chậm một bước, thì đứa bé của Tả Phán Tình có thể sẽ không còn.
“Vì sao mẹ phải ép Phán Tình bỏ đứa bé đi?” Thái độ của Cố Học Văn có chút hùng hổ, hung hăng, nhưng anh không cho rằng mình sai.
“Mẹ, mẹ không có.” Trần Tĩnh Như nhìn về phía Tả Phán Tình: “Mẹ không hề ép nó.”
“Phải không?” Lời nói Cố học nóng nảy: “Hôm nay nếu không phải con tới đúng lúc, thì đứa bé trong bụng Phán Tình đã bị cô ấy bỏ đi rồi. Chẳng lẽ tất cả chuyện này không có liên quan chút nào tới mẹ sao?”
“Học Văn?” Trần Tĩnh Như đứng bất động, nét dịu dàng trên mặt gần như biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại sự già nua, quay sang nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt có vài phần áy náy.
“Là mẹ hồ đồ được chưa? Là mẹ sai. Từ nay về sau, mẹ sẽ không bao giờ quản chuyện của con nữa.”
“Mẹ.” Cố Học Văn nhận thấy Tả Phán Tình nhéo nhéo tay anh, hít một hơi thật sâu để mình tỉnh táo lại: “Xin mẹ tha thứ cho thái độ không tốt của con. Có điều con mong mẹ hiểu. Phán Tình là vợ con, trong bụng cô ấy chính là con của con. Nếu có chuyện gì, con hy vọng con là người đầu tiên được biết.”
“Phán Tình thực sự rất kính trọng mẹ, cô ấy không dám làm trái ý mẹ. Nhưng không có nghĩa là mẹ nói sai cũng phải làm theo. Đứa bé này con nói rõ ràng ẹ biết, đây là của con. Là con của con.”
“. . . . . .” Cả người Trần Tĩnh Như nhũn xuống, ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích. Tả Phán Tình có chút không đành lòng, tức giận lườm Cố Học Văn một cái, đi tới ngồi xuống trước mặt Trần Tĩnh Như, nắm tay bà: “Mẹ, xin mẹ tin con. Hôm nay con đã muốn đi phá thai, nhưng Học Văn lại xuất hiện. Cho dù anh ấy không đến, con cũng nhận ra là con không thể. Đứa bé này là của con. Con quý trọng nó. Con cũng tin mình, tin Học Văn. Đứa bé này nhất định là của Cố Học Văn, xin mẹ cho con thời gian để chứng minh. Được không mẹ?”
Trần Tĩnh Như còn có thể nói gì, thở dài, vỗ vỗ tay Tả Phán Tình: “Con không trách mẹ là tốt rồi.”
“Con không trách mẹ.” Tả Phán Tình thật sự rất kính trọng Trần Tĩnh Như, cô không hy vọng quan hệ của hai người trở nên xấu đi: “Mẹ, con không trách mẹ, cũng không giận mẹ. Mọi việc mẹ làm đều là vì chúng con, con hiểu. Cũng mong mẹ hiểu cho chúng con. Con cám ơn mẹ.”
Trần Tĩnh Như gật gật đầu, không ngờ chuyện lại rắc rối thế này. Lúc đầu bà cứ tưởng con mình không biết, sợ nó bị tổn thương, hiện tại xem ra con bà đã sớm biết chuyện rồi.
Xem ra bà lão như bà đã lo lắng uổng công rồi. Nhìn hai đứa con này mà xem, tình cảm của chúng thật sâu đậm, cho dù bà có nói gì, can thiệp thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Nếu đã như thế chi bằng mặc kệ: “Cuộc đời là do các con quyết định. Từ nay mẹ nhất định sẽ không nói gì nữa.”
“Cám ơn mẹ.” Tả Phán Tình gật đầu với Trần Tĩnh Như, lại liếc nhìn Cố Học Văn một cái, thái độ của anh cũng dịu hẳn đi: “Cám ơn mẹ.”
“Không cần.” Còn muốn cảm ơn cái gì? Bà lại nói nữa sẽ thành người xấu mất, Trần Tĩnh Như xem thời gian, cũng đã sắp đến giờ cơm trưa: “Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, mẹ đi dặn dò chị Trương một chút. Hôm nay các con ở lại ăn cơm đi. Dù sao ông nội và mấy người kia cũng không ở nhà.”
“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, xem ra, chỉ có thể để đến chiều mới đi làm rồi.
Ăn cơm xong, Tả Phán Tình trở về phòng tắm rửa, tuy rằng đứa bé không sao, nhưng vào bệnh viện một chuyến, cô vẫn thấy rất khó chịu.
Thay quần áo xong đi ra, Cố Học Văn ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy cô đi ra liền kéo tay cô qua, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu che môi cô lại.
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại, nâng tay lên ôm cổ anh. Đón nhận nụ hôn của anh.
Đôi môi linh hoạt bá đạo hoàn toàn bao phủ khoang miệng cô, con rắn nhỏ mạnh mẽ tiến vào trong.
Nụ hôn hung mãnh lại kịch liệt, môi lưỡi quấn quýt đến độ tê rần, hương vị nướt bọt cũng ngọt như mật.
“Ưm.” Tả Phán Tình có chút chịu không nổi mà lên tiếng kháng cự. Cố Học Văn lại ôm cô chặt hơn, thả người cô lên trên giường, anh chống người dậy, hai tròng mắt ngăm đen, nhìn chằm chằm mặt cô, bên trong đó là lửa tình hừng hực.
“Thật muốn ăn em thôi.” Cô nhất định không biết, mỗi lần cô tắm xong, trên người lại phủ một lớp hơi nước, trông quyến rũ như một trái đào tiên khiến anh lại nhịn không được mà muốn nhiều hơn.
“Cố, Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cảm giác mình nói cũng không nói được, nuốt nuốt nước miếng, buộc mình tỉnh táo lại: “Bây giờ không được.”
“Anh biết.” Giai đoạn đầu mang thai chết tiệt kia là do ai quy định vậy? Tưởng tượng đến cảnh còn muốn nhịn một thời gian thật dài, anh liền cảm thấy cơn tức lại lớn thêm vài phần.
Có điều lúc này Cố Học Văn nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì lại đột nhiên nảy ra ý xấu, nắm tay cô đặt vào nơi nào đó của mình.
“Giúp anh đi.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình đỏ bừng cả mặt, bàn tay nóng cứ như bị bỏng khiến cô vội vàng rút ra, chuyển tầm mắt đến chỗ khác, xấu hổ đến không chịu được.
“Mắc cỡ sao?” Cố Học Văn cong khóe môi: “Cũng đâu phải em chưa từng làm.”
“Cố Học Văn.” Anh còn nói nữa? Rõ ràng biết cô không thể nghe được câu này mà.
“Không muốn anh tiếp tục thì mau giúp anh đi.”
Yêu cầu mới quá đáng làm sao, Tả Phán Tình muốn xem thường anh nhưng mà phải ba tháng đó.
Nhu cầu của anh vẫn luôn mãnh liệt. Muốn cô cũng là chuyện rất bình thường. Bắt anh nhịn ba tháng. . . . . .
Như là biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, Cố Học Văn cười mở miệng: “Còn phải hơn một tháng nữa đó. Em nhẫn tâm bỏ đói nó hả?”
“Ai không nhẫn tâm.” Tả Phán Tình vịt chết vẫn mạnh miệng, nhưng mà vẫn ngồi dậy, bắt đầu giúp anh giải quyết vấn đề.
Trong lòng xấu hổ một trận, nhịn không được liền quăng một câu: “Đáng ghét, ức hiếp người ta như vậy, hay là anh đi tìm một cô khác đi.”
Vừa nói xong, cô liền cảm giác được không khí trong phòng nháy mắt biến đổi, Cố Học Văn nắm tay cô, hơi hơi dùng sức, đè thấp giọng mang theo vài phần uy hiếp.
“Tả Phán Tình, em muốn chết hả, còn dám bảo anh đi tìm người khác. Anh nhất định phải cho em biết sự lợi hại của anh.”
“Anh thật đáng ghét.” Tả Phán Tình bất quá cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi: “Em chỉ là thuận miệng mà nói thôi, anh đừng có tưởng thật vậy chứ?”
“Thuận miệng nói cũng không được.” Cố Học Văn bị cô chọc cho phát tức, ôm lấy cô lại đè môi xuống, hôn một trận mãnh liệt. Hôn mãi đến khi cô nói cũng nói không nên lời, hơi thở không ổn định mới chịu buông ra.
“Bà vợ chết tiệt, em đừng có tưởng hiện tại em đang mang thai mà anh không trị được em. Đợi đến khi em sinh con xong thì cứ chờ đó cho anh.”
“Em sẽ chờ.” Hiện tại vấn đề lớn nhất cô đã giải quyết xong. Tâm trạng Tả Phán Tình cũng thư thái hẳn: “Cố Học Văn, còn gần một năm lận. Em sẽ chờ xem anh sẽ làm thế nào mà xử lý em.”
Đến lúc đó xem là ai xử lý ai. Cô đây không sợ.
Vẻ mặt kiêu ngạo đó khiến Cố Học Văn tức đến nghiến răng, kìm nén tâm tư, nắm tay cô lại đặt lên trên người mình.
“Chuyện một năm sau thì để một năm sau nói, còn bây giờ, anh phải xử lý em thật tốt…..”
“Đừng mà.” Tả Phán Tình muốn trốn, lại không kịp, cuối cùng vẫn là ở vào lúc tình trong như đã mặt ngoài còn e mà để cho Cố Học Văn đạt được mục đích.
Ồn ào một trận rồi ngày cũng qua đi. Tả Phán Tình không thể đến công ty nên thấy được rất ngại, đành gọi điện thoại xin phép giám đốc Chu, nói ngày mai sẽ đi làm lại.
Cúp máy, cơ thể lại bị Cố Học Văn tiện tay kéo vào trong lòng. Môi anh dán của cô sau gáy cô, hơi thở phả vào ngay cần cổ cô, khiến cô run rẩy.
“Cố Học Văn, anh buông ra đi.” Anh vừa mới lăn lộn cô như vậy rồi, tuy rằng không được như việc đó, nhưng mà anh vẫn còn chưa đã sao?
“Không buông.” Cố Học Văn ôm sát cô, trong đầu lại nghĩ tới Hiên Viên Diêu. Nhất định phải một lần giải quyết cái tên đó mới được, vốn động thái này, cũng không đủ để làm lung lay nền móng của Long đường, nhưng nếu tiếp tục tiến thêm một bước nữa thì…?
Nhìn thấy mặt anh đột nhiên nghiêm túc, Tả Phán Tình chống người dậy, đưa tay vuốt ve những đường nét trên mặt anh, có chút dò xét: “Học Văn, anh thật sự không ngại hả?”
Cô bị người đàn ông khác chạm vào, con của cô có thể không phải của anh. Anh thật sự…..
“Ứ.” Môi lại bị anh che lại, hôn kịch liệt, cắn mút đến độ cánh môi cô tê dại anh mới thả cô ra. Trong đôi mắt thâm thúy có đôi phần tức giận.
“Tả Phán Tình, em mà còn nói nữa, anh sẽ không quan tâm em có mang thai hay không mà xử em luôn đấy.”
“Anh dám…..” Tả Phán Tình không phục trừng mắt nhìn Cố Học Văn: “Em sẽ diệt anh trước.”
“Phán Tình.” Không khí lại trở về thoải mái, Cố Học Văn ôm cô, khóe môi cong lên một đường cong thật đẹp: “Anh thật sự không để ý.”
Suy nghĩ một đêm, tự hỏi một đêm Anh có đau cũng không đau bằng Tả Phán Tình, có tổn thương thì cũng không bằng Tả Phán Tình.
Cô so với anh còn tổn thương và đau đớn hơn nhiều, anh có lý do gì mà để ý chuyện đó chứ?
Anh đã thề là phải bảo vệ Tả Phán Tình, không để cô bị tổn thương, chẳng lẽ anh bảo vệ cô mà lại để ý những chuyện căn bản không phải là lỗi của cô, sau đó lại lấy sai lầm của người khác ra mà trừng phạt cô sao?
“Anh cũng hy vọng em không để ý. Đừng lấy sai lầm của người khác ra trừng phạt bản thân nhé?”
Đôi mắt thâm thúy của anh trong suốt không hề có chút giả tạo, bên trong đó rất chân thành, cô chỉ cần liếc một cái cũng có thể thấy được.
Cô biết anh đang nói thật, một trang cuộc đời này, cứ như vậy mà lật qua đi. Cô đưa tay ôm lấy anh. Lúc này, lòng Tả Phán Tình đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Anh nói đúng, không được lấy sai lầm của người khác ra trừng phạt mình. Cô không có sai.
“Cám ơn anh.”
“Đối với anh, em vĩnh viễn không cần phải nói cám ơn.”
Anh là chồng của cô, mặc kệ anh làm gì cho cô cũng đều là việc nên làm.
Tả Phán Tình gật đầu, rốt cuộc không hỏi nữa. Thật ra cũng không cần phải hỏi thêm nữa.
“Học Văn. Em thật may mắn vì đã gả cho anh.”
“Anh cũng may mắn vì đã cưới được.” Không phải ai cũng có thể ở trong biển người mênh mông tìm được người bạn đời thích hợp với mình. Có thể tìm được là một may mắn. Có thể quý trọng mới là tốt phúc.
Dụi khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng anh, Tả Phán Tình mím môi, vẻ mặt hạnh phúc. Mặc kệ sau này sẽ có sóng gió thế nào, có lẽ sẽ còn có thể trắc trở hơn, nhưng cô tin có Cố Học Văn ở bên, bọn họ sẽ hạnh phúc.
Bởi vì anh đã dạy cô thế nào là dũng cảm đối mặt. Khiến cô chẳng còn sợ gì mưa gió.
. . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, Tả Phán Tình như thường lệ mà đi làm, đương nhiên là Cố Học Văn đưa cô đi, anh vẫn không yên tâm về cô cho lắm, ở trên đường đi còn dặn dò đủ thứ phải chú ý.
Tả Phán Tình nghe mà chịu không nổi phải trợn mắt: “Em đủ chưa hả? Nói mãi thôi, anh không chán à?”
“Không chán.”
Cố Học Văn lắc đầu: “Anh nói rồi đó, không có việc gì thì đừng có đi lung tung. Cứ ngồi ở trong công ty cho anh, tan tầm chờ anh tới đón.”
“Biết rồi mà.” Tả Phán Tình làm cái mặt quỷ: “Ông chồng quản gia.”
“Em lại nói mát anh đấy hả?” Cố Học Văn lườm cô một cái: “Được lắm. Để rồi xem anh sẽ trừng phạt em thế nào.”
“Hừ.” Tả Phán Tình đây không sợ nhé. Hiện tại trong bụng đã có con át chủ bài rồi, cô tin Cố Học Văn nhất định không dám làm gì cô.
Cô bĩu miệng, vẻ mặt kiêu ngạo, Cố Học Văn cũng không so đo với cô, thời gian của hai người còn dài, ai cười cuối cùng vẫn còn chưa biết đâu.
Cô xuống xe, cho Cố Học Văn một cái goodbye kiss, sau đó đi làm.
Tả Phán Tình vừa mới tại ngồi vào chỗ, tiểu trợ lý đã tới đưa một bó hoa. Hôm nay là hoa bách hợp màu lam. Loại bách hợp màu này khá hiếm nên vẻ mặt tiểu trợ lý cực kỳ hâm mộ, nhìn thấy có tấm thiệp cắm trong bó hoa, Tả Phán Tình không chút nghĩ ngợi rút ra, ném vào trong thùng rác, rồi nhìn trợ lý mở miệng.
“Nếu em thích thì cho em đấy.”
“Thật hả chị?” Tiểu trợ lý mừng chết đi được, tay cầm bó hoa mà vẻ mặt không thể tin được. Bách hợp hương thủy đó, hoa đẹp quá trời.
“Thật.” Tả Phán Tình rất khẳng định mở miệng, đối với đồ Hiên Viên Diêu tặng, đừng nói là hoa, cho dù là kim cương, cô cũng không thèm.
Hiện tại Cố Học Văn tin cô, bọn họ sau này sẽ rất hạnh phúc. Về phần Hiên Viên Diêu, để anh ta đi chết đi.
Tâm trạng sung sướng, Tả Phán Tình chăm chú vẽ, không có tâm tư đi đã hiểu loại người nhàm chán như cái tên Hiên Viên Diêu nhàm chán kia. Di động reo lên hai tiếng, là số của Cố Học Văn.
“Tối anh tới đón em, cùng nhau đi ăn cơm nghe?”
“Uhm.” Nhanh nhắn lại một tin, Tả Phán Tình cong khóe môi, hạnh phúc nở nụ cười mỉm.
Buông di động, Tả Phán Tình bắt đầu vẽ. Di động lại reo lên hai tiếng, cô sửng sốt lấy di động ra nhìn thoáng qua. Là tin nhắn từ một số lạ.
Mở tin nhắn ra. Phía trên là hai tấm ảnh, tấm thứ nhất là Trịnh Thất Muội, cô ấy đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, bối cảnh là tiệm quần áo của cô ở thành phố C.
Tấm ảnh sau lại là Kỷ Vân Triển?
Bối cảnh trông như là một trấn nhỏ của Thụy Sĩ mà cô từng thấy giới thiệu ở trên tạp chí du lịch, đính kèm phía dưới tấm ảnh có một câu.
“Phán Tình, tôi không gây thương tổn cho Cố Học Văn, nhưng mà. . . . . .”
Tuy bỏ lững giữa chừng nhưng Tả Phán Tình vẫn hiểu là ý gì.
Hiên Viên Diêu?
Cô không chút nghĩ ngợi lấy di động ra ấn vào dãy số kia, Hiên Viên Diêu hình như không hề bất ngờ với việc cô sẽ gọi điện cho anh ta.
“Phán Tình, bách hợp có đẹp không?”
“Khó coi chết đi được.” Tả Phán Tình tức giận đến đầu ngón tay nắm di động cũng hơi hơi run lên. Cô không thể khắc chế cơn phẫn nộ của mình.
“Hiên Viên Diêu, anh phá đủ chưa vậy? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em cùng con đến bên cạnh tôi.” Hiên Viên Diêu thản nhiên mở miệng: “Phán Tình, tôi là ba của con em đấy.”
“Anh không phải.” Tả Phán Tình trở mình xem thường: “Con tôi không có người cha như anh. Anh vĩnh viễn không có khả năng là ba của con tôi.”
“Nếu tôi không phải, thì vì sao hôm qua em lại muốn đến bệnh viện?”
Hiên Viên Diêu cong môi cười, giọng nói xuyên qua điện thoại mang theo vài phần tà tứ: “Chẳng lẽ là em muốn bỏ con của Cố Học Văn?”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình không ngu ngốc, cô hiểu mình hiện tại nhất cử nhất động đều ở trong lòng bàn tay Hiên Viên Diêu, cảm giác này khiến cô rất khó chịu, khó chịu tới cực điểm: “Anh ở đâu?”
“Em muốn tìm tôi?”
Hiên Viên Diêu chau mày, ra hiệu với a Long: “Tôi cho người tới đón em. Một tiếng nữa gặp lại.”
“Được.”
Mười phút sau xe đã dừng ở dưới lầu công ty Tả Phán Tình, cô đi theo người nọ rời đi. Cũng không quên lấy di động nhắn tin cho Cố Học Văn.
Nửa giờ sau đó xe đã tới biệt thự của Hiên Viên Diêu. Lúc xe dừng ở cửa, Hiên Viên Diêu tự mình đi ra mở cửa xe cho cô.
“Phán Tình. Tôi rất nhớ em.”
“Tôi không nhớ anh.” Tả Phán Tình xoay mình khinh thường, đứng bất động ở trước cửa xe không chịu vào cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt anh ta.
“Hiên Viên Diêu, anh từ bỏ đi. Tôi sẽ không bao giờ ở bên anh.”
“Tôi nói rồi, tôi rất thích khiêu chiến với những thứ không có khả năng.” Hiên Viên Diêu tiến đến gần cô hơn, trên người cô có một mùi hương rất nhạt, nghe rất dễ chịu.
Duỗi dài cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng. Tả Phán Tình lại lùi sang bên cạnh.
“Tôi yêu Cố Học Văn. Tôi sẽ không ở cùng bất cứ người đàn ông nào ngoài anh ấy.”
“Phán Tình, cho dù em có con của tôi, em cũng không để ý sao?” Hiên Viên Diêu không tin, nhưng Tả Phán Tình lại vô cùng chắc chắc nói.
“Tôi nói rồi, đứa bé là của Cố Học Văn.”
“Em tự tin như vậy. Cố Học Văn chưa hẳn đã tin. Tôi không tin anh ta không để ý.”
“Anh ấy không để ý.”
“Tôi không để ý.”
Một giọng nói không thuộc về nơi này vang lên. Tả Phán Tình vô cùng ngạc nhiên vui mừng quay sang, Cố Học Văn không biết đã đến từ khi nào. Anh xuống xe việt dã, đi về phía cô.
Tả Phán Tình trong lòng vui vẻ, không chút nghĩ ngợi đi về phía Cố Học Văn. Hiên Viên Diêu lại giữ tay cô lại, đôi mắt hẹp dài chuyển hướng sang Cố Học Văn. Vẻ mặt có phần khiêu khích.
“Cố Học Văn, tôi đã lên giường với Phán Tình, cũng đã phát sinh quan hệ với cô ấy, hiện tại đứa bé này có thể là của tôi mà anh cũng không để ý sao?”
“Tôi không để ý.” Cố Học Văn lắc đầu, tiến lên vài bước đứng ở trước mặt Tả Phán Tình, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng mình. Đôi mắt thâm thúy tràn đầy kiên nghị đối diện với Hiên Viên Diêu.
“Hiên Viên Diêu, anh thu tay lại đi, anh căn bản không yêu Tả Phán Tình, anh chỉ là vì không chiếm được mà không cam lòng thôi.”
“Ai nói. Tôi thực sự thích cô ấy.” Anh ta thích Tả Phán Tình, đó là sự thật, nhưng quan trọng hơn là, ở bên Tả Phán Tình anh ta thấy rất thú vị. Cho nên không muốn buông tay.
Lúc này a Long nhìn thấy Cố Học Văn đến liền vội vàng mang theo mười mấy người đi ra, bao vây lấy anh và Tả Phán Tình, điệu bộ đó ý tứ rất rõ ràng.
Tả Phán Tình có chút lo lắng nhìn Cố Học Văn, anh lại cho cô một ánh mắt bảo cô yên tâm.
“Tôi yêu cô ấy.” Cố Học Văn không hề sợ Hiên Viên Diêu chút nào: “Hiên Viên Diêu, cho dù anh có lên giường với cô ấy, cho dù đứa bé trong bụng cô ấy thật sự là của anh, tôi cũng không để ý, chỉ cần đó là con của Phán Tình, chỉ cần người cô yêu là tôi thì tôi không cần để ý.”
Hiên Viên Diêu trầm mặc, phản ứng của Cố Học Văn thật ra có chút ngoài dự liệu của anh ta. Có điều: “Cho dù anh không để ý, tôi không tin, ba mẹ, trưởng bối trong nhà anh sẽ không để ý.”
“Đó là chuyện của tôi.” Cố Học Văn nhìn Hiên Viên Diêu, không thèm để mắt đến những người đang vây xung quanh: “Dẹp mấy trò bịp vặt vãnh đó đi. Anh không đụng tới tôi được đâu, cũng không đụng tới được Phán Tình, anh càng cố chấp sẽ chỉ làm tôi càng thương Phán Tình, sẽ chỉ làm tôi càng yêu cô ấy mà thôi.”
Lời anh nói kiên quyết như vậy, đứng ở dưới bầu trời xanh, chỉ cảm thấy mây mù ở Bắc Đô dường như tan biến hết, Tả Phán Tình quay sang, nhìn vẻ mắt kiên định của Cố Học Văn mà tim đập rất nhanh, trong mắt chỉ toàn là yêu thương.
Cô đột nhiên quay sang nhìn Hiên Viên Diêu, cất giọng nói trong trẻo: “Hiên Viên Diêu. Anh buông tay đi. Tôi tin với điều kiện của anh, sau này anh nhất định sẽ tìm được một người phụ nữ anh yêu.”
Vươn tay ôm thắt lưng Cố Học Văn, cô không ngại cho Hiên Viên Diêu biết, yêu và trói buộc khác nhau như thế nào: “Anh thích tôi, tôi rất cảm kích. Có điều tôi thật sự không có cách nào đáp lại tình cảm của anh. Yêu một người, không phải giữ chặt người đó ở bên cạnh mình, mà là hy vọng người đó được hạnh phúc. Nếu anh thật sự yêu tôi, anh sẽ buông tay. Chuyện trước kia, tôi không muốn so đo với anh. Cho dù đứa bé có phải của anh hay không, ở trong lòng tôi, nó vẫn là con của tôi và Cố Học Văn. Là con của chúng tôi, chẳng liên quan gì với anh. Cho nên, xin anh buông tay.”
Cố Học Văn nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tả Phán Tình, lúc này anh rốt cuộc cũng hiểu được, điều anh và cô mong muốn cũng chỉ là hai người có thể ở bên nhau. Còn những cái khác, thật sự không quan trọng.
“Đúng vậy. Hiên Viên Diêu, mặc kệ này đứa bé có phải của anh hay không tôi đều sẽ quý trọng, chăm sóc Phán Tình. Bởi vì ở trong lòng tôi, đứa bé này chính là con tôi.”
Hiên Viên Diêu không nói gì, Cố Học Văn cũng không nói tiếp nữa, hôm nay anh đến, thì nhất định có thể mang Tả Phán Tình đi, những người đó, anh không để ý, huống chi, ở đây vẫn là ở Bắc Đô, địa bàn của anh.
Hiên Viên Diêu thở dài, trên mặt hiện lên một tia tựa hồ là khó xử. Đôi mắt hẹp hơi híp lại, có chút rối rắm.
Anh ta không mở miệng, Cố Học Văn cũng không nóng vội, chỉ chờ anh ta đưa ra một đáp án. Tim Tả Phán Tình đập thình thịch. Thật ra trong lòng rất không thoải mái, cũng không xác định Hiên Viên Diêu có thể buông tay hay không.
Chỉ là có một chuyện cô rất rõ ràng, Hiên Viên Diêu thế lực rất lớn, nếu không thể thuyết phục anh ta, về sau sẽ càng phiền toái.
“Phán Tình.” Hiên Viên Diêu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Thật ra, tôi thật sự rất thích em.”
Anh ta lớn như vậy, chơi đùa với không biết bao nhiêu cô gái nhưng chưa từng để ý một người phụ nữ nhiều đến như vậy. Để ý đến muốn tìm biện pháp, dùng hết thủ đoạn để giành lấy.
Cha anh ta từng dạy, nếu muốn có được thứ gì thì không được từ mọi thủ đoạn, anh ta cũng không cho rằng mình đã sai.
Chỉ là không chiếm được Tả Phán Tình khiến anh ta có chút không cam lòng, có chút chán nản,đây là lần đầu tiên, anh ta không thể được như ý mình muốn.
“Tôi cám ơn anh, nhưng tôi không yêu anh.”
Nếu hôm nay đổi một góc độ khác, nếu cô chưa yêu Cố Học Văn, vậy có lẽ cô sẽ không ghét Hiên Viên Diêu, nhưng có Cố Học Văn, cô liền thấy không thể nhìn thêm những người đàn ông khác.
Hiên Viên Diêu lại trầm mặc, trong không khí im lặng đó, không biết di động của ai đó vang lên. Hiên Viên Diêu nghe máy, lúc nghe được giọng nói bên kia điện thoại thì vẻ mặt lạnh đi vài phần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn.
Cố Học Văn trong lòng cũng căng thẳng, cúi hai má hướng về phía Tả Phán Tình: “Lát nữa nếu anh mà có ra tay, em nhớ né sang một bên nhé.”
“Học Văn?” Anh có ý gì? Tả Phán Tình còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Hiên Viên Diêu đã cúp máy. Vẻ mặt có vài phần tức giận: “Cố Học Văn, anh muốn tôi thả Tả Phán Tình. Vậy anh cũng phải biểu hiện một chút thành ý chứ?”
“Là sao?”