Edit: Phương Tuyền
Edit: Phong Vũ
Vũ: Cho ta trưng cầu dân ý, bây giờ ta nên edit Kiều Tâm Uyển là cô hay là chị ta đây? Chap này ta sẽ để cô nhé, mặc dù ta vẫn thích để chị ta hơn.
Lúc này, trong phòng vip, tiếng nhạc vang lên, là bài anh ấy không yêu tôi. Cũng không biết ai đã chọn bài này. Không có ai hát, giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng ngân nga, “anh ấy không yêu tôi nên lúc chia tay mới quá lạnh lùng, lúc ôm tôi lại không dề chuyên tâm” ——
Lòng bàn tay Kiều Tâm Uyển lạnh ngắt, nhưng ngồi đây lại chỉ thấy nóng đến toát cả mồ hôi. Chẳng những nóng, cô còn ngồi không yên, kích động muốn rời đi.
Trầm Thành không phải nói anh ta còn chưa về sao? Vì sao lại tới đây nữa?
Đang lúc rối rắm do dự, Trầm Thành lặng lẽ nắm lấy tay cô, động viên cô. Cô liếc nhìn Trầm Thành, có chút cảm kích mỉm cười với anh ta.
Động tác mờ ám của hai người vừa vặn lọt vào tầm mắt Cố Học Võ, anh lại vờ như không thấy, chọn một chỗ gần đó ngồi xuống. Tống Thần Vân tiến tới choàng tay qua vai anh.
“Lão Đại ơi lão Đại, anh thực là không nể mặt. Tất cả mọi người đến rồi, anh mới đến, tự phạt ba chén, nếu không phải hát một bài.”
“Đừng có quậy.” Cố Học Võ đẩy anh ta ra: “Muốn uống thì tự đi mà uống.”
“Năm mới mà lẽ nào không nể tình anh em sao.” Hồ Nhất Dân hùa theo nói: “Lão Đại, tết đến thì người ta lại già thêm một tuổi, qua đây đi, nhân lúc còn trẻ, tranh thủ thời gian vui chơi chút đi.”
“Đúng.” Tống Thần Vân nhìn những người khác: “Ai đồng ý lão đại uống rượu giơ tay trái, ai đồng ý lão đại hát giơ tay phải. Đồng ý lão đại vừa uống rượu vừa hát, giơ cả hai tay.”
Vừa nói xong, ngay lập tức Cố Học Văn giơ tay lên, đồng thời tay của Tả Phán Tình cũng giơ lên.
Cố Học Văn vừa rồi vẫn nắm tay trái của Tả Phán Tình, sau đó bị cô đột nhiên giơ tay lên, vừa quay sang phải thì thấy Tả Phán Tình giơ cả hai tay lên.
Hồ Nhất Dân thấy mình thì giơ tay phải còn Tống Thần Vân lại giơ tay trái, lập tức mặc kệ: “Như vậy là không ăn ý rồi. Mấy người đừng có sợ chết như vậy chứ? Bảo lão đại hát một bài thì đã làm sao?”
Chỉ tay một lượt: “Hôm nay ai không nể mặt đều phạt ba chén. Không uống không được đi.”
Nói xong, Hồ Nhất Dân chạy tới xoành xoạch một hơi chọn mấy bài hát. Vừa chọn bài vừa chỉ tay về phía mọi người: “Come e come, xem nào, ai muốn lão đại uống rượu, ai muốn lão đại hát ——”
Bây giờ lại ăn ý, cả dãy người trên ghế đồng thời giơ tay: “Ca hát trước, uống rượu sau.”
“Chính xác, đây mới đúng là anh em.” Hồ Nhất Dân vỗ tay, chọn mấy bài hay, trở lại chỗ ngồi, phóng microphone về phía Cố Học Võ.
“Lão đại, giọng hát của anh em đã nghe rồi, hợp với mọi loại nhạc, mọi bài hát. Đừng nói em làm khó anh nha. Hát một bài vui vẻ đi.”
“Đừng ——” náo loạn. Cố Học Võ không nhận microphone, trên mặt có chút kháng cự.
“Hát một bài thôi mà.” Tả Phán Tình đánh bạo mở miệng: “Năm mới, mọi người đến đây chơi. Vui vẻ bao nhiêu. Sao lại mang khuôn mặt nghiêm túc thế? Muốn nghiêm túc sao không về nhà mà nghiêm túc đi?”
Cô ngay từ đầu đã thấy Cố Học Võ không thuận mắt rồi, làm sao vậy chứ? Lúc nào cũng vậy, giống như kiểu người khác thiếu nợ anh ta mấy trăm vạn. Quân nhân ai cũng có điệu bộ như vậy sao?
Đạo đức giả.
“Phán Tình.” Cố Học Văn kéo cô một chút, Tả Phán Tình mặc kệ. Kiều Tâm Uyển dù sao cũng ở bên Cố Học Võ ba năm, nói ly hôn là ly hôn, một chút tình cảm vợ chồng cũng không níu kéo. Kêu anh ta hát thì sao chứ?
“Hát đi. Hát đi. Hát đi. Hôm nay ai cũng phải hát.” Cô không sợ đâu. Về cùng một nhà thì chính là người một nhà. Nghĩ sao nói vậy. Có làm sao đâu?
Cố Học Võ thản nhiên liếc Tả Phán Tình một cái, lại nhìn Cố Học Văn, ánh mắt anh có chút bất đắc dĩ, còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Quay sang Hồ Nhất Dân và mấy khuôn mặt chờ mong, khúc nhạc dạo vang lên.
Khóe miệng Cố Học Võ không tự giác co giật. Hồ Nhất Dân thế nào lại chọn cho anh bài Hảo hán ca?
Trừng mắt tức giận, Cố Học Võ đứng lên đi tới chọn bài hát, tìm hai lượt, không thấy bài nào đặc biệt, tùy tiện chọn một bài. Sau đó trở lại chỗ ngồi.
Hồ Nhất Dân như chú chó nhỏ, đặt microphone vào tay anh ta: “Lão Đại uy vũ. Đây mới đúng là lão Đại chứ.”
Khúc nhạc dạo lại vang lên, nhìn thấy Cố Học Võ cầm microphone, Tả Phán Tình vỗ tay, cô vỗ, những người khác cũng bắt đầu vỗ theo.
Đột nhiên nhìn đến tên bài hát, Kiều Tâm Uyển chấn động một chút. Cố ý lén nhìn Cố Học Võ một cái, nhưng anh lại không hề nhìn cô, ngồi quay lưng về phía cô, hướng về màn hình nhẹ nhàng mở miệng.
“Từng thật sự nghĩ rằng đời người cứ trôi đi như vậy, tâm hồn yên bình cự tuyệt lại đương đầu sóng gió. Ngàn lần muốn cắt đứt mối tình này nhưng lại không thể, trăm xoay ngàn vặn nó vẫn cuốn lấy tôi…………”
Anh ta vừa cất giọng hát, Tả Phán Tình chấn kinh trong chốc lát, giọng hát thật không tồi. Cố Học Võ thật nhìn không ra lại có giọng hát hay như vậy. Lặng lẽ liếc Cố Học Văn một cái, ý bảo anh cũng lên hát một bài. Cố Học Văn bất đắc dĩ nhéo vào lòng bàn tay cô.
” Có người hỏi tôi em rốt cuộc tốt ở điểm nào? Nhiều năm qua tôi vẫn không quên được. Gió xuân ấm áp cũng không bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em sẽ không thể nào hiểu được.
Là ma xui quỷ khiến cũng được, là nhân duyên kiếp trước cũng được. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng. Nếu em có thể trở về trong vòng tay anh. Là vận mệnh an bài cũng được, là em cố ý đùa cợt cũng chẳng sao. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, anh nguyện ý cùng em đi đến chân trời góc biển……”
Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, thân thể vừa động đậy đã muốn đứng dậy bỏ đi. Trầm Thành lại kéo tay cô không buông, quàng tay qua vai cô, đột nhiên áp sát mặt mình đến gần mặt của cô, nói khe khẽ:
“Hai người không phải đã ly hôn rồi sao? Anh ấy hát gì cũng không liên quan tới em không phải sao?”
Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Kiều Tâm Uyển nói không ra lời, đương nhiên không liên quan. Làm sao có liên quan gì chứ? Còn có quan hệ gì sao?
Anh thích hát, muốn hát bài gì là tự do của anh, không có chút quan hệ gì với cô. Nhưng anh có ý gì?
Bị ma quỷ ám ảnh? Ba năm dài, anh còn nhớ mãi không quên người phụ nữ đó. Thật là bị cô ta mê hoặc?
“Em không sao chứ?” Trầm Thành trong mắt hiện lên vẻ xót xa, không muốn nhìn tiếp bộ dạng của cô bây giờ nhưng lại không biết phải làm sao. Kiều Tâm Uyển có yêu lão đại thế nào, lão đại lại tổn thương cô biết bao nhiêu. Không thể nói lão đại sai hay thế nào.
Mà là lão đại không yêu cô, điều này không ai có thể thay đổi được.
“Tôi không sao.” Hít thật sâu, Kiều Tâm Uyển bắt mình phải tỉnh táo lại. Nhìn Trầm Thành mỉm cười: “Có thể vừa rồi uống nước trái cây quá lạnh. Có chút không quen.”
“Anh đi lấy cho em ít đồ nóng.” Trầm Thành vỗ vỗ bả vai cô: “Em bình tĩnh một chút.”
Bình tĩnh? Kiều Tâm Uyển nhìn Trầm Thành rời khỏi ghế. Thân thể ngồi yên bất động. Tả Phán Tình cảm nhận được sự biến đổi của cô, quan tâm nhìn cô.
“Chị không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều Tâm Uyển gượng cười một chút, nhìn Tả Phán Tình nói: “Cô không chọn bài hát sao?”
“Không muốn hát.” Tả Phán Tình kỳ thật có chút chờ mong, liếc Cố Học Văn một cái, anh cũng nhìn cô, thè lưỡi, cô liền nghĩ ra một chuyện.
“Em đi chọn bài, chị dâu có muốn hát bài nào không?”
Vừa nói xong, cô lập tức ngây ra một lát, Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã ly hôn, vậy không thể kêu là chị dâu nữa.
Kiều Tâm Uyển cũng ý thức được, nhìn về phía Cố Học Võ vẫn đang hát, sắc mặt cô có chút xấu hổ: “Cô gọi tôi Tâm Uyển được rồi.”
“Tâm Uyển chị có muốn hát không? Em chọn bài giúp chị.”
“Không cần, tôi không muốn hát.” Bài hát “Anh ấy không yêu tôi” rất hợp với tiếng lòng cô thì vừa rồi đã bật rồi. Vừa nãy không hát, lúc này lại càng không thích hợp để hát, cô tuyệt đối sẽ không hát bài như vậy trước mặt Cố Học Võ.
Đã ly hôn rồi, cô sẽ không cầu xin tình yêu của anh một cách thấp hèn như vậy.
“Em sẽ chọn cho chị một bài, lại đây cùng song ca.” Tả Phán Tình tức giận trợn mắt trừng Cố Học Võ một cái, bài hát “Bị ma quỷ ám ảnh” của anh đã gần hết, cô đi chọn bài, điên cuồng chọn liền mấy bài, chèn vào trước.
Trở lại chỗ ngồi, đưa microphone cho Kiều Tâm Uyển: “Nào, người tiếp theo là chị.”
“Cái gì?” Kiều Tâm Uyển không biết cô chọn bài gì, vẻ mặt tỏ ra chần chừ.
“Chị nhất định phải hát. Hát theo em là được.” Đàn ông là cái quái gì, thất tình là cái quái gì, đều đi chết đi. Làm phụ nữ, cũng cần phóng túng một chút.
Vừa vặn lúc này Cố Học Võ đã hát xong, bài tiếp theo vang lên .
“. . . . . . . . . . . .”
Cái tiết tấu kia làm ọi người trong phòng sửng sờ một chút. Tả Phán Tình đẩy đẩy Kiều Tâm Uyển, ý bảo cô nhất định phải hát.
“Chị cứ hát đi. Chị đừng có nói với em là chị không biết hát nha.”
Bài hát này rất lâu rồi, cô có cảm giác hẳn là ai cũng đã nghe qua?
Biết, tất nhiên biết. Trước kia đã nghe qua, chỉ là chưa từng hát. Khúc nhạc dạo đã hết, Kiều Tâm Uyển theo thói quen lén nhìn Cố Học Võ, sắc mặt anh không thay đổi, nâng ly rượu trước mặt lên uống.
Thái độ khinh thường của anh khiến cô tức giận, không chút nghĩ ngợi mà mở miệng.
“Anh nói em xấu xa nên không để anh rời xa, anh nói em ích kỷ, chỉ nghĩ cho tình yêu của riêng mình. Từng cơn mưa xối xả cùng gió lớn thổi qua, cả người em nghiêng ngả muốn ngã gục……”
Tống Thần Vân đang uống rượu cùng Cố Học Võ, thình lình nghe thấy giọng hát của cô. Rượu trong miệng liền phun ra.
“Phụt ——”
Rượu phun hết lên bàn trước mặt, một đống đồ trên bàn đều dính rượu, ngay lập tức nhận được ánh mắt khinh thường của những người xung quanh.
Không có tiền đồ. Tả Phán Tình trừng mắt gay gắt nhất. Sao vậy? Phụ nữ không thể thể hiện ý nghĩ của mình ra sao?
Lầm bầm trong miệng, Tống Thần Vân thật đáng ghét.
Cảm nhận được ánh mắt của Tả Phán Tình, cũng biết mình đã thất thố, Tống Thần Vân chạy nhanh đi tìm khăn tay lau khô.
Hồ Nhất Dân cùng Đỗ Lợi Tân, thản nhiên liếc nhìn Kiều Tâm Uyển.
Hồ Nhất Dân cũng có vẻ kinh ngạc, tay cầm chén rượu run run, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình vừa rồi bưng rượu nhưng chưa uống, không chừng cũng phun rượu văng lên đồ rồi. Đỗ Lợi Tân khóe môi hơi hơi cong lên, trong mắt dường như có ý cười.
Lại nghĩ tới Cố Học Mai, ý cười vụt biến mất, thay vào đó lại thấy mất mát.
Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, bài là do cô chọn, vừa rồi anh cũng nghe cô và Kiều Tâm Uyển nói chuyện. Giờ nghe Kiều Tâm Uyển hát bài này, anh nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay Tả Phán Tình một cái.
“Nghịch ngợm.” Cô nghĩ người khác cũng như cô chắc? Thất tình đều tìm giải pháp này?
“Hừ.” Tả Phán Tình trừng mắt, đến gần anh ta, nói nhỏ chỉ có hai người có thể nghe được: “Kinh nghiệm của em cho thấy, biện pháp này quả thực không tồi, cực kỳ hiệu quả.”
Phải không? Cố Học Văn từ chối cho ý kiến. Nhưng trong mắt lại toát ra ý cười. Tả Phán Tình này thật đúng là ——
Hát được câu đầu tiên, liền có hứng hát tiếp. Tuy rằng giọng Kiều Tâm Uyển không khô khan lắm nhưng hát lên cũng không tệ lắm. Bởi vì tràn đầy khí thế.
“Em rất độc, em rất độc, em rất độc, độc độc độc. Anh càng nói càng quá đáng, em càng nghe càng hồ đồ——”
Nhắm mắt lại, màn hình cũng không nhìn nữa, Kiều Tâm Uyển càng hát càng nhập tâm. Trước mắt dường như lại hiện lên khuôn mặt tuyệt tình của Cố Học Võ, lại càng hát to hơn. Rốt cuộc giọng hát của cô cũng khiến Cố Học Võ chú ý nhìn về phía cô.