Edit: Phong Vũ
“Anh về rồi hả?”
Thả đồ ở trong tay ra, Tả Phán Tình vọt nhanh tới trước mặt anh, kéo tay anh lên rồi lại hạ xuống đánh giá một vòng. Hình như có hơi gầy, cằm cũng có chút râu lún phún.
Vẫn là bộ quân trang xanh biếc suất khí bức người, trên tay cầm áo khoác, một tay cầm quần áo móc lên giá, anh vươn tay ôm Tả Phán Tình xoay một vòng.
Buông cô ra nhưng tay vẫn không rời khỏi người cô, anh cúi đầu nhìn gương mặt cô, có vui sướng, hưng phấn, yêu chuộng.
Cõi lòng mỏi mệt của anh đột nhiên như được hồi sức, anh cúi xuống áp đôi môi nóng bỏng lên môi cô.
“Anh rất nhớ em ——” Giọng nói trầm thấp dần dần biến mất giữa hai bờ môi đang giao nhau…..
Môi lưỡi nóng bỏng, nồng nhiệt quấn vào nhau. Hơi thở gấp gáp của Tả Phán Tình, bờ môi đỏ ửng lên kia làm anh điên cuồng bất chấp mọi thứ. Đưa lưỡi tiến vào miệng cô, dịu dàng dẫn dắt cô, để cô cũng có thể nương theo anh mà đáp lại.
Sức nóng giữa hai người không ngừng cháy lan, bàn tay Cố Học Văn theo hông cô không ngừng tiến xuống phía dưới, dùng sức kéo người cô tới gần sát anh hơn.
Mãi đến khi anh phát hiện Tả Phán Tình ở trong lòng anh đã gần như sắp đứt hơi, mới chịu thối lui đôi chút, nhìn thấy mặt cô bởi vì anh hôn mà ửng hồng thì tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
“Nhớ anh không?”
“Uhm.”Tả Phán Tình gật đầu, rất thành thật thừa nhận cô nhớ anh. Rồi đưa bàn tay nhỏ bé lên xoa hai má anh: “Không ngủ được đúng không? Anh xem mắt anh thâm quầng hết cả rồi kìa.”
“Cũng tàm tạm thôi.”Cố Học Văn tuy rằng mệt, nhưng nhờ nụ hôn vừa rồi kia mà rất hưng phấn: “Mới ba ngày không ngủ thôi.”
“Ba ngày?”Tả Phán Tình muốn la lên: “Sao lâu vậy?”
“Không sao.” Cố Học Văn thở dài: “Quen rồi.”
Anh vừa mới kết thúc một cuộc diễn tập quân sự lớn, kiểu nhiệm vụ này gần như tháng nào cũng có. Với anh mà nói, vừa mới kết thúc cuộc sống đặc công ở thành phố C, lại một lần nữa quay về quân đội, khắp người anh đều tràn ngập sức chiến đấu.
“Anh ngủ một chút đi.” Tả Phán Tình nhìn thời gian, cũng mới buổi chiều: “Anh ngủ một giấc, ăn cơm tối em sẽ gọi anh.”
“Anh không buồn ngủ.” Cố Học Văn nhìn lên giường: “Có vẻ bây giờ anh cũng không thể ngủ.”
“Ủa?” Quay sang, Tả Phán Tình lúc này mới thấy, đồ đạc mà Ôn Tuyết Phượng gửi tới, cô còn chưa dọn dẹp xong. Trên mặt có vài phần xấu hổ: “Ngại ghê, em vui quá nên chưa kịp dọn.”
“Em về thành phố C hả?” Cố Học Văn nhìn đồ đạc trên giường có hơi quen mắt, đây là quần áo trước kia cô mặc ở thành phố C, anh nhớ là trong hành lý không có.
“Đâu có, em nhờ mẹ gửi tới đấy.” Tả Phán Tình thè lưỡi, vẻ mặt rất tếu táo: “Em tìm được việc rồi, tạm thời không muốn mua nhiều quần áo lắm, nên mới nhờ mẹ thu dọn rồi gửi tới cho em, còn có mấy đồ ăn vặt mà em thích ăn nữa.”
Nói đến đây, cô vô cùng vui vẻ nhìn Cố Học Văn: “Anh có biết em được công ty nào thuê không? Là trang sức Chu thị đó. Công ty đó ở cả nước có mấy ngàn đại lí, còn tổng công ty thì đặt tại Hongkong. Em thật sự rất là vui.”
“Thật không?” Cố Học Văn cũng vui cho cô: “Vợ anh mạnh mẽ như vậy, có phải nên ra ngoài chúc mừng một chút không?”
“Không cần đâu.” Tả Phán Tình nhanh chóng lấy đồ đạc trên giường xuống, thay ra giường cho Cố Học Văn: “Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, đợi anh dậy chúng ta sẽ nói chuyện chúc mừng sau ha.”
“Không ngủ được không?” Cố Học Văn cảm thấy khá ổn, cũng không phải bùn ngủ lắm.
“Không được.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Anh xem a đi, mắt thâm quầng hết rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Cố Học Văn nhìn cô cởi quần áo cho anh, lại nghĩ đến lần trước khi trở về, Tả Phán Tình dùng tay ——
Tưởng tượng đến cái hình ảnh kiều diễm đó, nửa người dưới vẫn có chút khắc chế không được. Anh kéo tay Tả Phán Tình, ánh mắt trở nên u ám hẳn.
“Em ngủ với anh?”
“. . . . . .” Ách, Tả Phán Tình đỏ mặt, có chút xấu hổ: “Cái đó. Không cần đâu? Anh ngủ một mình đi, hôm qua em đã ngủ rất nhiều rồi.”
“Uhm hừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Vậy chứng tỏ hôm nay tinh thần em rất tốt.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình mặt càng đỏ hơn: “Anh, anh không phải mệt sao?”
“Mệt là em nói chứ anh đâu có mệt.” Cố Học Văn dễ dàng ôm lấy cô, kéo người cô lăn xuống giường.
“A!” Một tiếng kêu nhỏ, thân thể anh đã muốn thuận theo phủ lên trên. Tả Phán Tình rất mất tự nhiên, hai người đã lâu chưa thân thiết, đột nhiên đối mặt tình huống như vậy, cô lại có chút sợ sệt và ngượng ngùng.
Chỉ là ——
“Anh, anh làm gì vậy?” Trong lúc cô suy nghĩ hỗn loạn, quần áo đã bị anh lột xuống. Bởi vì ở trong phòng, cô chỉ mặc một cái áo len mỏng. Cái này với anh mà nói, quá đơn giản.
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm áo ngực và cơ thể trắng hồng của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh đã bao giờ anh nói em rất đẹp chưa?”
“. . . . . .” Bây giờ anh nói khiến Tả Phán Tình thực sự xấu hổ, tay chân cũng không biết để ở đâu.
Lúc mọi chuyện kết thúc. Cố Học Văn cúi đầu, yêu thương hôn lên bờ môi đỏ bừng của cô, vẻ mặt mang theo vài phần thỏa mãn.
Nghỉ ngơi một chút, anh xuống giường muốn đi tắm, liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, cô nửa mở con mắt, vẻ mặt hờn dỗi nhìn anh, thấp giọng lẩm bẩm một tiếng: “Người xấu.”
“Người xấu?” Động tác định rời đi ngừng lại một chút: “Ý là em vừa rồi không thích?”
“Em ——” Mắc cở chết người ta mất thôi, loại chuyện này sao lại không biết xấu hổ mà nói ra cơ chứ? Tả Phán Tình xoay người quyết định không để ý tới anh, Cố Học Văn lại bế cô lên.
“A. Anh làm gì vậy?” Tả Phán Tình sợ ngã nên theo bản năng ôm lấy cổ anh.
“Đi tắm.”
“Muốn tắm thì anh đi mà tắm, em không muốn tắm.” Tả Phán Tình không cần nghĩ muốn cũng biết, nếu cùng anh tắm, nhất định sẽ lại bị anh ăn sạch sẽ.
“Anh muốn em đi với anh.” Ý đồ xấu xa anh kề sát mặt vào cô, nói ra một lời vô cùng mờ ám: “Cùng nhau tắm.”
“Không muốn.”
Kháng nghị vô hiệu, lưu manh hữu lý. Tả Phán Tình bị Cố Học Văn kéo vào phòng tắm.
Bỏ qua bồn tắm lớn. Cố Học Văn lần này chọn tắm vòi sen. Chỉnh sang chế độ nước ấm xong, anh đặt cô ở dưới vòi hoa sen, bàn tay xấu xa cố ý đảo qua đỉnh đồi của cô một chút, cô vừa mới trải qua “cơn sóng lớn” nên cơ thể rất mẫn cảm. Run rẩy rụt lui, hờn dỗi trừng mắt lườm anh một cái.
“Cố Học Văn, đủ rồi đó.”
“Không đủ.”
Bàn tay lướt qua cần cổ dài mảnh, dừng lại ở chỗ xương quai xanh nhô ra. Anh thong thả vuốt ve, giống như muốn sờ đến từng tấc da thịt cô, cảm nhận chỗ trũng sexy đó.
Anh quan sát kỹ càng mỗi một thay đổi, mỗi một tấc da thịt nơi cô, ánh mắt nóng như lửa khiến cô có cảm giác như ánh mắt anh lướt qua chỗ nào thì chỗ đó lại bùng lên một ngọn lửa vậy.
Ngượng ngùng muốn dùng hai tay che lấy cơ thể mình, nhưng anh lại kéo tay cô ra. Cúi đầu, lại hôn cô.
Bọt nước tuôn xuống trên hai người. Bàn tay anh không chút khách khí vuốt ve hai khối đầy đặn của cô. Da thịt cô trơn mềm như lụa, hơn nữa lại rất đàn hồi, nhẹ nhàng vê một cái rồi buông ra, đóa hoa mai màu hồng phấn khẽ đung đưa tắm ở trong nước, nhụy hoa xinh đẹp như ẩn như hiện giữa bọt và hơi nước.
Cố Học Văn than thở: “Đẹp quá.”
Anh trêu đùa môi cô. Bàn tay cũng cùng một lúc khơi mào từng ngọn từng ngọn lửa trên người cô.
“Đừng mà.” Anh đủ chưa vậy? Không phải mới cái đó sao? Tả Phán Tình muốn cự tuyệt, nhưng khoái cảm làm cô có cảm giác toàn thân khô nóng, bàn tay nhỏ bé luồn vào trong mái tóc anh, không ngừng làm rối tung nó.
“Anh tắm cho em.”
Tẩy, tắm rửa? Ai muốn anh giúp chứ? Tả Phán Tình nhanh chóng muốn ngăn cản: “Em, em tự làm.”
“Anh làm cho.” Mặc kệ Tả Phán Tình cự tuyệt thế nào, cô vẫn không thể trốn được Cố Học Văn quấy rầy. Ở trong phòng tắm, lại để anh đạt được một lần. Cuối cùng Tả Phán Tình cũng không còn sức nữa, tắm rửa xong là bị anh ôm trở về phòng.
Lúc này đã là chạng vạng tối. Cố Học Văn lúc này cũng thấm mệt. Ôm Tả Phán Tình ngủ, ngay cả thím Trương đến gọi ăn cơm cũng không nghe thấy.
Lúc Tả Phán Tình thức dậy thì cũng đã tối, mở đèn đầu giường lên nhìn nhìn thời gian. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắc Đô vừa mới đổ tuyết. Bên ngoài một màu trắng xóa. Ở trong màn đêm tỏa lấp lánh ánh bạc.
Cơ thể vừa mới trải qua trận yêu nên có vài phần khó chịu. Cô nhìn Cố Học Văn đang nằm trên giường, chắc là anh đã mệt muốn chết rồi, ngủ cũng rất sâu.
Anh nhìn mệt quá rồi. Trong lòng có chút rối rắm nho nhỏ. Vốn nghĩ anh về Bắc Đô sẽ có nhiều thời gian ở bên cô hơn, cũng không ngờ anh càng ngày càng bận.
Trước kia ở thành phố C, dù sao vẫn còn có thể liên lạc. Gặp mặt. Bây giờ thì tốt rồi, quay về quân đội là một chút tin tức cũng không có.
Sớm biết là như thế này, Tả Phán Tình thật không biết mình có muốn anh về, hay là không muốn anh về nữa.
Nhìn thời gian cũng đã hơn tám giờ tối, hèn gì cô cứ cảm thấy đói. Xuống giường muốn đi tìm ình chút gì đó để ăn. Trên lưng lại xuất hiện thêm một bàn tay, Cố Học Văn trở mình áp đảo cô, nhìn thấy cô trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, kinh hoảng muốn đứng lên.
“Cố Học Văn, anh buông ra.”
“Không buông.” Cố Học Văn ở cổ của cô hít một hơi thật sâu, nghe mùi hương kia, cảm giác dường như lại có chút kích động, cố gắng áp chế một chút động đậy nóng nảy trong lòng kia, anh ôm chặt lấy cánh tay cô.
“Muốn đi đâu?”
“Anh tránh ra đi.” Hai người đều không mặc đồ, ôm như vậy, rất dễ dàng làm súng cướp cò đó: “Em đói bụng, muốn đi tìm chút đồ để ăn.”
“Anh cũng đói.” Cố Học Văn nhìn cô, cười xấu xa: “Đói lâu rồi.”
“Đói bụng thì đứng dậy ăn cơm. Em đi xem nhà bếp có cái gì không.”
“Anh muốn ăn em.” Cố Học Văn nói xong, tay lại bắt đầu không thành thật. Tả Phán Tình sợ hãi, dùng sức đập tay anh một cái, không cho anh tiếp tục: “Cố Học Văn, đủ rồi đó. Anh mà còn như vậy em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Cố Học Văn rụt tay lại, vẻ mặt bất mãn: “Anh đói quá.”
“Em cũng đói.” Cái đói này không phải cái đói đó. Tả Phán Tình trợn mắt: “Anh có thả em ra không?”
“Có.” Cố Học Văn đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng không cần đến bếp đâu. Em muốn ăn gì. Anh đưa em đi.”
“Trễ rồi.” Trễ như vậy còn đi ra ngoài?
“Mới có hơn tám giờ, làm gì mà trễ.” Cố Học Văn nghĩ là làm, đứng lên mặc quần áo, nhìn Tả Phán Tình: “Nhanh lên. Mặc quần áo rồi chúng ta đi.”
Tả Phán Tình thật ra đúng là đang muốn đi ra ngoài, nhanh chóng sửa sang lại mình rồi đi theo Cố Học Văn ra ngoài. Buổi tối ở Bắc Đồ, đèn nê ông sáng choang, trông vô cùng phồn hoa.
Nhưng, xe dừng lại ở trước một hàng ăn. Cố Học Văn muốn xuống xe, Tả Phán Tình lại giữ chặt tay anh: “Không cần đâu, em muốn đi ăn đồ ăn vặt.”
“Ăn vặt?” Cố Học Văn nhíu mày: “Em muốn ăn cái gì?”
“Không ăn đồ ăn vặt thì ăn lẩu cũng được.” Tả Phán Tình ánh mắt lấp lánh: “Có cái loại lẩu nhỏ nào có cái nồi nho nhỏ giống cái mà người Đài Loan rất thích ăn không anh.”
“Chờ một chút.” Cố Học Văn lấy di động ra, gõ trên màn hình vài cái, sau đó cất di động rồi nhìn Tả Phán Tình: “Đúng là có một quán. Ở ngay gần đây, đi thôi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình vừa lòng, thật ra trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ở Cố gia ăn cơm. Tuy rằng món ăn mỗi ngày đều kết hợp dinh dưỡng cân đối lại đủ sắc hương vị, nhưng, cô thật sự muốn ăn ăn đồ ăn vặt đó.
Đi xuyên qua hai con đường cái, Cố Học Văn dẫn cô xuống xe, quẹo vào trong một con ngõ nhỏ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy mùi thơm.
Vào cửa, tuy rằng đã qua giờ cơm tối, nhưng người ăn vẫn rất đông. Mỗi bàn cách nhau khá xa. Trang trí rất ấm áp nhìn cũng không tồi.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Tả Phán Tình chọn món mình thích ăn rồi hỏi Cố Học Văn thích ăn cái gì, anh tỏ vẻ tùy ý. Cô lúc này mới nghĩ đến, Cố Học Văn không thích ăn cay, cúi mặt xuống một chút, cô đột nhiên buông thực đơn xuống.
“A, em quên anh không ăn cay được. Làm sao bây giờ?”
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu, chỉ chỉ mặt sau thực đơn: “Ở đây còn có món chính khác, em thích thì anh ăn với em.”
Tả Phán Tình chu miệng, có chút xấu hổ: “Vậy sao được? Em với anh đến ăn cơm, sao có thể chỉ chú ý đến một mình em?”
“Không sao.” Cố Học Văn chọn đồ ăn xong, đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ, chờ nhân viên phục vụ đi rồi, anh mới đến gần Tả Phán Tình nhẹ nhàng mở miệng: “Hiện tại anh nghe theo em, tí nữa về em phải nghe theo anh.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình lập tức đỏ mặt, cái tên dê xồm chết tiệt này. Chẳng lẽ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao?
“Anh, không phải mới vừa rồi anh đã ——”
“Đã ăn chứ gì?” Cố Học Văn cười yếu ớt: “Có ăn, nhưng mà chưa no.”
“Dê xồm.” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Tả Phán Tình cắn môi cúi đầu, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Trong lòng cũng tràn đầy sung sướng. Cô đột nhiên nghĩ tới một khác chuyện: “Đúng rồi, lần này anh về, có được nghỉ vài ngày không?”
Không phải lại lại về một ngày lại đi đấy chứ?
“Ngày mai anh đi rồi.” Cố Học Văn nói xong liền xem phản ứng của cô, quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình xụ hẳn xuống, cái miệng bĩu ra, vẻ mặt không được vui. Anh cười cười: “Nói đùa thôi, lần này nghỉ ba ngày.”
“Ba ngày à?” Ít vậy. Tả Phán Tình vẫn cảm thấy quá ít: “Sắp đến tết rồi. Năm nay là năm đầu tiên sau khi em kết hôn với anh.”
“Tết chắc là sẽ được nghỉ. Những mà cũng không chắc chắn.”
“Vậy mà cũng không được nghỉ sao?” Tả Phán Tình thở dài: “Bây giờ không phải là thời bình sao? Sao mà còn nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Nhìn cái dáng vẻ của em này, chẳng khác gì oán phụ.”
“Đáng ghét. Anh nói ai là oán phụ đấy?” Tả Phán Tình bực tức: “Anh mới là oán phụ đấy.”
“Phì. Anh là đàn ông mà.” Cố Học Văn bật cười: “Nhiều nhất cũng chỉ xem như oán phu thôi.”
Hơn mười ngày không thể ăn thịt, đó thật đúng là sự đau khổ không phải bình thường.
“Không để ý tới anh nữa.” Tả Phán Tình lại một lần nữa cảm nhận trình độ dê xồm mà Cố Học Văn đã đạt đến. Làm đàn ông sướng thật đấy, nói năng dê xồm. Phục vụ lúc này bắt đầu mang đồ ăn lên.
Tả Phán Tình ăn lẩu, Cố Học Văn ăn cơm rang, sau khi đã lấp đầy bụng, Tả Phán Tình vỗ vỗ cái bụng, cảm thấy ăn rất no, cô liếc nhìn Cố Học Văn một cái.
“Đi thôi. Chúng ta đi dạo Bắc Đô một chút đi.”
“Ừ.” Cố Học Văn đưa cô rời đi.
Xe chạy loanh quanh trên các con đường Bắc Đô, Cố Học Văn hỏi Tả Phán Tình: “Em muốn đi đâu?”
“Em ——” Tả Phán Tình còn đang suy nghĩ, đột nhiên kêu Cố Học Văn dừng xe, vươn tay chỉ về phía trước.
“Sao vậy?” Cố Học Văn dừng xe ở ven đường, theo ánh mắt của cô nhìn qua, đó không phải là ——