Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
Trịnh Thất Muội ở trong phòng ngồi ngẩn ngơ trên giường. Khoảng thời gian hơn một tuần lễ này đối với cô mà nói dài dằng dặc. Nhưng lại vô cùng ngắn ngủi.
Dài dằng dặc là vì ngày nào cô cũng bị Thang Á Nam cưỡng bức, bị anh ta tra tấn.
Đúng, chính là tra tấn, mặc dù anh ta không ngược đãi cô, tuy rằng cô hết sức hổ thẹn là trong vô vàn lần quấn lấy nhau đó cô cũng được sung sướng. Thế nhưng cô cảm thấy nhục nhã, cảm thấy khó mà chấp nhận. Ngày đầu tiên, với cô mà nói, là một sự dày vò.
Và hơn một tuần ngắn ngủi còn lại đây, cô hơn một lần thử chạy trốn, nhưng chưa lần nào thành công.
Ngày đầu tiên, cô xé drap giường, muốn chuồn từ trên ban công. Lúc sắp chạm đất thì bị Thang Á Nam túm được.
Ngày hôm sau, cô chạy ra cửa sổ nhà vệ sinh muốn trốn đi, mới trèo tới nửa chừng, thì bị hụt chân ngã lăn xuống. Chết thì không chết, vừa khéo lại được Thang Á Nam đỡ lấy, tuy rằng cô tránh được hậu quả ngã gãy chân nhưng buổi tối hôm ấy lại bị Thang Á Nam “trừng phạt” đến không xuống nỗi giường.
Kết quả cô liệt giường nguyên ngày thứ ba.
Ngày thứ tư kế tiếp, cô vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục, ý định chạy trốn, mơ mộng hão huyền là đánh ngất tên bảo vệ rồi bỏ chạy, nhưng không đợi cô đánh tên bảo vệ thì đã bị Thang Á Nam bắt được rồi lại bị anh ta “trừng phạt” một buổi tối.
Nằm liệt giường suốt một ngày.
Tiếp đó ngày thứ sáu, ngày thứ tám, cô tiếp tục bỏ trốn, thậm chí tính toán thời điểm Thang Á Nam đang ngủ thì đánh ngất anh ta. Nhưng anh ta lập tức phát hiện, sau đó lại là một trận xxoo.
Cứ như vậy, cho dù cô có nghĩ ra bao nhiêu chiêu thức chạy trốn, kết quả cuối cùng đều chỉ có một, bị Thang Á Nam bắt được, sau đó bị anh ta trừng phạt.
Hiện tại, cô đã thật sự bó tay. Thật sự không nghĩ được có thể dùng biện pháp nào để chạy trốn.
Trong lòng đang buồn bực, lò sưởi lại đốt quá lớn khiến cô cảm thấy nóng. Lúc này cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhưng vẫn thấy nóng.
Bên dưới bộ đồ mỏng manh, khỏi cần nhìn cũng biết trên da thịt toàn là dấu hôn. Những vết tích ấy đều là Thang Á Nam lưu lại, tinh lực anh ta dường như rất tốt. Khỏe đến ngày nào cũng đều có khả năng quấn lấy cô để làm nhiều lần.
Trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác. Cái tên đó khi chung đụng với cô hình như không sử dụng biện pháp phòng tránh, ngộ nhỡ cô mang thai thì sao bây giờ?
A ——
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, Trịnh Thất Muội liền cho là mình sắp điên rồi. Liếc nhìn bụng mình một cái, hình như chu kì kinh nguyệt của cô cũng sắp đến, nếu không có, vậy chẳng phải là dấu hiệu của ——
Dừng. Không được tự dọa mình. Cô bắt mình tỉnh táo lại. Không, không thể như thế được. Ngộ nhỡ cô thật sự mang thai thì quá phiền phức rồi? Cứ tưởng tượng đến bộ dạng suy yếu vì sảy thai của Tả Phán Tình thì Trịnh Thất Muội một giây cũng không thể ngồi yên.
Đứng lên lượn quanh phòng, cô cố gắng nghĩ mình phải làm gì bây giờ? Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân, tưởng tượng đến cảnh Thang Á Nam sẽ có thể vào đây thì cô chỉ muốn mình biến mất ngay lập tức.
Ánh mắt đảo qua phòng, làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách trốn thôi.
Bước chân càng ngày càng gần, cô đã nghe thấy giọng người gác cửa gọi Thang Á Nam: “Thang thiếu.”
Nhưng hiện tại, một ý nghĩ mạo hiểm chợt nảy lên, có thể trốn được hay không thì phải xem lần này.
“Mấy người lui xuống đi.” Thang Á Nam khẽ nói, chỉ cần anh ta trở về thì không cần có người canh phòng Trịnh Thất Muội, anh ta tự tin rằng ở trong tay anh ta, Trịnh Thất Muội tuyệt đối không trốn thoát được.
Bảo vệ vâng dạ rời đi. Thang Á Nam vào cửa, điều khiến anh ta kinh ngạc chính là trong phòng không một bóng người. Ánh mắt tìm một vòng. Không thấy Trịnh Thất Muội, sắc mặt anh ta lạnh đi vài phần.
Vừa vào phòng vệ sinh, phát hiện cửa thông gió mở toang, anh ta thoáng sửng sốt, tiến lên nhìn thoáng qua, xoay người, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét. Hai tay nắm chặt thành quyền, không chút nghĩ ngợi xoay người đi xuống lầu.
Dưới lầu truyền đến từng tiếng chân người bước rất nhanh mãi cho đến khi những tiếng bước chân đó kèm theo âm thanh động cơ ô tô ra khỏi căn biệt thự.
Căn phòng trở về vẻ yên ắng, sau một hồi lâu, tủ quần áo trong phòng lay động, một khe hở chậm rãi mở ra, rồi nhanh chóng mở rộng hơn. Cánh cửa tủ quần áo bị ai đó kéo ra, Trịnh Thất Muội ôm ngực quan sát hai bên, thở mạnh cũng không dám thử, từ bên trong đi ra. Bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té lăn quay.
Cô không dám đợi lâu, dù cho đôi chân đã trở nên tê rần vì ban nãy co lại trong thời gian dài, cô vẫn cấp tốc đi ra ngoài, trên hành lang không có ai.
Cô nhanh chóng xuống lầu. Chỉ xém chút xíu là đụng tới cổng chính biệt thự, lúc này một giọng nói truyền đến khiến thân hình cô bất động, không thể nào nhúc nhích.
“Ôi, xem tôi bắt được cái gì nào? Một con mèo nhỏ định bỏ trốn ư?”
Hiên Viên Diêu không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phòng khách, giọng nói lười biếng mang theo vài phần hài hước, bước chậm rãi thong thả đến bên cạnh Trịnh Thất Muội, con mắt hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô.
“Chật chật. Không tồi ha, thông minh dã man, còn biết thế nào là giương đông kích tây?”
Trịnh Thất Muội không ngờ lúc này còn có người ở biệt thự, mà người đó lại là Hiên Viên Diên, cơ thể có chút run rẩy, ánh mắt đảo qua vẻ yêu nghiệt khuếch trương đến như không chân thực của anh ta, cô oán hận mở miệng: “Anh tránh ra, đồ khốn.”
“Cô muốn trốn?” Hiên Viên Diên vỗ vỗ tay, dựa nửa người vào cánh cửa: “Vậy cô có nghĩ nếu cô đào tẩu thì sẽ ra sao chưa? Trên người cô có tiền không? Cô quen thuộc với Bắc Đô sao? Cô có năng lực trốn được bao xa?”
“Đó là chuyện của tôi.” Trái tim Trịnh Thất Muội vì sợ hãi, vì kinh hoàng mà đập hết sức nhanh. Cô cố gắng bắt mình bình tĩnh, trước mắt chỉ có một mình Hiên Viên Diên, dáng vẻ anh ta nhìn không giống như biết võ, cô vẫn còn phần thắng.
“Hiện tại, xin anh tránh ra, bằng không tôi không khách sáo với anh.”
“Hả?” Hiên Viên Diên hào hứng: “Vậy cô nói xem, cô muốn không khách sáo với tôi thế nào?”
Ngực Trịnh Thất Muội phập phồng kịch liệt, ánh mắt đảo qua một cái giá treo áo ở bên cạnh cửa, không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy nó qua phía Hiên Viên Diên.
“Đi chết đi.” Tưởng rằng giá áo gỗ ấy có thể đập vào Hiên Viên Diêu, không ngờ Hiên Viên Diên lại lách qua một bên nhanh chóng tróng được.
Không nghĩ tới cuộc đột kích thất bại. Trịnh Thất Muội hoang mang, nâng cái giá áo kia đập vào anh ta, cũng không quan tâm có trúng hay không, cô mở cửa chạy ra bên ngoài.
Đi được nửa chừng đến cổng chính, đầu gối không hiểu sao liền mềm nhũn, thân thể ngã nhào về phía trước, thẳng vào bậc thềm. Tư thế ngã vô cùng thảm hại.
Cô cố sức chống người đứng dậy, lại cắm đầu chạy tới trước, ai đó gạt cẳng chân cô một cái, cô bị đau, lại té xuống lần nữa. Vừa định đứng dậy, lại phát hiện trước mặt mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Cô thoáng sửng sốt, ngẩng đầu lên rất nhanh. Phát hiện Thang Á Nam không biết từ khi nào đã quay về. Đứng ở đó còn có một đám người đứng đằng sau đều chứng kiến một màn trước mắt này.
Lúc này Hiên Viên Diên đứng ở cạnh cửa, không thấy ý cười trên môi nữa, khóe mắt nhìn chăm chăm thẳng vào khuôn mặt Thang Á Nam.
“Cậu trở về thật đúng lúc, người phụ nữ này tấn công tôi. Dựa theo hình phạt của Long đường. Cậu nói phải xử lý thế nào đây?”
Thang Á Nam biến sắc, bước lên bậc thềm đứng trước mặt Hiên Viên Diên: “Thiếu gia. Cô ấy không phải người của Long đường.”
“A Long.” Hiên Viên Diên không nhìn anh ta, mà đem ánh mắt nhìn về phía người mặc áo đen, cất giọng lạnh lùng: “Tấn công thiếu đường chủ, ở long đường, xử lý ra sao?”
“Bẩm thiếu gia.” Tên được gọi là A Long đi tới trước đứng, sắc mặt cung kính: “Bất kính với chủ nhân, phải chịu hình phạt là đánh một trăm roi da.”
“Một trăm roi da đúng chứ?” Hiên Viên Diên gật đầu, nhìn Trịnh Thất Muội đã đứng lên, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm mình, hừ lạnh một tiếng.
“Đều biết quy củ rồi thì còn chờ gì nữa?” Một câu ban xuống, lập tức có hai người kéo Trịnh Thất Muội vào cửa, bất luận cô hung hăng càn quấy như thế nào, muốn trốn ra làm sao, lúc này cô cũng không còn sức lực đấu tranh nữa.
Vào cửa, Thang Á Nam nhìn A Long muốn đi lấy roi da thì vội vã bước lên trước, đứng trước mặt Hiên Viên Diên: “Thiếu gia, cô ấy không phải người của Long đường, không cần dựa theo ——”
“Không phải người của Long đường?” Hiên Viên Diên cười càng rạng rỡ hơn, quay đầu lại, đối diện với gương mặt Thang Á Nam: “Không phải người của Long đường, mạo phạm tôi thì tôi sẽ lấy mạng cô ta.”
“Thiếu gia ——” Sắc mặt băng sơn của Thang Á Nam buông lỏng một chút, trong mắt hiện lên vài phần khẩn thiết: “Cô ấy không biết phép tắc của Long đường, xin thiếu gia ——”
“Cô ta là phụ nữ của anh chẳng phải sao?” Hiên Viên Diên xua tay, không có hứng thú nghe anh ta cầu xin tha thứ: “Bây giờ anh nói, cô ta có tính là người của Long đường hay không?”
Thang Á Nam giật mình, nếu tính, chính là một trăm roi da, nếu không tính ——
Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam, đây là lần đầu tiên trên vẻ mặt băng sơn của anh ta, cô thấy được tâm tình lo âu, loại ưu tư này là vì cô sao?
Không đợi cô suy nghĩ thấu đáo rõ ràng, trên tay Hiên Viên Diên đã cầm một khẩu súng?
Đó là súng ư?
Hiên Viên Diên ắm nghía khẩu sẩu lục cỡ nhỏ màu bạc trợc chế, kiểu dáng cây súng vô cùng xinh xắn đáng yêu, xoay nó trên tay hai vòng, tư thế của tên ấy hết sức anh tuấn khí thế. Hài lòng nhìn Trịnh Thất Muội đột nhiên mà biến sắc mặt, tầm mắt chuyển hướng về phía Thang Á Nam.
“Bây giờ, anh tính, hay không tính ——”
Một chữ hỏi sau cùng, họng súng nhằm ngay đầu Trịnh Thất Muội. Cô sợ hãi, theo bản năng muốn trốn ra phía sau, lại bị hai người khác nhanh chóng bắt lấy cánh tay, còng chặt.
“Tính. Cô ấy là người của Long đường.” Thang Á Nam mở miệng, nhìn Hiên Viên Diên mỏ súng xuống mà trong lòng anh ta vẫn không dám có chút thả lỏng.
A Long lúc này cầm roi da tới. Đứng trước mặt Hiên Viên Diên: “Thiếu gia. Roi da đây ạ.”
“Quất cô ta một trăm roi.” Hiên Viên Diên iêếc nhìn Trịnh Thất Muội một cái: “Để cô ta biết khuôn phép.”
“Đồ điên.” Trịnh Thất Muội nhịn không được la lên, một trăm roi. Cây roi da được sử dụng đó xem ra dài hơn một thước, xù xì, chuôi lớn, roi da màu đen, thoạt nhìn so với trong TV còn khuếch trương khủng bố hơn.
“Anh cứ một phát bán chết tôi là được, tôi đây không phải là người của dòng họ xấu xa các người này. Cũng không đáng làm người của đám xấu xa các người này.”
“Có khí phách.” Hiên Viên Diên vỗ tay, khóe miệng lại cong lên: “Tôi rất thích người có khí phách. Tôi xem khí phách của cô có thể duy trì được bao lâu?”
Tầm mắt quét qua Thang Á Nam một cái, anh ta lạnh lùng mở miệng: “Á Nam, phụ nữ của anh không nghe lời anh, nhất định là do anh dạy dỗ chưa tốt, hôm nay tôi bảo người ta giúp anh giáo dỗ cô ta thật tốt.”
Ánh mắt đảo qua những kẻ đang giữ Trịnh Thất Muội, mở miệng vô cùng tà mị: “Có lẽ Thang thiếu quá dịu dàng nên cô ta thấy bất mãn, hôm nay cô ta thuộc về các cậu. Các cậu cứ tùy tiện chơi đùa.”
“Khốn nạn. Đồ ma quỷ, anh quả thực không phải là người.” Trịnh Thất Muội lúc này cuống cuồng, cơ thể liên tục giãy giụa, càng kinh ngạc hơn chính là, ánh mắt của cô thế lại vô thức nhìn về phía Thang Á Nam.
“Thiếu gia.” Giọng Thang Á Nam có chút chấn động, nửa con mắt mang theo vài phần căng thẳng: “Cô ấy là phụ nữ của tôi. Xin thiếu gia muốn phạt thì cứ phạt tôi.”
“Phạt anh?”
“Vâng.” Thang Á Nam nói: “Cô ta chỉ là một phụ nữ, hôm nay lại mạo phạm thiếu gia, là tôi chưa dạy bảo tốt cô ấy, là tôi sai. Nếu thiếu gia muốn phạt, xin cứ phạt tôi.”
“Anh cho rằng tôi không dám đối xử với anh như vậy?” Hiên Viên Diên hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng anh cứu tôi thì tôi sẽ nể mặt anh. Cô ta mạo phạm tôi là sự thật, nếu cô ta không phải phụ nữ của anh thì bây giờ cô ta đã chết rồi.”
“Thuộc hạ không biết cách quản giáo, xin thiếu gia trách phạt.” Thang Á Nam khom lưng, giọng nói có chút thiết tha: “Xin thiếu gia chấp thuận.”
“Chấp thuận?” Hiên Viên Diên nhìn chằm chằm Thang Á Nam: “Được. Anh đã quỳ gối cầu xin tôi thì tôi sẽ chấp thuận cho anh.”
Thang Á Nam khom một đầu gối, rồi thật sự quỳ xuống. Việc này khiến Trịnh Thất Muội ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thang Á Nam quỳ trên mặt đất, bóng dáng vô cùng cao lớn của anh ta lúc này đang quỳ gối nơi ấy, thái độ hết sức cung kính nhìn Hiên Viên Diên.
“Xin thiếu gia chấp thuận. Muốn phạt thì cứ phạt tôi.”
Cổng chính không hề đóng lại, gió ngoài biệt thự vù vù thổi vào, nhiệt độ ấm áp trong đại sảnh đột nhiên giảm xuống.
Nhưng Trịnh Thất Muội không cảm nhận được sự lạnh lẽo, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người đàn ông đang quỳ kia. Cô không hiểu tại sao anh ta phải làm thế.
Cô chẳng phải là món đồ chơi của anh ta sao? Anh ta chỉ là độc chiếm cô thôi, nhưng anh ta như bây giờ, là vì cái gì?
“Được lắm.” Hiên Viên Diên vỗ tay, nhìn Thang Á Nam: “Á Nam, anh theo tôi mười mấy năm mà đây là lần đầu tiên anh cầu xin tôi. Tôi cho phép anh một lần. Nhưng ——”
Âm cuối anh ta kéo rất dài, con mắt hẹp dài mang theo vài phần tà khí nhìn Trịnh Thất Muội: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ban nãy cô ta mạo phạm tôi. Một trăm roi ấy không ít đâu. Cô ta là phụ nữ của anh, cô ta sai chính là anh sai. Một trăm roi da này. Anh muốn chịu thay cô ta.”
“Tôi đồng ý.” Thang Á Nam không chút do dự, Hiên Viên Diên đưa mắt qua, A Long lập tức cầm roi da đứng phía sau Thang Á Nam: “Thang thiếu, xin lỗi.”
“. . . . . .”
Không cần. Không cần phải vậy. Trịnh Thất Muội muốn nói gì đó, nhưng không biết nói sao.
“Chát.” Một tiếng, trên người Thang Á Nam đã trúng đòn thứ nhất, roi da đó vô cùng sắc bén, áo khoác của anh ta thoáng cái bị cắt rách.
Không đợi Trịnh Thất Muội phản ứng lại, “chat” roi thứ hai lại quất trên người Thang Á Nam.
“Đừng ——” Cô rốt cục la lên, muốn tên kia đừng đánh nữa, nhưng tay lại bị người khác siết chặt, căn bản cô không thể nhúc nhích.
Thang Á Nam vẫn quỳ trên mặt đất không động đậy, mặc cho A Long phía sau quất từng roi lên người mình.
A Long là người học võ, sức trên tay không nhẹ, mới đánh hơn mười roi, lưng Thang Á Nam đã loang lổ máu.
Trịnh Thất Muội không nhìn được nữa, liên tục la: “Đừng đánh, dừng tay, các người dừng tay.”
Cực kì quá đáng, làm sao có chuyện thế này. Cô không ngừng la lên, không ngừng giãy dụa, nhưng chỉ có thể nhìn Thang Á Nam không ngừng bị đánh.
Hiên Viên Diên ngồi trên sô pha lsô phaênngả, tao nhã vắt chân, nhìn vẻ mặt bức thiết của Trịnh Thất Muội. Bưng ly rượu đỏ thong thả uống. Dáng vẻ nhàn hạ.
“Đừng. Đừng mà ——”
Trịnh Thất Muội không ngừng lắc đầu, nhìn sau lưng Thang Á Nam đã bê bết máu thịt, nước mắt cô không thể khống chế được bắt đầu rơi xuống. Nếu một trăm roi kia quất lên người cô thì cô chết chắc. Thang Á Nam, rốt cuộc anh là người thế nào vậy?
Tại sao, tại sao vì tôi mà hứng chịu một trăm roi này?
Hình phạt còn đang kéo dài, không biết là đánh tới roi thứ mấy, trên trán Thang Á Nam đổ mồ hôi thành giọt chảy xuống dọc hai bên má, nhưng anh ta vẫn quỳ không nhúc nhích.
Hai tay nắm chặt thành quyền đặt ở trên đùi, không hề muốn đứng dậy hoặc là né tránh dù chỉ một chút. Anh ta thậm chí cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.
Trịnh Thất Muội chịu không nổi, ngực căng lên, thân thể mềm nhũn, bất thình lình ngã ra sau. Hôn mê bất tỉnh.
Miệng lẩm bẩm một câu: “Đừng đánh, đừng đánh.”
Khi cô tỉnh lại, trời đã tối rồi, Trịnh Thất Muội nhất thời bị quang cảnh phía trước khiến cô không rõ hiện tại mình đang ở đâu. Theo bản năng cô mở đèn trên đầu giường. Trước mắt cũng không phải là căn phòng xa lạ gì, cô ngồi bật dậy.
Thang Á Nam, anh ta thế nào rồi? Đã chịu một trăm roi, bây giờ anh ta không sao chứ?
Cấp tốc xuống giường, định đi tìm Thang Á Nam, lúc mở cửa lại bị người ta cản đường, hai kẻ mặc áo đen đứng tại đó, mặt không chút thay đổi duỗi tay, ngăn không cho cô rời khỏi.
“Tránh ra.” Cô muốn xem Thang Á Nam ra sao. Hai tên mặc áo đen không hề động đậy. Một người ở một chỗ khác trên hành lang đi tới. Là Hiên Viên Diên
“Còn muốn trốn?” Hiên Viên Diên cất giọng lạnh lùng, nhìn Trịnh Thất Muội cong môi cười: “Cô thật đúng là chưa từ bỏ ý định hả.”
“Không liên quan đến ông.” Gã đàn ông này quả đúng là tên biến thái nhất trong những kẻ biến thái. Biến thái tới cực điểm. Trịnh Thất Muội chỉ hận không ăn được thịt anh ta, lột da anh ta.
“Anh đã làm gì Thang Á Nam?”
“Không liên quan đến cô.” Lấy lời của cô trả lại cho cô, Hiên Viên Diêu nhún vai: “Cô khỏi cần chạy, tôi thả cô đi đấy.”
“Anh ——” Trịnh Thất Muội không tin vào lỗ tai mình. Hiên Viên Diên lại phất phất tay, ý bảo hai kẻ kia tránh ra: “Các cậu đều tránh ra, để cô ta đi.”
Hai người này quả nhiên tránh ra, Trịnh Thất Muội từ trong phòng đi ra, nhìn Hiên Viên Diên: “Anh thả tôi đi?”
“Đúng vậy.” Hiên Viên Diên cười nhẹ: “Chẳng phải cô muốn việc này sao?”
“. . . . . .” Trịnh Thất Muội gật đầu, cô thật sự muốn bỏ trốn, cô thậm chí mong muốn không phải nán lại ở đây dù chỉ một phút. Oán hận trừng mắt liếc nhìn gã đàn ông biến thái trước mắt này một cái, cô cấp tốc chạy xuống lầu.
Hiên Viên Diên nhìn bóng dáng cô rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, anh ta cười: “Bắt đầu từ bây giờ, bất luận cô ta làm gì, các cậu cũng không được ngăn cản. Nghe không?”
“Dạ.” Huýt sáo một tiếng, Hiên Viên Diên sáo mộ sung sướng rời khỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Trịnh Thất Muội không quan tâm ánh mắt Hiên Viên Diên, cô liên tục chạy xuống lầu, nguyện vọng muốn trốn áp đảo mọi thứ. Mãi đến khi vọt tới lầu một, mắt nhìn cổng chính ngay trước mắt, có người canh giữ ở phòng khách, cũng có người canh giữ ở ngoài cửa, nhưng không ai nhúc nhích, mọi người nhìn cô chạy ra bên ngoài
Tay cô đụng tới tay nắm cửa, khi giật ra. Khóe mắt thấy bãi máu lớn trên sàn nhà trong phòng khách.
Động tác mở cửa đột nhiên dừng lại. Thân thể đông cứng tại chỗ, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thang Á Nam quỳ trên mặt đất lần lượt chịu một trăm roi da .
Những vết máu ấy nhắc nhở cô, tình cảnh buổi chiều không phải giấc mơ mà là thật, anh ta vì cô mà bị đánh. Cũng không biết anh ta hiện tại thế nào?
Suy nghĩ đó vừa tiến vào trong đầu, tâm can liền chấn động, Trịnh Thất Muội, mày đang làm gì vậy?