Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 247: Không Tàn Nhẫn Sao?




Edit: Jade

Beta: Phong Vũ

Vẻ mặt sốt sắng, giọng nói chân thành gọi Tả Phán Tình trở về từ cõi thần tiên.

Tin anh sao? Nhìn Cố Học Văn trước mặt, Tả Phán Tình mở tay anh ra, đưa ra ba ngón tay: “Ba lần. Sự bất quá tam. Không có thêm lần nào nữa chứ?”

“Tuyệt đối không có.” Cố Học Văn cam đoan, mấy lần này quả thật là do anh sơ suất. Anh có thể bảo đảm, tuyệt đối không có lần nữa.

Tả Phán Tình gật đầu, duỗi thẳng các ngón tay anh, mở lòng bàn tay ra, dùng sức đánh vào lòng bàn tay, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, mang theo vài phần nghiêm túc: “Lần này coi như xong. Nếu có lần sau, em sẽ không thương tiếc mà lấy cây đánh cái tay này.”

Lời nói vô cùng dí dỏm, làm cho Cố Học Văn thoáng ngớ ra rồi nhanh chóng bật cười. Dùng sức kéo cô vào lòng.

“Ừ. Tùy em muốn đánh sao cũng được.”

“Nói thì dễ lắm.” Tả Phán Tình đấm anh một cái, vẻ mặt có chút không vui: “Hiện tại thì nói rất dễ nghe. Anh cũng đừng quên, anh bây giờ còn ở trong giai đoạn kiểm tra theo dõi 1 tháng đấy.”

Cô vẫn còn giận anh mà, làm sao có thể để mấy câu của anh lừa chứ?

Không cam tâm lại đấm anh một cái, vẻ mặt của cô hơi oán trách: “Em còn chưa có tha thứ cho anh đâu. Hừ. Anh ôm em làm gì? Tránh ra. Ôm thanh mai của anh đi.”

“Phán Tình.” Cố Học Văn nôn nóng không chịu được: “Không phải anh đã giải thích rồi sao? Anh với cô ấy thật sự không có gì hết. Anh ——”

“Tránh ra.” Tả Phán Tình dùng sức đẩy anh ra một chút: “Không phải vừa nói với anh. Em sẽ không thèm để ý đến anh, anh đi tìm thanh mai của anh đi.”

“Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, trên tay cô còn bị thương, muốn ôm cô, lại sợ làm cô đau. Trong lòng quýnh lên, cúi đầu, không quan tâm chiếm lấy môi cô.

Chiếm đoạt hết tất cả phản kháng và hơi thở của cô, dường như như chỉ có nụ hôn trực tiếp nhất, thân mật nhất mới có thể vỗ về trái tim cô.

“Uhm ——” Hai tay Tả Phán Tình để ở trước ngực anh, kháng cự nụ hôn của anh.

Nhưng một tay Cố Học Văn đặt ở bên hông cô, một tay đặt sau gáy cô nên cô không thể tránh được. Thân thể vẫn còn yếu thế nên cho dù vừa mới ngủ một giấc thì giày vò cả buổi thế này cô cũng thấy mệt mỏi.

Không thuận theo cũng không bỏ qua muốn cắn anh một cái, nhưng mà mùi hương đặt biệt của anh lại làm cô mờ mắt không muốn rời xa, từ giãy dụa chuyển thành khuất phục, hai tay chậm rãi hướng về phía trước, ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh mang theo cảm xúc mãnh liệt, dịu dàng, hối hận, áy náy, yêu thương và ấm áp ——

Cô cảm nhận từng cảm xúc một. Khi anh nhẹ nhàng mút đầu lưỡi cô, nụ hôn trở nên vô cùng khêu gợi.

Nụ hôn của anh làm cho người cô choáng váng, nhưng trong lòng cô lại càng lúc càng trấn tĩnh, hóa ra cô có tình cảm với anh, không chỉ là vì trong tim cô có anh.

Còn là vì anh chính là anh, Cố Học Văn.

Không cần xuất sắc, không cần dịu dàng. Anh chính là người đàn ông độc nhất vô nhị của cô.

Anh sẽ không buông cô ra, cô cũng sẽ không buông anh ra. Lui một bước. Cô tin Cố Học Văn sẽ không bởi vì những tác động bên ngoài mà chia tay với cô.

Anh vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, kiên định, mặc kệ là ai.

Hình như bất mãn với sự phân tâm của cô, Cố Học Văn ở trên môi cô mút một cái thật mạnh. Tả Phán Tình trong lòng cười khẽ, lại khẩn thiết đưa môi lưỡi cùng theo anh cuốn lấy càng sâu.

Thật lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, đôi mắt thâm thúy hàm chứa cảm xúc không thể ức chế, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cô.

“Phán Tình. Cho anh cơ hội.” Anh không thể nói nhiều lời ngon tiếng ngọt. Nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh, anh có thể trở thành một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.

Tả Phán Tình tuy không nói nhưng trong lòng đã chịu tha thứ cho anh, cũng chấp nhận cho anh cơ hội. Nhưng mà cô không muốn dễ dàng tha cho anh để anh sống dễ chịu như vậy.

“Phán Tình?”

Lại gọi một tiếng, Tả Phán Tình vừa định đáp lại, cửa phòng bệnh bị mở ra, Cố Học Mai đẩy xe lăn vào, trên đùi có một cái gói to.

Tả Phán Tình như bị điện giật mau chóng rời khỏi người Cố Học Văn, ngồi lại trên giường, vẻ mặt xấu hổ nhìn Cố Học Mai.

Vẻ mặt mờ ám của cô làm cho khóe môi Cố Học Mai có chút hứng thú, ánh mắt trong lúc đó đảo qua Cố Học Văn và Tả Phán Tình.

Uhm, môi có hơi sưng, mặt cũng rất đỏ, xem ra, trong lúc cô không có ở đây, chắc hai người này đã thành khẩn nói chuyện với nhau rồi.

Ánh mắt mang theo chế nhạo đó làm cho Tả Phán Tình càng xấu hổ, co người lại ở trên giường, trong thời gian ngắn cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.

“Chị, chị đã quay lại?”

“Uhm.”

Cố Học Văn trái lại vẻ mặt như không có chuyện gì nhìn Cố Học Mai, đứng lên đi đến trước mặt cô.

“Sáng sớm đã không thấy chị. Đi đâu vậy?”

“Mua táo.” Cố Học Mai giơ cái túi trên tay, nhìn hai người: “Hôm nay là Giáng Sinh rồi.”

“A?” Tả Phán Tình a một tiếng, hôm nay là Giáng Sinh, chứ không phải mai mới là Giáng Sinh sao?

Quà cô đã chuẩn bị cho Cố Học Văn vẫn chưa đưa cho anh mà.

“Giáng Sinh?” Cố Học Văn nhíu mày, anh chưa bao giờ để ý đến ngày lễ này, chỉ vì nghe thấy Tả Phán Tình kêu a một tiếng, anh mới nghĩ đến. Anh nói anh muốn mua quà cho Phán Tình.

Nhưng mà ai dè hai ngày này mọi chuyện cứ liên tục kéo đến làm anh cũng quên bén.

“Đúng vậy, Giáng Sinh.” Cố Học Mai đẩy xe lăn đến trước giường, thả cái túi to ở đầu giường: “Giáng Sinh là phải ăn táo. Bọn em không phải là không biết đó chứ?”

“Em biết.” Tả Phán Tình gật đầu, bắt đầu nghĩ đến ngày đó sau khi cô nhập viện không biết đã để cái túi ở chỗ nào rồi.

Cố Học Văn nhíu mày, đi tới dừng lại bên Cố Học Mai: “Giáng Sinh là phải ăn táo hả? Ai quy định vậy?”

Hình như người nước ngoài cũng không có thói quen này?

“Không ai quy định hết.” Cố Học Mai chỉ biết cậu em của mình rất rất không hiểu phong thổ nhân tình: “Nhưng mà chị thích ăn táo, không được sao?”

“Được.” Cố Học Văn gật đầu, Cố Học Mai đã nói thì ai dám nói là không được chứ.

Lấy táo trong túi ra, anh nhìn Tả Phán Tình: “Chờ anh một chút, anh đem đi rửa.”

“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngồi ở trên giường bệnh bất động. Cố Học Văn vào phòng vệ sinh đi rửa táo. Cố Học Mai kéo lấy tay cô.

“Đã tha thứ Học Văn?”

“Gần như là vậy.”

“Tha thứ là tha thứ, không tha thứ là không tha thứ. Sao lại là gần như là vậy?”

Nếu là chuyện của người khác, Cố Học Mai một chữ cũng không hỏi nhiều, nhưng chuyện này liên quan đến em trai cô, cô không quản một chút cũng không được.

“Chị.” Tả Phán Tình thở dài, không biết mình nên nói như thế nào: “Em thật ra đã tha thứ cho anh ấy, nhưng mà ——”

“Nhưng mà cái gì?” Cố Học Mai vỗ vỗ vào bàn tay cô: “Phán Tình, đúng ra chuyện của các em, chị không nên quản nhiều, cũng không thể hỏi nhiều. Nhưng mà Học Văn là em trai chị, con người của nó chị hiểu rất rõ. Nó không phải là người do dự. Nếu nó đã chọn em làm vợ nó thì sẽ một lòng với em cho đến chết, hy vọng em cũng đối với nó như vậy, cùng nó một lòng cho đến chết.”

Người đàn ông đã cứu Phán Tình kia, cô cũng nhìn thấy rồi. Tuy rằng đang hôn mê, nhưng rất tao nhã, quan trọng nhất là vì Phán Tình có thể cả tính mạng cũng không cần.

Cố Học Văn trong lúc này lại làm ra sự việc như vậy, nếu Tả Phán Tình không tha thứ nó, hơn nữa bởi vì Kỷ Vân Triển xả thân cứu giúp mà nảy sinh sự cảm động thì cô thật lo Tả Phán Tình sẽ có thể chạy theo Kỷ Vân Triển mất.

“Chị. Chị yên tâm đi.” Tuy rằng cô không rõ nói, nhưng Tả Phán Tình lại hiểu được ý của cô: “Em sẽ không do dự.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cố Học Mai nhẹ nhàng thở ra, nói thật, cô rất thích Tả Phán Tình, cũng cho rằng cô ấy và Cố Học Văn thật sự rất thích hợp. Trong lòng hy vọng hai người có thể ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.

Cố Học Văn lúc này đã rửa táo xong mang đến, mỗi tay một trái, đặt trên tay Tả Phán Tình và tay của Cố Học Mai.

“Giáng Sinh ăn táo, nhận được bình an.”

Tuy rằng anh không tin điều này, nhưng nếu người phụ nữ của anh tin, anh cũng đi sẽ tin theo.

“Bình an.” Tả Phán Tình trải qua mấy lần này, thật sự cảm nhận được sống ở trên đời, tiền nhiều tiền ít cũng không quan trọng, quan trọng nhất là thân thể phải khỏe mạnh, bình an.

Cắn quả táo, trong đầu không thể khống chế nghĩ tới Kỷ Vân Triển. Hai mươi bốn tiếng, không biết anh có chịu đựng được không.

Nếu anh không chịu đựng được, thì cô ——

Nghĩ đến đây liền ngưng lại, cô gần như không dám suy nghĩ nữa, tâm tình lập tức trở nên vô cùng suy sụp.

Trái táo ngọt thơm trong miệng lúc này lại cứ giống như là thịt khô.

Cố Học Văn nhìn thấy sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ vào vai của cô: “Em yên tâm đi, anh ta sẽ không có việc gì đâu.”

Tả Phán Tình im lặng, chỉ gật đầu. Kỷ Vân Triển, anh thật sự không được có việc gì, bởi vì em không muốn nợ anh cả đời, thật sự không muốn.

Anh đã cứu em, em thực sự cảm kích, kiếp sau, em sẽ dùng phương thức khác để trả ơn anh, nhưng mà cầu xin anh đừng chết. Ngàn vạn lần đừng.

Vừa nói đến Kỷ Vân Triển, không khí phòng bệnh liền trầm xuống, Cố Học Mai muốn an ủi vài câu, lại cảm thấy lúc này an ủi thế nào cũng chỉ vô ích nên cô dứt khoát không nói.

Cố Học Văn cảm nhận được bầu không khí nặng nề này, hai tay bên người nắm chặt lại, liếc nhìn Tả Phán Tình một cái: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi xem anh ta.”

Tả Phán Tình định nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ gật đầu. Cô đi không thích hợp. Không thể cho Kỷ Vân Triển hy vọng thì thà khiến anh thất vọng còn hơn. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho anh.

Nhìn Cố Học Văn rời đi, cô quay sang Cố Học Mai: “Chị, chị có thấy em tàn nhẫn lắm không?”

“Hả?” Cố Học Mai kinh ngạc nhìn cô, rất nhanh lắc đầu: “Em có tàn nhẫn đâu.”

Rõ ràng không yêu, còn bởi vì áy náy mà đi lo cho Kỷ Vân Triển, cho anh một hy vọng không có khả năng. Đó mới là tàn nhẫn.

Trầm mặc, không tàn nhẫn sao?

Tả Phán Tình không cách nào vui vẻ lên được. Tâm trạng vẫn rất nặng nề. Kỷ Vân Triển vì cô mà tính mạng cũng không cần, cô còn có tâm tình cùng Cố Học Văn nói chuyện yêu đương, anh anh em em.

Chính cô cũng khinh bỉ mình, chứ đừng nói người khác.

Có nên đi thăm Kỷ Vân Triển hay không? Nếu anh không chịu đựng được, lần này có thể là lần cuối cùng cô nhìn mặt anh? Có nên không?

Trong lòng đột nhiên rối rắm, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Cố Học Văn lên lầu, lúc đi đến khu phòng bệnh, ba mẹ Kỷ còn đang trông chờ ở bên ngoài phòng bệnh. Mẹ Kỷ không ngừng rơi lệ. Không biết lúc này trong lòng đang suy nghĩ cái gì, ba Kỉ sắc mặt cũng đông cứng lại.

Hai vợ chồng già chỉ có một đứa con là Kỷ Vân Triển, hiện tại anh biến thành như vậy, bọn họ làm sao mà không đau lòng khổ sở được?

Cố Học Văn vừa mới tiến lên, y tá túc trực bên trong nhìn thấy thiết bị đột nhiên dừng lại, liền nhanh chóng nhấn chuông, bác sĩ cũng mau chóng chạy đến.

“Tim bệnh nhân đột nhiên đập nhanh hơn. Tình hình không tốt cho lắm.”

“Cái gì?”