Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 234: Hai Người Ầm Ĩ Quá




Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Khàn khàn mở miệng: “Tại sao, tại sao lại như vậy? Cô, cô ấy không phải đang ở công ty sao?”

Đương yên đương lành vì sao lại chạy ra ngoài? Vì sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Vì sao chứ?

“Tại sao lại thế hả?” Kỷ Vân Triển nghe không nổi nữa, xông lên trước túm lấy áo anh, vẻ mặt căm hận vô cùng: “Việc này, không phải nên hỏi anh sao? Không phải anh đã nói sẽ không để Phán Tình biết đứa bé có chuyện sao? Vì sao bây giờ lại nói? Anh có biết lúc cô ấy biết đứa bé không còn nữa, cô ấy khổ sở thế nào không?”

Cố Học Văn để mặc cho Kỷ Vân Triển đánh, vết thương trên mặt vẫn đang đau. Nhưng anh không cảm nhận được, nhìn sự tức giận trên mặt Kỷ Vân Triển nói: “Tôi chưa nói cho cô ấy biết chuyện đứa bé.”

Tả Phán Tình nhất định sẽ vô cùng đau khổ, anh biết cô quan tâm đến đứa con này bao nhiêu. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt Tả Phán Tình khi nghĩ đến con. Cũng bởi vì nhìn thấy cô như vậy, nên anh không thể lấy dũng khí để nói với cô chuyện đứa bé. Nhưng anh không hề nghĩ, đứa bé lại chọn rời bỏ hai người bằng cách này.

“Anh không nói?” Kỷ Vân Triển lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: “Vậy thì vì sao cô ấy lại đau khổ đến vậy? Cố Học Văn, anh có biết không, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Phán Tình đau khổ như thế. Cho dù là lúc biết mình bị mẹ ruột lợi dụng đi buôn lậu ma túy, cô ấy cũng không đau lòng như vậy. Anh nói xem, anh đã làm cái gì?”

Kỷ Vân Triển không thể quên được hình ảnh vừa rồi của Tả Phán Tình, không thể quên được ánh mắt cô mù mịt trống rỗng, tim đau đến nỗi cười như điên dại.

“Kỷ Vân Triển.” Cố Học Văn hất tay anh ra, vừa rồi anh để cho anh ta đánh hai đấm, không có nghĩa là anh sẽ để cho anh ta tiếp tục đánh anh: “Phán Tình là vợ của tôi, cô ấy thế nào không tới phiên anh quan tâm.”

“Không tới phiên tôi quan tâm?” Kỷ Vân Triển nghe không nổi nữa, lại dùng sức túm lấy áo của anh: “Tôi đã nói với anh là nếu anh không quý trọng cô ấy, tôi sẽ đoạt lại cô ấy. Anh còn biết cô ấy là vợ của anh hả? Vậy thì vì sao anh lại không chăm sóc cho cô ấy tử tế hả? Anh có biết vừa rồi cô ấy có bao nhiêu đau đớn không? Chảy bao nhiêu máu không? Anh có biết khi tỉnh lại nghe nói đã mất đi đứa bé thì dáng vẻ của cô ấy có bao nhiêu đau lòng không? Nếu anh thật sự là chồng của cô ấy, nếu anh thật sự quý trọng cô ấy, vậy thì nói cho tôi biết. Mỗi lần Phán Tình gặp chuyện không may, anh đang ở đâu? Đang làm cái gì?”

Sự tuấn dật, nho nhã đã không còn trên mặt. Sự dịu dàng cũng không còn, lúc này chỉ có sự phẫn nộ cùng chỉ trích.

Cố Học Văn sửng sốt một chút, anh đang làm gì? Vừa rồi anh ——

Làn da màu lúa mì đột nhiên có vài phần tái nhợt, nhìn khuôn mặt đầy vẻ kích động của Kỷ Vân Triển, trong khoảng thời gian ngắn anh nói không ra lời.

Mà bộ dạng của anh không làm cho Kỷ Vân Triển nguôi giận. Tay nâng lên, đấm ngay lên mặt Cố Học Văn.

“Bốp” một tiếng, mặt Cố Học Văn bị đánh đến lệch sang một bên. Hai má bầm tím, có chút sưng tấy.

Kỷ Vân Triển cũng không bỏ qua như vậy, rất nhanh lại nắm lấy áo, đánh tiếp vào mặt Cố Học Văn: “Cố Học Văn, anh thực TM khốn khiếp.”

Đã bị Kỷ Vân Triển đấm bốn cú, mặt Cố Học Văn có chút biến sắc, sưng đỏ, bầm tím. Anh hoàn toàn không đánh trả.

Cho dù Kỷ Vân Triển thật ra không có tư cách để đánh anh. Nhưng vẻ mặt và bộ dạng đuối lý chột dạ của anh khiến Kỷ Vân Triển nảy ra vô số liên tưởng. Cho dù thế nào, làm cho Phán Tình thương tâm khổ sở như thế thì chính là anh ta không đúng.

Giơ tay lên, định đấm thêm cú thứ năm, thì có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Dừng tay đi.”

Nắm tay của Kỷ Vân Triển buông lỏng, nhìn thấy Tả Phán Tình đang nằm trên giường không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, vọt nhanh đến.

“Phán Tình, em không sao chứ?” Tả Phán Tình nhìn Kỷ Vân Triển, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mắt nhìn vẻ mặt anh tràn đầy sự kích động, còn có bởi vì đánh nhau với Cố Học Văn mà quần áo có chút lộn xộn, lông mày hơi nhíu lại.

“Hai người ầm ĩ quá.” Cô muốn ngủ một giấc, nhưng bọn họ lại ầm ĩ khiến cô không ngủ được.

“Anh xin lỗi.” Kỷ Vân Triển lắc đầu: “Không phải anh cố ý làm ồn đến em.”

“Phán Tình.” Cố Học Văn lúc này cũng đứng ở bên giường bệnh, quần áo của anh cũng có chút lộn xộn, mặt sưng phù, còn bị bầm tím, thoạt nhìn có phần buồn cười.

Nhưng Tả Phán Tình cũng không nhìn anh, chống tay ngồi dậy, Kỷ Vân Triển nhanh tay lấy gối để ở sau lưng cho cô dựa. Cô nhìn lướt qua sự quan tâm trên mặt Kỷ Vân Triển, rồi dời tầm mắt chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa vẫn đang rơi, sắc trời đã tối sầm. Trời đã tối rồi sao?

Cô đã ngủ bao lâu rồi? Hèn chi cô cảm thấy mệt quá. Cô hơi hơi mở miệng. Nói với Kỷ Vân Triển.

“Kỷ Vân Triển, tôi không sao, anh đi đi.”

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển không thể tin được sau khi Tả Phán Tình tỉnh lại thì việc đầu tiên là bảo mình rời đi: “Em có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn anh đi gọi bác sĩ đến không?”

“Không cần đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu, ý kháng cự rất rõ ràng: “Anh đi đi. Tôi không sao.”

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển không chịu đi, Tả Phán Tình cũng không nhìn anh nữa, ánh mắt vẫn nhìn màn đêm đen ở bên ngoài: “Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Chồng tôi đã đến, anh có thể đi rồi.”

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển chỉ vào Cố Học Văn: “Cố Học Văn anh ta ——”

“Anh ấy là chồng tôi.” Tả Phán Tình không để ý tới lời của Kỷ Vân Triển, cũng không nhìn Học Văn, giống như lời nói đó như là nói với không khí vậy: “Anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi.”

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển đau lòng, hai tay nắm chặt thành quyền, đưa tay chống ở hai bên người Tả Phán Tình: “Em hỏi anh vấn đề kia, anh còn chưa có trả lời em. Anh ——”

“Bây giờ tôi cũng không muốn biết đáp án nữa.” Cho dù đáp án là gì, cho dù anh có nỗi khổ gì, thì tổn thương vẫn là tổn thương, không có lý do gì có thể bào chữa. Tả Phán Tình rất cố chấp, trừng mắt nhìn anh: “Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi mệt quá rồi.”

Kỷ Vân Triển nhìn thấy mặt cô tái nhợt, mắt chớp cũng không chớp, vẫn như cũ muốn khắc ghi hình ảnh của cô vào lòng.

Cần gì phải nhìn chứ? Hình ảnh của cô từ lâu đã khắc thật sâu trong đầu anh rồi.

“Được. Anh đi. Ngày mai anh lại đến thăm em. Em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Đứng thẳng người. Tầm mắt anh đảo qua mặt Cố Học Văn, bên trong mang theo ý uy hiếp.

Oán hận liếc mắt nhìn anh ta một lúc, sau đó mới xoay người rời đi.

Anh ta đi rồi, phòng bệnh lại trở về trạng thái im lặng. Cố Học Văn vươn tay định cầm lấy tay Tả Phán Tình, nhưng dường như tay cô có mắt vậy, xoay tay tránh được tay anh.

Ánh mắt nhìn thấy bên ngoài mưa vẫn rơi, hơi hơi quay đầu đi.

“Cố Học Văn.” Ngoài trời thật tối, đột nhiên có bóng cây lay động, có thể thấy gió rất lớn. Trong phòng bệnh có mở điều hòa, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lạnh, nhíu mày, vẻ mặt có chút trì trệ: “Giúp em một việc được không?”

“Ừ?”

“Kéo rèm cửa lên.” Cô muốn tự mình xuống giường làm, nhưng bây giờ cô thật sự không còn chút sức lực nào cả.

“Ừ.” Cố Học Văn rất nhanh đi đến kéo rèm cửa lên, quay sang nhìn Tả Phán Tình, cô vẫn duy trì tư thế bất động, ánh mắt dừng trên người anh.

Đôi mắt có chút mờ mịt rối rắm, đột nhiên nhìn xuống, đặt tay ở trên chăn, đan chặt vào nhau.

Tả Phán Tình nhìn tay mình, đầu ngón tay lạnh lẽo mà tái nhợt. Cô tin mặt mình cũng như vậy, trong đầu hiện lên những lời nói của Lâm Thiên Y.

“Anh ấy đang thay quần áo.”

Lúc nãy cô nằm mơ, mơ thấy Cố Học Văn ngã xuống, quần áo bị dơ, sau đó phải thay quần áo.

Khi nằm mơ, cô nghĩ là cô đã nghĩ oan cho Cố Học Văn rồi. Có lẽ sự tình không phải như cô đã nghĩ. Nhưng hiện tại quần áo anh đang mặc trên người kia, giống như một cái tát đánh vào mặt cô vậy.

Đánh thật đau, thật độc ác. Đánh cho cô không còn nói được lời nào nữa.

Vốn muốn tìm lời nào thật nhẹ nhàng để nói, nhưng một câu cô cũng nói không nên lời, kinh ngạc nhìn chiếc áo khoác Cố Học Văn đang mặc làm cho tay cô càng lạnh lẽo hơn.

“Mắt thẩm mỹ của chúng ta thật giống nhau.”

“Vậy sao? Đáng tiếc tôi lại thích cái này hơn.”

Đoạn đối thoại trong cửa hàng đồ nam hôm đó, lời nói còn văng vẳng bên tai. Lúc này lại thành một loại châm chọc.

Lâm Thiên Y, cô ta biết Cố Học Văn thích uống latte, cô ta biết anh ấy yêu cô. Cô ta hiểu tất cả về anh ấy.

Nếu không phải năm đó cô ta nhất thời tùy hứng thì e là bây giờ hai người đó đang ở bên nhau rồi.

“Phán Tình?” Giọng nói Cố Học Văn vang ở bên tai, không biết từ khi nào thì anh đã ngồi ở bên giường bệnh, vẻ mặt lo lắng áy náy nhìn cô.

Lo lắng? Anh ấy cũng sẽ lo lắng ình sao?

Áy náy? Vì sao lại phải áy náy? Bởi vì anh ấy phản bội mình, làm chuyện có lỗi với mình sao?

Tả Phán Tình cảm thấy mình phải khóc lên, phải gào thét lên, phải làm ầm lên. Nhưng lúc này, lại làm không được.

Kết hôn chưa đến nửa năm, mà tính tình của cô, sự ngang bướng của cô dường như đã mất dần. Bị Cố Học Văn từng chút một từng chút một làm mất dần đi. Làm cho cô càng ngày càng không giống mình nữa.

Tả Phán Tình trước kia cho Cố Học Văn một cái tát đã đi đâu rồi?

Tả Phán Tình trước kia hất cafe lên người anh đã đi đâu rồi?

Tả Phán Tình trước kia chỉ muốn tìm biện pháp trốn anh, trốn càng xa càng tốt đã đi đâu rồi?

Cô tìm không thấy, cô tìm không thấy chính mình.

Tim, đột nhiên trấn tĩnh. Lập tức đã hiểu được.

Cô vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân tiện lợi. Cố gia giúp đỡ cho Tả gia, cô biết. Khó xử và mong đợi của ba mẹ, cô hiểu được.

Cho nên, cô lựa chọn gả cho Cố Học Văn.

Nhưng bởi vì cô quan tâm đến Cố Học Văn. Bởi vì cô yêu thương Cố Học Văn. Cô bắt đầu trở nên tham lam, hy vọng càng có được nhiều hơn.

Cô bắt đầu chờ mong một chút hạnh phúc vốn không thuộc về mình.

Rất lâu trước kia có nghe đồng nghiệp nói, hôn nhân sẽ làm thay đổi tính cách của phụ nữ. Cô không tin, vẫn luôn không tin. Cô chính là cô, vĩnh viễn là Tả Phán Tình.

Nhưng thật sự châm chọc. Bây giờ cô trở nên không giống cô nữa. Không phải là cô trước kia nữa.

Tả Phán Tình, tại sao mày lại biến thành như vậy? Đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, vẻ mặt giống như khó hiểu, càng nhiều hơn là sự rối rắm.

Không nhớ rõ đã đọc được ở quyển sách nào nói nếu hôn nhân không thể làm ột phụ nữ tốt hơn so với trước khi kết hôn, thì chi bằng đừng kết hôn.

Chi bằng đừng kết hôn——

Suy nghĩ khi thì hỗn loạn, khi thì bình tĩnh. Ấn đường khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủn, tâm tư cứ lên xuống vô số lần.

Cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu được, rõ ràng.

Ngước mắt. Đôi mắt bình tĩnh, nhìn Cố Học Văn, khóe môi có thể hơi hơi giơ lên. Lộ ra một tia cười yếu ớt.

“Cố Học Văn. Con của em đã không còn.” Cô nói là con của cô, không phải là của chúng ta. Cố Học Văn không có nghe ra điều đó, sửng sốt một chút.

Rất nhanh nắm chặt tay cô, cảm giác tay cô rất lạnh, muốn dùng hơi ấm của mình truyền cho cô.

“Không sao, về sau chúng ta vẫn có thể có con khác.”

Đứa bé này đã không còn, cũng tốt, dù sao bác sĩ cũng không thể chắc chắn đứa bé sẽ khỏe mạnh, nếu sinh ra một đứa bé không khỏe mạnh, chỉ sợ Tả Phán Tình càng đau khổ hơn.

“. . . . . .” Phải không? Nếp nhăn trên khóe môi Tả Phán Tình càng sâu hơn, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh, giấu hai tay vào trong chăn, vẻ mặt có phần xa cách.

“Cố Học Văn. Em phải ly hôn với anh.”

“. . . . . .”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại: “Phán Tình, chuyện này không buồn cười chút nào.”

“Em cũng không nói đùa.” Tả Phán Tình cố gắng làm cho giọng nói của mình thực nhẹ nhàng. Nhưng trên thực tế, thì nó lại rất khó.

Thân thể vẫn còn đau, rất đau, cô chưa bao giờ biết, khi một đứa bé rời bỏ người mình lại đau đớn đến vậy. Loại đau đớn này đã tới cực hạn rồi, gần như làm cô ngộp thở.

Bàn tay nhỏ bé bên trong lớp chăn nắm chặt bộ quần áo bệnh nhân cô đang mặt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Cố Học Văn, Em muốn ly hôn.”

“Phán Tình?” Cố Học Văn muốn nắm tay cô, nhưng tay cô lại để ở trong chăn, anh đành phải nắm lấy bả vai của cô: “Anh xin lỗi, anh không phải là người đến đầu tiên, nhưng anh hứa với em, sẽ không có lần sau.”

Có phải là người đến đầu tiên hay không có gì là quan trọng? Anh nghĩ, cô để ý chuyện đó sao?

Cô không phải hoa cảnh, không nhu nhược đến nỗi một chút gió thổi cỏ lay cũng phải có đàn ông bảo vệ. Nhưng cô không thể dễ dàng tha thứ, việc người đàn ông của cô, ở cùng người phụ nữ khác. Việc này rất dơ bẩn rất xấu xa.

Đôi tay đang để trên vai cô, có phải vừa rồi đã chạm vào người phụ nữ khác không? Môi anh đang nói chuyện, có phải cũng đã hôn người khác không?

Còn thân thể anh ——

Tả Phán Tình không muốn nghĩ như vậy, lại không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Kỳ thật cô đã sớm biết, từ lần đầu tiên ngửi được mùi nước hoa của cô ta trên người anh thì cô hẳn là phải biết rồi.

Cố Học Văn và Lâm Thiên Y là không thể dứt được.

Yêu nhau lâu như vậy, làm sao có thể cắt đứt được chứ?

Môi giơ lên, cười đến trào phúng: “Cố Học Văn, nói cho em biết, vừa rồi anh ở đâu?”

“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, ánh mắt trốn tránh: “Anh ở cục.”

“Cục?” Cục gì ? Cục đam mê? Hay cục tình nhân?

Nghĩ đến những lời anh từng nói, anh sẽ trung thành với mình, anh nói, anh không làm chuyện gì lừa dối mình. Mỗi một câu, giống như còn vang bên tai, lúc này lại nghe anh nói như vậy, liền biến thành châm chọc.

Tả Phán Tình muốn cười, cô cũng thực bật cười, nhưng nụ cười ấy càng khiến cho nơi nào đó trên thân thể đau hơn. Đau.

Càng đau, cô lại càng cười đến vui vẻ.

“Có nhiệm vụ? Hay là có án mạng mới?”

“Chỉ là làm một chút thủ tục bàn giao thôi.” Muốn về Bắc Đô, nên anh phải đem mọi chuyện xử lý thật tốt. Đây là chức trách của anh. Những lời này của Cố Học Văn cũng không nói dối. Tả Phán Tình lại nghe không nổi nữa.

Nhắm mắt lại, cô đem thân thể lùi về phía giường, kéo chăn lên cao, gắt gao bọc lấy mình, quay sang, không nhìn Học Văn.

“Cố Học Văn, em mệt mỏi quá.” Thể xác và tinh thần đã lao lực quá độ. Đầu óc hỗn loạn. Mỏi mệt. Anh đã thích đùa như vậy. Nhưng cô không thích. Cô mệt mỏi. Cô phải quay về làm Tả Phán Tình trước kia.

Vui vẻ thì cười. Không vui thì khóc. Yêu thương bản thân mình.

“Mệt thì nghỉ ngơi một chút.” Cố Học Văn nhìn khoảng không ở tay, muốn kéo cô lại, thân thể của cô khẽ run lên: “Cố Học Văn. Nếu anh là đàn ông, thì hãy ly hôn với em đi.”

“Phán Tình?” Ly hôn? Không, anh tuyệt đối không ly hôn.

“Em mệt mỏi rồi, em không muốn tiếp tục nữa.” Nếu cô không yêu Cố Học Văn, cô có thể cùng anh cứ như vậy cả đời. Mặc kệ thế nào đều không sao cả.

Nhưng cô lại yêu Cố Học Văn, như vậy cô không có cách nào bình tĩnh được, không có cách nào ở chung với anh nữa.

“Phán Tình?” Cố Học Văn muốn nói cái gì đó, nhưng Tả Phán Tình đã nhắm hai mắt lại, không muốn nghe nữa.