Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 228: Anh Không Tin Anh Ta




Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

“Anh tin em.” Cố Học Văn gật đầu: “Nhưng anh không tin anh ta.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình buông bát, nâng mắt nhìn lại ánh mắt thâm thúy của Cố Học Văn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cố Học Văn, em hy vọng anh tin em. Cho dù anh không tin anh ta. Nhưng mong anh tin em.”

Cố Học Văn trầm mặc, không biết nên nói gì. Có một người đàn ông luôn ngấp nghé dòm ngó vợ mình, nếu nói anh tuyệt đối không để ý, thì đó là điều không thể.

Sự trầm mặc của anh, là một kiểu trả lời, chứng tỏ anh không tin tưởng Tả Phán Tình.

Khi Tả Phán Tình nghĩ như vậy liền cảm thấy có phần tổn thương. Nếu cô muốn qua lại với Hiên Viên Diêu, thì dù cô có không làm việc ở công ty của như Hiên Viên Diêu thì cũng vẫn có rất nhiều cơ hội khác.

Nhưng ——

Theo một góc độ khác mà nói, đây chẳng phải là biểu hiện trong lòng Cố Học Văn ít nhiều cũng có chút để ý đến mình sao?

Là để ý, hay chỉ là dục vọng chiếm hữu?

Cô không thể phán đoán được, trực giác cho là cái thứ hai, nhưng cô không muốn thừa nhận, muốn chỉ trích sự tín nhiệm của anh đối với mình, nhưng những lời đã tới miệng lại nuốt xuống.

Bưng bát cháo lên, cô nhìn Cố Học Văn, nhợt nhạt cười nói: “Được rồi. Em sẽ xin nghỉ.”

Lời hứa của cô làm cho anh có chút kinh ngạc, như là biết anh đang nghĩ gì, Tả Phán Tình làm như không có việc gì từ từ ăn xong bát cháo.

Buông bát, nhìn lại ánh mắt Cố Học Văn, cô nhún vai: “Không phải anh nói, một tháng nữa sẽ quay về Bắc Đô sao? Nếu đã phải trở về, thì em không xin nghỉ cũng không được.”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, nghĩ đến lời của Đỗ Hưng Hoa chiều nay. Khu Tây Nam đã có kế hoạch triệt tiêu thế lực buôn bán ma túy ở biên giới. Mà người đứng đầu ở đó trước kia là đàn em của anh trai Chu Thất Thành, trong quá trình vây bắt lần trước đã để hắn trốn thoát.

Đối với phương thức tác chiến của bộ đội đặc chủng, hắn ta đã có hiểu biết nhất định, ba năm nay, thủ đoạn cũng càng ngày càng giảo hoạt, càng ngày càng inh. Cảnh sát địa phương và bộ đội đặc chủng đã thử qua nhiều lần nhưng đều không thể cho người thâm nhập vào đó được.

Nghĩ đến Cố Học Văn ở phương diện này có kinh nghiệm phong phú, nên cấp trên tính điều anh quay về Tây Nam. Đương nhiên, còn phải xem ý của anh nữa, nếu anh đồng ý trở về, thì đó là điều tốt nhất.

Nếu không muốn, cấp trên cũng không miễn cưỡng. Dù sao cũng phải nghĩ đến thân phận của ông cụ nhà họ Cố nữa. Cố Học Văn là đứa cháu yêu quý của Cố gia nên chuyện này, chỉ có thể đề nghị chứ không thể miễn cưỡng.

“Phán Tình?” Nhẹ nhàng mở miệng, Cố Học Văn cũng không xác định Tả Phán Tình sẽ đồng ý: “Em có đồng ý đi theo quân đoàn không?”

Nói là đi theo quân đoàn nhưng thật ra một khi có nhiệm vụ, anh vẫn như trước thường xuyên vắng nhà, Tả Phán Tình vẫn phải ở nhà một mình, chỉ khác ở chỗ mỗi lần anh quay về đơn vị, cô sẽ ở ngay tại đơn vị chờ mình mà thôi. Khoảng cách của hai người cũng gần hơn một chút thế thôi.

“Theo quân đoàn?” Tả Phán Tình hơi hơi nhíu mi, sau đó lắc đầu: “Không muốn.”

Nhìn thấy gương mặt âm u khó lường của Cố Học Văn, cô giơ hai tay lên: “Việc đó, không phải là em không thể chịu khổ, mà thật sự em rất rất thích công việc thiết kế này. Em hy vọng về sau có chỗ đứng của riêng mình trong giới thiết kế trang sức. Nếu theo quân đoàn, vậy thì giấc mơ của em phải làm sao bây giờ?”

Cố Học Văn trầm mặc. Hiểu được lý tưởng của Tả Phán Tình, trong lòng anh có tia rối rắm. Cô nhìn sắc mặt anh, nghĩ nghĩ, kéo ghế qua ngồi gần anh.

“Không phải là anh định quay về quân đội đấy chứ?”

“Ừ.” Quay về quân đội thì nhất định là phải quay về, nhưng quay về nơi nào trong quân đội thì anh vẫn chưa quyết định.

“Anh muốn để em theo quân đoàn? Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đến quân đội?”

Cố Học Văn gật đầu, lập tức lại lắc đầu: “Nếu em không muốn, thì quên đi .”

“Anh quay về đơn vị nào trong quân đội?” Tả Phán Tình nhìn anh: “Có phải sẽ có nhiệm vụ rất nặng không? Có phải anh sẽ đi rất lâu không?”

“Không có.” Cố Học Văn lắc đầu: “Tạm thời anh còn chưa nghĩ xong, còn phải thực hiện quá trình chuyển đổi nữa, nhưng vài ngày tới sẽ quay về quân đội báo cáo. Anh còn một tuần để suy nghĩ.”

“Quay về Bắc Đô, hay vẫn ở chỗ này?” Tả Phán Tình kéo tay anh: “Hay là, anh còn muốn đến nơi khác nữa?”

“Không có.” Tây Nam, chắc là không đi được. Cố Học Văn cầm tay cô: “Chúng ta quay về Bắc Đô. Về đó một năm, rồi anh quay về quân đội báo cáo.”

“Vậy là tốt rồi.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại Cố Học Văn và mình gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều chẳng mấy khi ở nhà. Nếu như thật sự phải theo quân đoàn, phải ở trong quân đội, anh ấy thì bận rộn, suốt ngày huấn luyện rồi nhiệm vụ. Thời gian sẽ trôi rất nhanh. Nhưng còn cô, chỉ có một mình ở nhà vậy thì không phải sẽ chán chết sao? Còn không bằng đi làm thì hơn.

“Uhm.” Tả Phán Tình đối với mình rất tự tin: “Vậy nói trước nha, cho dù anh có đi đâu. Em vẫn có thể ở nhà chờ anh. Nhưng mà, em không muốn theo quân đoàn. Em sẽ không vì kết hôn với anh, mà phải từ bỏ công việc mình yêu thích. Anh hiểu không?”

Mày Cố Học Văn nhíu lại, nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Theo ý em đi.”

Theo quân đoàn là một việc rất vất vả, không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu được. Anh không nên bất ngờ. Trong lòng lại có mất mác nho nhỏ. Tả Phán Tình chưa thể từ bỏ mọi thứ vì anh.

Nhưng, dựa vào cái gì mà bắt cô phải từ bỏ mọi thứ vì anh đây?

Không muốn để ý đến nguyên nhân dẫn đến cảm giác mất mác trong lòng nữa. Cố Học Văn vươn đôi tay đang nắm chặt ra. Kéo Tả Phán Tình tới gần mình. Trong lòng Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, may mắn anh ấy không có ép buộc mình, bằng không cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

Dù ột người phụ nữ có yêu một người đàn ông đến đâu, cũng mong muốn mình có sự nghiệp riêng, cô sẽ không từ bỏ nghề thiết kế trang sức, vĩnh viễn không.

Buổi sáng, mưa vẫn đang rơi. Năm nay thời tiết thật khác thường. Ở phía nam thành phố C, nhiệt độ xuống thấp tới mười độ. Người đi ngoài đường đều phải mặc áo khoác thật dày.

Nhưng ở trong nhà có mở ra điều hòa nên tuyệt đối ấm áp.

Cố Học Võ có chút đau đầu. Nhíu mày, cảm giác không thoải mái này làm cho anh nâng tay lên xoa xoa ấn đường. Trong người có chút cảm giác khác thường.

Cái cảm giác này rõ ràng là ——

Cảnh giác mở to mắt, nhìn thấy trước mắt là trần nhà xa lạ. Đây là đâu?

Tầm mắt quét một vòng, cảnh vật lạ lẫm, cách bài trí thoạt nhìn như là phòng khách sạn. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cuối cùng của ngày hôm qua, rất nhanh anh hồi phục lại tinh thần, muốn đứng dậy, nhưng trên lưng có một bàn tay khác vắt ngang.

Lại một lần nữa anh giật mình, nhìn chằm chằm những lọn tóc đen dài mềm mại trước ngực. Một người con gái?

Trong đầu hiện lên một đoạn ngắn hỗn độn. Mọi chuyện ngày hôm qua cứ như một giấc mộng, anh mơ thấy Oánh Oánh đã trở lại. Sau đó thì sao?

Mây mưa không dứt? Một đêm triền miên.

Oánh Oánh? Đây là Oánh Oánh sao? Vươn tay hướng về phía người con gái trong ngực, vẻ mặt mang theo vài phần chần chờ không chắc chắn.

Vén vài sợi tóc dài trước ngực lên, nhĩn rõ khuôn mặt người trong lòng, chỉ liếc mắt một cái, Cố Học Võ liền thất vọng. Không phải là Oánh Oánh? Làm sao có thể là Oánh Oánh chứ?

Cô ấy đã bị anh làm tổn thương, rồi bỏ đi đến nơi chân trời góc biển. Làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?

Là tại anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Oánh Oánh ——

Không phải Oánh Oánh, đầu óc Cố Học Võ bắt đầu tỉnh táo lại tự hỏi, kéo tay người con gái trong lòng ngồi dậy, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua chợt ùa về. Ở hoa viên bên ngoài khách sạn, rõ ràng anh đã nghe thấy tên Trần Tâm Y, sau khi đi lên thì bị người ta đánh hôn mê.

Rất đơn giản, có người đã lợi dụng Trần Tâm Y để dụ dỗ mình mắc câu.

Mọi chuyện ngày hôm qua là do ai sắp đặt ? Mục đích là gì? Ánh mắt lại nhìn về phía khuôn mặt đang nằm trong lòng, khuôn mặt này, anh không hề xa lạ.

Kiều Tâm Uyển. Răng bị cắn đến đau, anh dùng lực nắm lấy cánh tay Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển. Cô đứng lên cho tôi.”

Tốt. Thật sự là quá tốt. Anh ngã quỵ trên người đàn bà này đến hai lần. Cố Học Võ à Cố Học Võ, mày thật sự là ngu ngốc thế sao?

Nhưng lần này thực sự làm cho anh bất ngờ. Kiều Tâm Uyển cô thật sự là giỏi mà, giữa anh và Trần Tâm Y rõ ràng không có gì cả. Vì sao Kiều Tâm Uyển lại biết? Vì sao lại bày mưu tính kế này được?

“Tôi chỉ muốn anh nhảy với tôi một điệu thôi, không được sao?”

“Cố Học Võ, tôi thật không ngờ phải tới tham gia dạ hội mới có thể gặp được chồng mình đấy.”

Những lời nói này hiện lên trong đầu khiến anh không thể tỉnh táo nữa, nắm lấy cánh tay của chị ta bắt đầu dùng sức: “Kiều Tâm Uyển ——”

“A.” Cánh tay đau đớn khiến Kiều Tâm Uyển nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Học Võ đang lườm chị ta, lần đầu tiên sau hơn ba năm, chị ta tỉnh dậy, mà anh còn chưa rời đi. Mày hơi hơi giơ lên: “Học Võ ——”

“Kiều Tâm Uyển, cô thật đê tiện.” Tay nắm chặt thành hai nắm đấm, nổi cả gân xanh, Cố Học Võ dựa vào ý chí thật lớn mới kiềm chế bản thân không cho cô một bạt tai.

Quả thực anh tức đến phát điên rồi. Lần đầu để Kiều Tâm Uyển chuốc thuốc anh là một sai lầm, nhưng lần thứ hai là một sự sỉ nhục: “Ngoài việc chuốc thuốc tôi, cô không còn thủ đoạn nào khác không?”

Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn sự tức giận trên khuôn mặt Cố Học Võ, đột nhiên liền hiểu được: “Anh, anh cho là tôi làm?”

“Chẳng lẽ cô còn muốn nói chuyện hôm qua không phải do cô làm?” Chăn rơi xuống tới thắt lưng, lộ ra làn da tuyết trắng cùng nơi căng đầy. Trên đó còn có dấu vết, những dấu vết này anh không xa lạ gì.

Loáng thoáng có ấn tượng, chính mình đã làm cái gì. Nhưng như vậy mới làm cho anh càng phẫn nộ. Nếu anh tỉnh táo, đánh chết cũng sẽ không chạm đến Kiều Tâm Uyển dù chỉ một chút. Lại càng không muốn nói đến ——

“Kiều Tâm Uyển, nếu cô thật sự thèm khát như vậy thì tôi đã nói cô có thể đi tìm đàn ông rồi mà. Chuốc thuốc chồng mình chắc tìm khắp thế giới cũng chỉ có cô mới làm được.”

“Cố Học Võ. Anh khốn nạn.” Trái tim đã đau đến run lên, hai chân âm ỉ khó chịu, cả người như có một đoàn xe xéo qua thật sự không thoải mái. Tất cả những chuyện ấy chị ta có thể chịu đựng được, nhưng đối mặt với những lời buộc tội nhàm chán như vậy, thì dù nói gì chị ta cũng sẽ không thừa nhận.

“Tôi không có chuốc thuốc anh.”

“Cô đương nhiên không chuốc thuốc.” Cố Học Võ nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không chạm tới đáy mắt, vẻ mặt lạnh như băng mà trào phúng: “Cô chỉ cho người đánh tôi hôn mê mà thôi.”

Anh trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, trong lòng muốn bóp chết chị ta: “Kiều Tâm Uyển. Tôi cảnh cáo cô. Cô đừng tưởng có ba cô là tôi không dám làm gì cô, cô chọc giận tôi, tôi sẽ chôn vùi cô và cả Kiều gia nhà cô nữa đấy.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tuyệt vọng, trong lòng vô cùng đau đớn, tổn thương khi bị trở thành thế thân, vẫn không chiếm được tình yêu.

Đủ loại bi thương khiến lòng chị ta như bị anh dùng ngàn nhát dao đâm vào.

Đau như vậy, tổn thương như vậy. Chị ta hoàn toàn không thể phản ứng, muốn nói cái gì, lại cảm thấy giọng nói của mình đang ở nơi nào không thể nói ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, tay anh như gọng kìm, gắt gao bắt lấy tay chị ta, thật sự làm cho chị ta đau đến không thở được, thân thể bắt đầu run rẩy, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch.

Rồi cuối cùng, chị ta đột nhiên xốc chăn lên, ngồi ngay ngắn, vì động tác này mà chăn hoàn toàn trượt xuống, làm lộ ra vết máu như hoa mai nở rộ trên ga trải giường, Kiều Tâm Uyển không có nhìn đến, chỉ tuyệt vọng nhìn người đàn ông mà chị ta đã yêu gần như cả đời đang đứng trước mắt.

“Cố Học Võ, tôi chỉ nói một lần. Tôi không có. Tôi không có chuốc thuốc anh.”