Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 225: Chúng Ta Đi Thuê Phòng




Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Tả Phán Tình và Trịnh Thất Muội đến Dạ Vũ Liêu Nhân tìm một chỗ ngồi xuống.

Tả Phán Tình nhớ lại lần trước đến đây còn là trước ngày cưới một ngày, chớp mắt một cái, bọn họ đã kết hôn được nửa năm rồi. Lúc đó cô ở tại đây tạt ly nước vào người Cố Học Văn. Ngẫm lại bản thân thật là manh động quá.

“Phán Tình.” Trịnh Thất Muội gọi hồn cô trở về, kéo tay cô: “Tớ muốn uống mấy chai, hôm nay cậu uống cùng tớ, không say không về.”

“Được.” Tả Phán Tình đồng ý xong mới nhớ tới một việc, thè lưỡi: “Mình uống nước trái cây được không?”

“Cậu có ý gì?” Trịnh Thất Muội mặc kệ: “Sao lại không sảng khoái vậy chứ? Hay cậu muốn nhìn một mình tớ say?”

“Không phải.” Tả Phán Tình vội vàng, kéo tay Trịnh Thất Muội: “Tớ rất muốn cùng cậu ‘nhất túy phương hưu’, nhưng mà bây giờ không tiện.”

“Không tiện?” Trịnh Thất Muội nhìn chằm chằm Tả Phán Tình: “Dì cả của cậu đến thăm à?”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình quả thật muốn hét lên: “Giọng của cậu còn có thể nào lớn hơn được nữa không vậy?”

May là hiện tại đang ở quán bar. Tuy vẫn chưa đến lúc đông khách, nhưng tiếng nhạc cũng đủ lớn, chứ không thì cô thật sự sẽ rất mất mặt.

“Dì cả thì có liên quan gì chứ?” Trịnh Thất Muội lơ đểnh xua tay: “Cậu uống ít cũng được.”

“Không phải.” Tả Phán Tình xấu hổ, đến gần Trịnh Thất Muội, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe được: “Tớ có thai rồi.”

“Cái gì?” Trịnh Thất Muội khó tin mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tả Phán Tình, trong mắt Phán Tình có ý cười, nắm tay cô: “Tớ có thai rồi.”

“Trời ạ.” Trịnh Thất Muội gần như muốn hét lên, trừng mắt nhìn bụng Tả Phán Tình: “Cậu có thai rồi sao? Mấy tháng? Tớ sắp làm dì rồi sao?”

Rất nhanh, cô lại lắc đầu: “Không, không đúng, tớ phải là mẹ nuôi của con cậu. Có nghe không? Tớ muốn làm mẹ nuôi của nó.”

“Ừ.” Tả Phán Tình vui vẻ không thôi, phản ứng của Trịnh Thất Muội khi biết cô mang thai còn kịch liệt hơn cả Cố Học Văn nữa: “Tớ cho cậu làm mẹ nuôi của nó.”

“Vậy mới đúng chứ.” Trịnh Thất Muội cảm thấy vẻ u ám khi bị thất tình của mình đã được ánh sáng chiếu rọi, rót rượu ình: “Chúng ta uống mừng một chút.”

“Cậu sẽ ổn thôi.” Tả Phán Tình nhìn cô uống cạn ly rượu kia: “Cậu uống ít chút.”

“Tớ không sao.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, lại rót một ly: “Tớ nói này, cậu có thai, tớ thật sự rất vui. Chúc mừng cậu. Phán Tình.”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình giữ chặt tay đang muốn uống thêm một ly của cô: “Cậu đừng như vậy, sau này cậu cũng sẽ có con của mình mà.”

“Vậy sao?” Trịnh Thất Muội không hy vọng gì. Trước quen với gã đê tiện kia, cô cứ nghĩ tình cảm của mình ổn định rồi sẽ kết hôn, ai ngờ gã đó lại lăng nhăng với người phụ nữ khác.

Bây giờ gặp Đỗ Lợi Tân, tưởng là một người đàn ông tốt, ai dè người anh ta yêu lại không phải là mình.

“Thất Thất.” Tả Phán Tình nhớ lại chuyện hôm nay nhìn thấy ở nhà của Đỗ Lợi Tân: “Người đàn ông kế tiếp sẽ là người rất tốt. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Đúng. Người đàn ông tiếp theo sẽ rất tốt.” Trịnh Thất Muội uống cạn ly rượu, đột nhiên đứng phắt dậy: “Lão nương quyết định rồi, hôm nay sẽ đi tìm đàn ông.”

“Thất Thất.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ cả lên, nhìn trái nhìn phải, may là người trong quán bar, tụm năm tụm ba uống rượu, không ai chú ý đến bên này. Bằng không cô thật sự xấu hổ đến phải tìm một cái hang trốn vào. Liều mạng kéo tay cô ấy, muốn cô ấy ngồi xuống, Trịnh Thất Muội ngồi xuống, lại giơ tay lên.

“Tớ nói thật đấy. Phán Tình, tớ nhất định phải đi tìm một người đàn ông.”

“Thất Thất,” Tả Phán Tình che miệng cô lại: “Cậu đừng nói nữa.”

“Cậu nghĩ tớ nói đùa với cậu sao? Không, tớ nói thật.” Trịnh Thất Muội nhìn cô, vẻ mặt kiên định: “Từ bây giờ tớ sẽ đếm người vào quán bar, đến người thứ mười, nếu là đàn ông, tớ sẽ cùng anh ta đi khách sạn.”

“Thất Thất, cậu đừng có điên mà.” Tả Phán Tình thật sự không còn biết nói gì: “Cậu ngồi xuống trước đi.”

“Tớ không điên.” Trịnh Thất Muội lại rót rượu ình: “Cũng không phải tớ uống say đâu, tớ nói cậu này, tửu lượng của tớ rất tốt, cậu cũng biết rồi mà.”

“Tớ biết, tớ biết.” Tả Phán Tình biết tửu lượng cô ấy không tồi, nhưng không uống rượu mà bắt đầu nói lời say thì mới là đáng sợ nhất, cô ấy không phải là đã bị Đỗ Lợi Tân làm cho ngu luôn rồi chứ?

“Cậu đừng điên nữa, cậu muốn uống tớ cho cậu uống, uống xong, tớ đưa cậu về nhà.”

“Được.” Trịnh Thất Muội nốc cạn ly rượu, không quên liếc Tả Phán Tình một cái: “Thật vô vị, cậu lại không thể uống với mình.”

“Cậu đừng quậy.” Cô đang mang thai đó, nếu uống vào rồi sinh ra một tên bợm rượu, cô tìm ai bắt đền đây?

Uống một ngụm nước ép, phát hiện Trịnh Thất Muội đã uống hết hai chai bia. Cô nhíu mày: “Thất Thất, đừng uống nữa.”

“Không việc gì, hôm nay tớ có mang tiền. Tớ cứ thích uống đấy.” Trịnh Thất Muội cũng không quên nhiệm vụ hôm nay của mình, mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào lúc này đã bắt đầu đông lên, mới một chút, đã vào được ba bốn người.

“Phán Tình, lát nữa, cậu về trước đi, tớ phải cũng đàn ông đi thuê phòng.”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình mà để cô đi thuê phòng mới là lạ. Nhưng lúc này cũng lười tranh luận với cô. Dù sao cũng phải trông chừng Trịnh Thất Muội, tuyệt đối sẽ không để cô ấy làm ra chuyện thái quá.

“Thứ bảy, thứ tám.” Trịnh Thất Muội lại giải quyết hai chai bia nữa, chỉ vào cửa: “Ha ha, còn hai người nữa. Chúng ta chờ xem.”

“…” Tả Phán Tình không muốn tranh luận với cô, nhìn người đi vào, lỡ mà là một người hói đầu, hoặc mặt méo sứt mẻ gì đó, chẳng lẽ cô ấy cũng muốn làm sao?

Trịnh Thất Muội lại rót một ly uống sạch, nhìn chằm chằm cửa, phát hiện vẫn không có ai đi vào, mày liễu vừa nhướng, vẻ mặt có phần không vui: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ thân phận xử nữ già của mình hôm nay cũng không thể giải quyết sao?”

“Thất Thất.” Cô ấy điên đủ chưa vậy? Bia cũng uống hết sáu chai rồi, Tả Phán Tình kéo tay cô: “Cậu say rồi. Chúng ta về thôi.”

“Không muốn.” Trịnh Thất Muội chỉ vào bia còn trên bàn: “Tớ còn một tá bia. Tớ phải uống hết. Uống hết mới về.”

“Được được được, cậu uống đi, cậu uống đi.” Tả Phán Tình rót rượu cho cô, nhích người đến gần cô một chút, không cho cô nhìn ra cửa, lại bị Trịnh Thất Muội đẩy ra.

“Please, cậu chắn tầm nhìn của tớ rồi.”

“Thất Thất.” Không phải cô ấy nói thật đấy chứ?

“Cậu đừng ồn, còn hai người nữa thôi.” Trịnh Thất Muội lại uống một ly rượu, nhìn chằm chằm cửa, lúc này lại một người bước vào. Không đúng, chính xác là hai người, một trước một sau đi vào.

“Ha ha.” Trịnh Thất Muội nở nụ cười, đứng lên: “Phán Tình, cậu tự về đi. Tớ có việc.”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình không nghĩ Trịnh Thất Muội lại nói thật, chạy theo sau cô, nhìn thấy cô đi về phía hai người kia.

“Đừng ồn, cũng đừng ngăn cản tớ.” Trịnh Thất Muội phất tay, đi về phía hai người kia.

“Thất Thất.” Tả Phán Tình không kịp nói gì, Trịnh Thất Muội đã đi đến đứng trước mặt người kia: “Này. Anh đẹp trai. Cùng uống một ly đi.”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình kéo tay cô, cũng không chú ý người kia, chỉ xấu hổ hơi hơi cúi đầu: “Ngại quá, bạn tôi uống say rồi.”

“Cậu mới say á.” Trịnh Thất Muội liếc cô: “Tớ vô cùng tỉnh táo, không có say đâu.”

Đưa tay đặt lên ngực người kia, đôi mắt quyến rũ nhìn anh ta: “Anh đẹp trai. Đi thôi, chúng ta uống một ly.”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình muốn nói gì đó, lại nghe thấy một tiếng cười nhạt bên cạnh, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía người đó. Vừa nhìn liền sửng sốt một chút.

Hiên Viên Diêu lúc này đang đứng bên cạnh, đôi mắt hẹp dài, mang theo vài phần nghiền ngẫm, nhìn Tả Phán Tình: “Thiết kế Tả thật có nhã hứng.”

“Chủ, chủ tịch?” Chết rồi, sao Hiên Viên Diêu lại ở đây? Tả Phán Tình nhìn Trịnh Thất Muội, ngẩng đầu, người đàn ông cao lớn trên mặt không có tí biểu cảm. Vết sẹo trên mặt lúc này thoạt nhìn vô cùng dọa người. Vậy mà Trịnh Thất Muội lúc này như không nhìn thấy vết sẹo kia, nửa thân người dựa vào người anh ta.

“Anh đẹp trai, uống một ly đi.”

Không phải chứ? Sao lại trùng hợp như vậy?

“Đây là bạn em sao?” Giọng nói của Hiên Viên Diêu có chút ý cười: “Bạn em thật đúng là nhiệt tình nha.”

“Chủ tịch, bình thường cô ấy không phải như vậy.” Tả Phán Tình xấu hổ gần chết, lúc này hận là không có một cái hang để chui vào.

Đưa tay muốn kéo Trịnh Thất Muội lại, nhưng cô ấy chết cũng không buông tay, dính chặt vào người Thang Á Nam: “Anh đẹp trai. Sao không trả lời em?”

“Thất Thất.” Tả Phán Tình nóng nảy, định nói gì đó thì Hiên Viên Diêu tiến lên phía trước nói: “Á Nam, nếu cô ấy đã nể mặt, cậu theo cô ấy uống một ly là được rồi.”

“Thiếu gia.” Mày Thang Á Nam khẽ nhíu lại, trừng mắt nhìn cô gái cực kỳ xinh đẹp trong lòng.

“Đi thôi.” Hiên Viên Diêu vô cùng xấu xa đến gần anh, dùng giọng chỉ hai người nghe nói: “Nói thật, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy bên cạnh cậu có phụ nữ, hay cậu là gay vậy?”

“Thiếu gia chuyện này chẳng buồn cười gì cả.” Khuôn mặt Thang Á Nam lạnh băng, Trịnh Thất Muội trong ngực dựa rất sát, anh ta có thế ngửi được cả hương thơm phụ nữ. Sắc mặt lại lạnh thêm vài phần, anh ta muốn đẩy Trịnh Thất Muội lại cho Tả Phán Tình.

Tả phán Tình đưa tay định tiếp, nhưng Trịnh Thất Muội lại dựa càng sát hơn: “Anh đẹp trai? Anh không uống rượu sao? Không sao, chúng ta đi khách sạn thuê phòng đi.”

“Trịnh Thất Muội.” Lúc này không riêng gì khuôn mặt, ngay cả cổ của Tả phán Tình cũng đỏ hết cả lên rồi: “Cậu đừng quậy nữa.”

“Tớ không quậy.” Trịnh Thất Muội liếc cô, ôm lấy cổ Thang Á Nam. Ánh mắt dừng trên mặt anh ta, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “A? Anh có sẹo sao? Thật có cá tính nha.”

Bàn tay mềm mại của cô xoa nhẹ lên vết sẹo của anh ta. Sắc mặt Thang Á Nam cứng lại, bắt lấy tay cô: “Cô gái, dừng tay.”

“Không muốn. Trừ trong phim ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp người có sẹo trên mặt như vậy.” Trịnh Thất Muội thật thích thú, không sờ không được: “Này, không phải anh là xã hội đen đấy chứ?”

“…” Thang Á Nam bắt lấy tay kia của cô, tư thế lúc này của hai người vô cùng mập mờ. Ngoài cửa có người tiến vào, nhìn bốn người đứng trước cửa, mở miệng bảo họ tránh sang một bên.

“Thất Thất.” Tả Phán Tình muốn kéo Trịnh Thất Muội về nhà, nhưng Trịnh Thất Muội không hợp tác. Cô không có cách nào. Liếc mắt cầu cứu Hiên Viên Diêu, trong mắt mang theo vẻ xấu hổ.