Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 217: Châm Chọc




Beta: Phong Vũ

Kỷ Vân Triển nhìn màn đêm trên đầu. Trời đã tối rồi. Di động đổ chuông vài lần, anh nghe thấy nhưng không định trả lời.

Có chút mệt, có chút đau, càng nhiều hơn chính là mờ mịt.

Vốn dĩ đã là vô vọng, nhưng khi biết Tả Phán Tình mang thai thì vô vọng lại biến thành tuyệt vọng.

Tả Phán Tình sẽ rất hạnh phúc. Mà hạnh phúc của cô lại không liên quan đến anh.

Cảm giác rất kỳ quái đó cứ luôn đầy ngập trong lòng, trước sau chưa từng mất đi.

Cả người anh tê cứng, bây giờ đã là tháng 12 mà anh không mở điều hòa, gió thổi tới có hơi hơi lạnh, nhưng anh không cảm nhận được, cảm giác duy nhất trong anh chỉ còn là hối hận, hối hận mình không quay về sớm một chút.

Cảm giác hối hận này đã hơn một lần dâng lên trong ngực. Mà lúc này, cảm giác ấy lại càng sâu hơn.

Cửa kính xe bị ai đó gõ hai cái, Kỷ Vân Triển nghe nhưng không phản ứng. Cửa xe lại bị ai đó gõ hai lần nữa, anh nhíu mày, rốt cuộc cũng có phản ứng, gương mặt Cố Học Văn ngoài cửa sổ xe làm anh sửng sốt.

Trầm mặc. Trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nói gì. Quay cửa kính xuống nhìn anh, vẻ mặt vài phần ngưng trọng.

“Khuya rồi.” Cố Học Văn xem giờ: “Anh chưa về nhà sao?”

“Liên quan gì đến anh?” Kỷ Vân Triển mến Cố Học Văn, nhưng ngoài mến ra, còn một chút căm ghét, đó là loại cảm xúc vừa hâm mộ vừa đố kị ghen ghét.

Cố Học Văn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỷ Vân Triển: “Nếu không ngại anh cho tôi đi nhờ một đoạn nhé.”

Có ý gì?

Kỷ Vân Triển còn chưa hiểu gì thì Cố Học Văn đã bước vào trong xe: “Tôi nghĩ, nhà của tôi hẳn anh cũng không xa lạ gì?”

Kỷ Vân Triển không nói, bình tĩnh khởi động xe, rời chỗ đậu, đi ra.

Rời khỏi bệnh viện, anh liếc nhìn Cố Học Văn một cái, vẻ mặt hơi bất mãn: “Anh không cần ở bên cô ấy sao?”

“Có chứ.” Cố Học Văn gật đầu: “Tôi về lấy ít đồ.”

Lại yên lặng, Kỷ Vân Triển không biết nói gì, Cố Học Văn lại mở lời trước: “Phán Tình có thai rồi.”

“Tôi biết rồi.” Anh ta không cần tiếp tục kích động anh nữa, lông mày Kỷ Vân Triển nhíu chặt, trên khuôn mặt vốn nho nhã của anh mang theo vài phần trào phúng: “Tôi và cô ấy đã không còn khả năng nữa . Anh không cần đề phòng tôi như vậy.”

“Anh nghĩ sai rồi.” Người mà bây giờ Cố Học Văn phải phòng bị không phải Kỷ Vân Triển: “Đứa bé gặp vấn đề. Bác sĩ khuyên tôi tốt nhất nên bỏ nó đi.”

“Két ——”

Trên đường phố đêm khuya, tiếng ô tô phanh gấp nghe vô cùng chói tai.

Một hai chiếc xe từ đằng sau đi qua, người trong xe đều thò đầu ra mắng chửi. Kỷ Vân Triển không quan tâm, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn: “Ý anh là gì?”

“Không gì cả.” Cố Học Văn cũng đâu muốn như vậy, tầm mắt hướng ra cửa sổ xe nhìn con đường cái sáng ánh đèn, tỏa xuống cả những bóng cây xung quanh: “Phán Tình mấy ngày trước bị bà mẹ biến thái của cô ấy bắt cóc. Thiếu chút nữa sanh non, tuy rằng bác sĩ toàn tâm bảo vệ đứa bé, nhưng thai nhi gặp vấn đề. Bác sĩ nói nếu bé có thể ra đời cũng bị dị dạng, khuyên chúng tôi cân nhắc bỏ cháu.”

“Anh, anh đùa à?” Kỷ Vân Triển nghĩ đến nét mặt hạnh phúc và hài lòng vừa rồi của Tả Phán Tình: “Anh, anh chưa nói cho Phán Tình? Cô ấy chưa biết?”

Cố Học Văn gật đầu: “Tôi không biết phải nói sao.”

“Nhưng, nhưng lúc đứa bé chào đời, cô ấy cũng sẽ biết.” Kỷ Vân Triển chẳng cách nào tưởng tượng chuyện như vậy lại ập xuống người Tả Phán Tình.

Chết tiệt. Tại sao thế?

“Vì cái gì, vì cái gì mà anh không bảo vệ tốt cho cô ấy?”

“. . . . . .” Trầm mặc, đối với lời chỉ trích của anh ta, Cố Học Văn không thể bào chữa.

Kỷ Vân Triển nói xong, lại ý thức được mình dường như không có tư cách nói những lời đó. Anh lại khởi động xe, nhìn con đường phía trước, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.

“Tại sao anh muốn nói cho tôi biết?”

“Tôi không biết.” Cố Học Văn lắc đầu, có lẽ anh điên rồi mới tâm sự cùng Kỷ Vân Triển. Anh ta thậm chí còn xem anh như tình địch.

“Anh muốn tôi khuyên Phán Tình bỏ đứa bé sao.”

“Không.” Cố Học Văn cũng không biết mình muốn gì nữa: “Tôi chỉ là nói cho anh nghe thế thôi.”

“Cố Học Văn.” Nếu anh không đang lái xe, nếu bọn họ không ở trong tình huống như hiện nay, Kỷ Vân Triển tin chắc rằng mình nhất định sẽ hung hăng đấm anh ta hai cú: “Anh cố tình đi nhờ xe? Anh nhất định chứng kiến tôi sống khó chịu hả? Anh thích chúng ta cùng thống khổ như nhau à?”

“Anh muốn nghĩ vậy cũng được.” Cố Học Văn ngã người ra trên ghế ngồi, tầm mắt hướng vào con đường phía trước: “Đương lúc mình đau khổ, sẽ muốn kéo người khác xuống nước, hôm nay tôi đột nhiên phát hiện hóa ra tôi cũng có chuyện không thể làm được.”

Loại cảm giác này thực bất lực, thực bất đắc dĩ. Anh vô phương kháng cự lại. Càng không thể thay đổi.

“Không còn biện pháp khác sao?” Kỷ Vân Triển không muốn tin Tả Phán Tình sẽ sinh đứa trẻ dị dạng: “Hiện tại y học phát triển như vậy, chẳng lẽ ——”

“Anh cho rằng tôi muốn thế à?” Buổi sáng hôm nay, điện thoại qua nhiều cuộc. Anh quen không ít bác sĩ. Ý kiến nêu ra đều giống nhau. Không nên giữ đứa bé lại.

Không.

“Anh phải nói với Phán Tình.” Kỷ Vân Triển tin Tả Phán Tình: “Cô ấy sẽ chấp nhận.”

“Cô ấy sẽ không đâu.” Cố Học Văn thở dài: “Hôm nay cô ấy còn nói với tôi, muốn sinh một bé gái, khi bé trưởng thành sẽ trang điểm cho bé như một tiểu công chúa.”

Kỷ Vân Triển trầm mặc.Việc trở thành mẹ khiến cô mạnh mẽ.

Rất nhiều phụ nữ có con, đứa bé liền biến thành sinh mệnh của họ. Người khác có thể tổn thương họ, nhưng không thể làm hại con họ. Việc này hầu như là bản năng của tất cả những người mẹ.

Cuộc đối thoại dừng lại, xe đỗ trước khu nhà của Cố Học Văn. Cố Học Văn xuống xe, lên lầu, thay chiếc áo sơ mi nhuộm máu, xếp gọn hai bộ quần áo của Tả Phán Tình.

Đặt di động Tả Phán Tình trên hai bộ trang phục, sợ cô nhàm chán, đem thêm cho cô hai quyển sách nữa.

Sắp xếp xong những đồ này cũng chỉ mất mười phút. Đem mọi thứ xuống lầu, xe của Kỷ Vân Triển vẫn đậu chỗ cũ.

Cố Học Văn lúc này mới thật sự hiểu được, vì sao Tả Phán Tình khi chia tay Kỷ Vân Triển lại nhớ anh ta mãi không thể quên. Mở cửa, bước lên xe, anh cười hơi trào phúng.

“Tôi cứ tưởng xuống lầu thì anh đã khuất mặt rồi chứ.”

“Có anh mới khuất mặt ấy.” Kỷ Vân Triển trợn mắt khởi động xe chạy tới bệnh viện.

“Cố Học Văn.” Xe mới khởi động, Kỷ Vân Triển đột nhiên mở miệng: “Anh có nghĩ tới việc đổi bệnh viện khác, may ra kết quả sẽ tốt hơn chăng?”

“Vấn đề không phải là đổi bệnh viện hay không”

Cố Học Văn lắc đầu: “Quả thật không còn cách nào.”

“Tìm bác sĩ nước ngoài đi, hoặc…”

“Đừng nói nữa.” Cố Học Văn vẻ mặt vài phần bất đắc dĩ: “Cứ như vậy đi. Dù sao đứa bé là của tôi mặc kệ cô ấy sinh cái gì, tôi cũng chấp nhận hết.”

Thực hiện quyết định này cần sự dũng khí. Kỷ Vân Triển chưa từng làm cha, những vẫn có thể lý giải được tâm trạng của Cố Học Văn. Chẳng hề nói ra, anh bình tĩnh quay xe về hướng bệnh viện.

Khi xe dừng lại, Cố Học Văn xuống xe, nhìn anh thâm sâu: “Kỷ Vân Triển. Anh về đi. Nếu Phán Tình trông thấy anh ở đây, trong lòng cô ấy sẽ thấy nặng nề.”

Anh không muốn bất cứ điều gì làm Tả Phán Tình không vui.

“Tôi tưởng anh cần tôi khuyên nhủ cô ấy.”

“Không.” Cố Học Văn lắc đầu: “Tôi đã quyết định chấp nhận tất cả hậu quả.”

“Nếu là như vậy, tại sao anh còn muốn nói với tôi?” Kỷ Vân Triển nhíu mày: “Anh nhất định phải khiến tôi khó chịu à?”

“Đúng.” Cố Học Văn gật đầu, thừa nhận ý xấu: “Đúng thật tôi chẳng muốn anh sống dễ dàng. Bởi vì tôi thích thấy anh bực bội.”

Thật ra việc này tất nhiên chỉ là lấy cớ, anh chỉ muốn tìm một ai đó để tâm sự một chút. Mà Kỷ Vân Triển lại là thính giả phù hợp nhất.

“Tôi hiểu rồi.”

Ánh mắt Kỷ Vân Triển lập tức lãnh đạm, hừ nhẹ một tiếng, thả chân ga, anh lúc này đây rời đi chẳng luyết tiếc. Phải, đây là chuyện vợ chồng bọn họ, cho dù thế nào, đều chẳng liên quan đến anh.

Cố Học Văn nhìn bóng xe anh đi xa, nhẹ thở dài. Là đàn ông tốt. Hy vọng anh ta sẽ hạnh phúc.

Nghĩ đến đứa bé, anh lại thở dài một cái

Khoảng thời gian tiếp theo, Cố Học Văn luôn ở cùng Tả Phán Tình. Anh vừa phá một chuyên án lớn. Đỗ Hưng Hoa cố ý cho phép anh nghỉ dài ngày, cũng biết Tả Phán Tình đang nằm viện nên cho phép anh đợi tình hình Tả Phán Tình tốt hơn mới đi làm lại.

Cũng như lần thắt lưng Tả Phán Tình bị thương trước đây, anh cẩn thận chăm sóc Tả Phán Tình, chỉ có điều tâm tình lúc này của anh nặng nề hơn lần trước.

Việc phá hay giữ lại đứa bé cứ như một cái gai đâm vào lòng Cố Học Văn. Thỉnh thoảng khi ngủ ở phòng bệnh, hình ảnh đứa bé khiếm khuyết trong giấc mơ chìa tay ra với anh luôn làm anh giật mình tỉnh giấc, sau đó nhìn thấy Tả Phán Tình ngủ say, tâm trạng lại lập tức tụt dốc không phanh.

Tả Phán Tình vẫn không cảm nhận được tâm tư của Cố Học Văn. Hiện tại đối với cô không có gì quan trọng hơn đứa bé trong bụng. Cái gọi là làm mẹ khiến người ta mạnh mẽ chính là ý này. Cô cũng vô cùng phối hợp, bác sĩ nói thế nào, cô làm như thế ấy.

Thứ gì dinh dưỡng là cô đều ăn hết. Cô muốn sinh một cục cưng khỏe mạnh. Mà qua quá trình bác sĩ toàn lực điều trị mấy ngày sau, bụng của cô rốt cuộc cũng hết đau.

Một tuần sau, bác sĩ nói tình hình thai nhi đã ổn định, Tả Phán Tình có thể xuất viện.

Lúc này lễ Giáng Sinh chỉ còn cách một tuần nữa. Tả Phán Tình thấy mình nằm viện đến độ muốn mốc meo lên rồi (chị Tả ngay thẳng quá, lúc đầu bảo chồng mình mua cháo cho heo ăn, sau đó tưởng tượng mình nằm đến nổi mọc nấm mốc ^_^). Nghe bác sĩ nói cô cuối cùng cũng có thể xuất viện, cô hết sức vui vẻ.

Cố Học Văn nhìn nét hớn hở trên mặt cô, anh cũng có phần sung sướng: “Không phải nằm viện làm em phấn chấn như vậy à?”

“Đương nhiên.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Em ghét mùi bệnh viện, chỉ hận không thể về nhà sớm, bây giờ đúng lúc được về.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Anh đi làm thủ tục xuất viện, em ở đây chờ anh chút.”

“Vâng.” Tả Phán Tình cười, Cố Học Văn rời đi, cô xuống giường bước đến khung cửa sổ duỗi thắt lưng.

Vận động, vận động, thật là muốn động đậy. Nhìn xem mấy ngày không hoạt động, cô cảm thấy xương cốt đều hoen rỉ hết rồi. Vui nhất là cô không phải nằm bệnh viện qua Noel và năm mới

Bằng không thật đúng là điềm xấu. Hơn nữa cô chẳng biết nên nói thế nào với ba mẹ. Ba mẹ vẫn luôn thắc mắc tại sao lâu vậy rồi mà cô chưa về thăm họ, cô viện cớ nói mình bận bịu công việc. Cô còn nói lễ Giáng Sinh nhất định sẽ về thăm nhà.

Hiện tại thì được rồi, cô có thể xuất viện, thật tốt quá. Tùy ý duỗi người hai cái, cô thấy cả người thư thái hơn. Thở sâu, cô chuyển động tứ chi. Lúc này nghe thấy tiếng cửa đang được mở ra, Tả Phán Tình nhanh chóng quay đầu lại, thần sắc hưng phấn.

“Anh làm thủ tục xong chưa? Chúng ta đi được rồi chứ?”

Người tới không phải Cố Học Văn, mà là Hiên Viên Diêu.

“Chủ, chủ tịch?” Hứng khởi biến mất, vẻ mặt của cô lập tức trở nên hơi thận trọng, thu hồi hai tay đang vung ra trước người lúc đầu, nét mặt xa cách nhìn Hiên Viên Diên.

“Xưng hô xa lạ vậy sao, thật sự làm tổn thương người ta mà.” Hiên Viên Diêu lúc này mặc bộ áo khoác ngoài màu đen. Bên trong là áo sơmi và quần tây đồng màu trắng.

Nếu thấy những người khác ăn vận giống vậy, Tả Phán Tình nhất định nói đầu óc người đó bị hỏng rồi.

Nhưng với Hiên Viên Diêu thì lại làm trên người anh ta có một loại khí chất tà mị, rất thu hút ánh nhìn. Song điều này cũng không có nghĩa là hấp dẫn được cô.

Mà lời anh ta nói lại khiến tâm tư cô cảnh giác, cô hơi hơi lui về hướng cửa sổ, vẻ mặt có chút kháng cự: “Anh là chủ tịch của tôi.”

Anh chỉ là chủ tịch, cấp trên của cô, ngoài ra không có gì khác.

“Tôi là ân nhân cứu mạng em.” Hiên Viên Diêu chẳng ngại nhắc nhở: “Nếu không có tôi, hiện tại em thành bộ dạng gì, không cần tôi nhắc nhở chứ?”

“Hiên Viên Diêu. Tôi cám ơn sự giúp đỡ của anh.” Tả Phán Tình nhìn ra cửa, Cố Học Văn còn chưa trở về, đôi mày thanh tú của cô chau lại: “Nhưng phiền anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Trong lòng em hiểu rõ tôi muốn gì mà.”

“Cái anh muốn, tôi không thể cho anh.” Lần đầu tiên Tả Phán Tình cảm thấy mình là tú tài gặp phải quân binh, có lý mà nói không được: “Tôi đã kết hôn rồi, tôi có chồng, thậm chí hiện tại còn có con nữa.”

“Tôi không ngại.” Hiên Viên Diêu thật sự chẳng để tâm. Anh ta bước từng bước về phía trước, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tả Phán Tình: “Tôi đã nói với em rồi. Tôi muốn có em.”

Tả Phán Tình chú ý cách dùng từ của anh ta, anh ta nói anh ta muốn cô, chứ không phải tôi thích cô. Đây là hai loại tình cảm khác nhau. Lắc đầu, cô trào phúng nghĩ.

“Tại sao? Tôi xinh đẹp hơn nhiều cô gái khác à? Lấy thân phận của anh ——”

“Em cho rằng tôi muốn thân thể em? Tả Phán Tình, điều tôi muốn là trái tim em, còn về phần thân thể? Những phụ nữ tôi từng chạm vào, còn đẹp hơn em, kiều diễm hơn em rất nhiều đấy. Cơ thể xinh đẹp, cũng chỉ là một túi thịt mà thôi.”

Lời nói anh ta phá hủy toàn bộ lời cô muốn nói, ý tứ ấy thực rõ ràng. Anh ta muốn cô, cho dù thân phận cô là gì, địa vị cô ra sao hoàn toàn chẳng thành vấn đề.

Bởi vì cô là chính cô.

Tả Phán Tình hơi khiếp sợ, càng không thể tin được: “Hiên Viên Diêu, anh đừng giỡn được không?”

Nếu Cố Học Văn trở lại chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ không vui. Hơn nữa cô thật sự không tin Hiên Viên Diêu.

“Thế sao? Em nghĩ đến chồng em à?” Khóe môi Hiên Viên Diêu hơi hơi cong lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Nhưng mà tôi nghĩ, hiện tại anh ta hẳn là không có thời gian đâu.”

“Ý anh là gì?” Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên đề phòng.

Hiên Viên Diêu là ai, tuy rằng cô chưa rõ lắm, nhưng anh ta có thể mang cô đi từ trong tay Ôn Tuyết Kiều, vậy năng lực của anh ta nhất định không tồi.

Anh ta muốn làm hại Cố Học Văn ư? Bằng không sao Cố Học Văn đi đã nửa ngày còn chưa quay lại?

“Không có ý gì cả, chẳng qua muốn báo cho em biết một chuyện thôi.” Hiên Viên Diêu tiến lên hai bước, Tả Phán Tình định lui về phía sau, nhưng anh ta đã xoay người cô lại, buộc cô phải nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vươn tay chỉ vào bãi cỏ của bệnh viện. Vẻ mặt anh ta hơi châm biếm.

“Nhìn rõ chứ, đó là ai?”

Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, ánh mắt theo tay anh ta nhìn xuống dưới lầu, ở nơi đó Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y đang đứng đối mặt với nhau.

Hai người đang nói gì đó nhưng vì khoảng cách quá xa cô nghe không rõ lắm, nhưng cô có thể thấy vẻ mặt Lâm Thiên Y hết sức xúc động. Cô ấy trừng mắt với Cố Học Văn, vẻ mặt khó tin.

Nét mặt Cố Học Văn có chút xấu hổ, hình như là đang giải thích điều gì đó. Lâm Thiên Y không chịu nghe, hai người liên tục giằng co. Thân thể cả hai không tiếp xúc nhau, cuối cùng Lâm Thiên Y đột nhiên nhào vào lòng Cố Học Văn, anh rõ ràng thoáng sửng sốt, nhưng không đẩy cô ta ra.

“Thế nào? Anh ta hiện tại chẳng còn thời gian để ý em.” Nét mặt Hiên Viên Diêu chắc chắc hài lòng, vô cùng mong đợi phản ứng của Tả Phán Tình.

Tả Phán Tình nhìn chằm chằm hai người kia, cô nói không nên lời là vì sao. Cảm giác ngực mình cuộn lên từng cơn khó chịu. Sự khó chịu này lại từng chút tăng thêm, biến thành nỗi chua xót, đau đớn, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cô vẫn nhìn chăm chăm vào cặp đôi đang ôm ấp kia. Muốn nói cái gì đó, thế nhưng cô phát hiện mình nói không nỗi.

Lúc này, Hiên Viên Diêu từ phía sau đưa tay ra đặt trên vai cô, đến gần cô, đè thấp giọng nói, nhưng lời anh ta nói ra lại mang theo vài phần trào phúng: “Tả Phán Tình, tôi đã nói trước rồi, anh ta không đáng để em tin tưởng.”

Phải không?

Cố Học Văn, anh không đáng để em tin tưởng sao?

“Em lưu tâm đến hôn nhân của chúng ta, cũng sẽ tin tưởng anh.”

Tin? Cô tin anh sao? Tả Phán Tình từ trong lòng tự hỏi bản thân mình.

“Cút ngay.” Bỗng nhiên Tả Phán Tình dùng sức đẩy anh ta ra, ánh mắt nhìn chòng chọc khuôn mặt anh ta, trong đôi mắt long lanh nước nhuốm vài phần giận dữ: “Hiên Viên Diêu, chuyện này liên quan tới anh sao? Cố Học Văn cùng người phụ nữ khác thế nào thì can hệ gì tới anh? Đó là việc của tôi. Không liên quan chuyện của anh. Hiện tại, mời anh đi cho.”

“Tả Phán Tình?” Hiên Viên Diả bất ngờ tí chút: “Em đang giận à.”

“Tôi không tức giận Học Văn.” Tả Phán Tình chẳng giải thích được vì sao trong ngực mình khó chịu thế, nhưng lúc này cô tuyệt đối không yếu thế trước Hiên Viên Diêu: “Nếu tôi tức giận cũng bởi vì anh.”

Cô vươn tay, chỉ thẳng vào anh ta: “Anh là ai hả? Anh chỉ là sếp của tôi. Anh chẳng phải từ ngoại quốc trở về sao? Lẽ nào nền giáo dục anh thụ hưởng cho phép anh đi rình mò sự riêng tư của người khác?”

“Hiên Viên Diêu. Cho dù Cố Học Văn thật sự ở bên ngoài…, tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội ở bên tôi.” Đang nói một hồi, cô thở sâu làm mình bình tĩnh: “Huống chi hiện nay tôi không biết anh ấy làm gì, biết đâu chuyện bọn họ cũng bình thường. Tại sao tôi phải ở trong này nghe anh nói hưu nói vượn?”

Lúc này Hiên Viên Diêu thật sự có phần kinh ngạc, nhìn trong cơn tức giận toát ra từ mắt Tả Phán Tình, còn có cả sự bình tĩnh, anh ta đột nhiên nở nụ cười.

“Thú vị lắm. Tả Phán Tình, em đúng là rất thú vị.”

Thân thể bước từng bước vế phía trước, anh ta đem hai tay chống lên song cửa sổ phía sau cô: “Làm sao bây giờ? Anh phát hiện anh đối với em càng ngày càng có hứng thú đó.”

“Thực đáng tiếc.” Tả Phán Tình lạnh lùng nói, nhìn đôi mắt hẹp dài ánh lên tia thú vị: “Tôi đối với anh, càng ngày càng chán ghét.”

“Uhm. Tốt lắm.” Hiên Viên Diêu buông tay xuống, cơ thể lại nghiêng về trước: “Tả Phán Tình, chúng ta cứ chờ xem, cái vẻ kiên trì đến tức cười kia của em có thể duy trì được bao lâu. Mà Cố Học Văn có thể khiến em tin anh ta được bao lâu. Chúng ta cứ chống mắt chờ coi.”

Thân thể của cô thối lui, hơi thở anh ta như có như không lướt qua hai má cô, khiến cô rùng mình và khó chịu một hồi, mới nghĩ là đã tức giận, anh ta cũng đã lui ra sau hai ba bước.

Động tác của anh ta vô cùng nhanh chóng. Anh ta đi đến cạnh cửa, mở cánh cửa ra, đột nhiên dừng động tác, cũng không quay đầu lại nói: “Tả Phán Tình. Sản phẩm mới do em thiết kế đã chuẩn bị đưa ra thị trường. Ngày mai em nghỉ ngơi đi. Ngày mốt anh hy vọng thấy em đi làm.”

Không chờ cô phản ứng, anh ta đã đi rồi. Thân thể mềm nhũn, Tả Phán Tình suýt ngã xuống mặt đất.

Cô cùng với Hiên Viên Diêu giằng co, cho dù hao phí tinh lực ở mức cao nhất thì cô cũng không phải đối thủ của anh ta, trước kia không thể, hiện tại không thể, về sau lại càng không thể.

Tay chạm vào song cửa, cô chậm rãi xoay người. Hai người ôm nhau lúc đầu đã chẳng thấy đâu nữa. Ánh mắt cô hơi kinh ngạc. Cô tìm kiếm trên bãi cỏ hai lần.

Rốt cuộc cô thấy họ không phải ở bãi cỏ bệnh viện, mà là ở bên ngoài bức tường bệnh viện khoảng cách xa hơn.

Tả Phán Tình có thể chứng kiến rõ ràng Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y đứng ở ven đường, anh đưa tay đón xe taxi, sau đó nhìn Lâm Thiên Y, bộ dáng ấy hình như là giúp Lâm Thiên Y lên xe, mà Lâm Thiên Y đứng tại chỗ không chịu di chuyển. Cố Học Văn nói cái gì đó với cô. Lâm Thiên Y rốt cuộc gật đầu, vươn tay lại ôm Cố Học Văn một cái, lúc này mới lên xe.

Nhìn Lâm Thiên Y ngồi lên taxi xong, Cố Học Văn lúc này mới xoay người trở vào bệnh viện, khi đi, anh ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ cô đang đứng, Tả Phán Tình cả kinh, theo bản năng trốn sau bức màn.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, từ bãi cỏ tới đây, tính luôn thời gian đi thang máy, chỉ mất nhiều nhất ba bốn phút. Cô vỗ ngực, làm mình bình tĩnh lại.

Cố Học Văn sẽ đến đây lập tức, cô muốn hỏi anh không? Anh sẽ trả lời thế nào?

Tả Phán Tình nửa lui người tựa vào tường.

Suy nghĩ một chút, cô đi đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ, đầu óc có phần rối loạn.

Hỏi hay không hỏi? Muốn hỏi hay không đây?

Tiếng bước chân ngày càng gần. Cô hầu như có thể tưởng tượng dáng vẻ bước đi của Cố Học Văn.

Tiếp đó cánh cửa được mở ra, anh bước vào, Tả Phán Tình đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Cố Học Văn kéo tay anh, nét mặt cười đến rạng rỡ.

“Sao lâu vậy?”

“Em đợi anh lâu à?” Thần sắt của Cố Học Văn rất bình tĩnh, Tả Phán Tình không thể từ ánh mắt nhìn ra tâm sự của anh, cô lắc đầu.

“Hơi lâu, ban nãy bác sĩ Giang tới, dặn dò em chú ý bệnh tình một chút. Cũng không thấy lâu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nét mặt Cố Học Văn hơi xấu hổ, kéo tay Tả Phán Tình: “Hiện tại không còn việc gì, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu cười yếu ớt, nhìn ánh mắt Cố Học Văn, không muốn nhắc anh, bác sĩ kiểm tra cho cô là họ Trương, không phải họ Giang. Bác sĩ trong này không có ai họ Giang cả.

Trái tim cô bắt đầu thêm lạnh lẽo. Thân thể hơi run, cứng người, cô thậm chí cảm nhận mình vô phương cử động.

“Em sao thế?” Cố Học Văn nắm tay cô, cảm thấy hình như tay cô thoáng cái trở nên lạnh như băng: “Thân thể lại khó chịu à? Em muốn anh gọi bác sĩ kiểm tra chút không?”

“Em không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, kéo áo khoác trên người: “Em thấy hơi lạnh.”

“Hôm nay chỉ mười hai độ thôi.” Cố Học Văn nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài, anh nhíu mày: “Dự báo thời tiết nói ngày hôm nay là bắt đầu vào mùa mưa, để anh đưa em đi sắm thêm vài bộ quần áo nữa.”

“Không cần. Em còn quần áo mà.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chẳng qua miền Nam lạnh như vậy, thật là rất ít gặp ha.”

“Ừ. Năm nay thời tiết quả thật rất bất thường.” Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, giống như từ mùa thu lập tức thành mùa đông vậy. Cố Học Văn cài chặt y phục của cô.

“Bắc Đô cũng có tuyết rồi. Một màu tuyết trắng xóa. Rất đẹp.”

“Thật không?” Tả Phán Tình cười yếu ớt, nhìn động tác anh kéo y phục cho cô, định nói gì thì di động reo lên.

“Em có thể hình dung ra câu chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng anh già đi theo năm tháng.”

Tiếng chuông này, mấy ngày trước khi cô buồn chán nên thay đổi nhạc chuông. Lúc này lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên cô cảm nhận được tiếng chuông nghe có phần châm biếm.

Là Thất Thất. Thất Thất gọi.

“Phán Tình ——”

Giọng của Trịnh Thất Muội nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ? Tớ bị người ta đá rồi.”