Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 213: Anh Đã Đến Rồi, Tốt Quá




Edit: Phong Vũ

Beta: Iris

“Xin lỗi.” Đứa con. Đứa con của anh và Tả Phán Tình đã đến với thế giới này, nay đã không còn.

Công việc của anh rất nguy hiểm. Vào sinh ra tử, lúc nào cũng có thể mất mạng. Anh không phải chưa từng nghĩ đến việc phải có một đứa con, chỉ là anh cảm thấy anh không thể gánh vác nổi hậu quả của việc có con.

Chuyện Cố Học Mai gặp chuyện không may ba năm trước, với anh đến nay vẫn là ác mộng. Chuyện Lương Hữu Thành hi sinh cũng vậy.

Anh chưa từng tưởng tượng con của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào. Khi mình có con sẽ có dáng vẻ như thế nào. Chuyện này dường như vượt quá xa tầm tay anh.

Vậy mà Tả Phán Tình lại xuất hiện, cô ấy nói, chúng ta phải sinh một đứa đi.

Anh đột nhiên thấy rất vui. Trên thế giới này, có một người con gái, cô ấy không cần anh bảo vệ, không chịu nghe lời anh. Vậy mà trong lòng cô ấy lại có anh, chịu ở bên anh cả đời, sinh con cho anh.

Anh đồng ý, phải sinh một đứa. Những ngày sau đó, anh lại làm đủ những việc mà anh chưa từng làm trước đây. Con của anh sẽ xuất hiện đúng không, anh bắt đầu chờ mong, bắt đầu tưởng tượng.

Còn hiện tại thì sao?

Anh có một đứa con, lại bởi vì anh sơ sẩy mà mất đi.

Cái cảm giác này, so với việc chưa từng có, còn làm anh đau đớn hơn.

“Xin lỗi. Phán Tình, anh xin lỗi ——” Ba chữ rất đơn giản, nhưng không cách nào nói rõ nỗi ân hận đang dày vò tâm can anh.

Hốc mắt nóng lên, anh gần như đã không còn thấy rõ dáng vẻ của Tả Phán Tình, chỉ dùng mu bàn tay cô đặt lên má mình, không ngừng xin lỗi.

Tả Phán Tình nằm mơ, mơ thấy Cố Học Văn đến đây, anh ở kêu chính mình, này mộng rất đẹp, cô mở mắt. Phát hiện chính mình thật sự thấy được.

“Cố, Cố Học Văn?”

Là anh đến rồi sao? Hay là cô đang nằm mơ?

“Em tỉnh rồi hả?” Cố Học Văn nhìn đến cô mở to mắt, mà vô cùng vui vẻ nắm chặt tay cô: “Em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Anh đi gọi bác sĩ.”

Anh muốn đứng lên thì lòng bàn tay bị kéo lại, Tả Phán Tình nhìn anh, đột nhiên lại nở nụ cười: “Cố Học Văn, anh đã đến thật rồi?”

Nhìn anh tiều tụy quá, cằm lún phún râu, trong mắt chứa toàn tơ máu, dáng vẻ nhìn như là mấy ngày rồi không ngủ.

Nhưng không hiểu sao, Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của anh rất đẹp. Thật sự rất đẹp.

Hai ngày này, chắc anh cũng lo lắng quá rồi?

“Cố Học Văn, anh đã đến rồi.”

Lặp lại một câu này, trên mặt của cô tràn ra ý cười thản nhiên, vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi người vào lòng anh.

“Anh đã đến rồi. Tốt quá.”

Cô nghĩ đến anh là anh tới. Như vậy có thể nói là tâm linh tương thông không?

“Anh xin lỗi.” Ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh trong lòng, cổ họng Cố Học Văn vẫn còn có chút nghẹn đắng: “Anh đã tới trễ.”

Tả Phán Tình lắc lắc đầu, ôm chặt lấy thắt lưng Cố Học Văn: “Không sao. Đến là tốt rồi.”

“Anh xin lỗi.” Cố Học Văn thật sự không biết, Tả Phán Tình đã bị tổn thương lớn như vậy, càng không thể tưởng tượng, cô lại tuyệt nhiên không trách mình.

Tả Phán Tình lắc lắc đầu, muốn nói cái gì, lại cảm thấy được cổ họng có chút khàn khàn khó chịu. Cô ở trước ngực Cố Học Văn cọ cọ: “Em khát nước, rót cho em ly nước được không?”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, buông Tả Phán Tình ra, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy. Kê gối ra sau lưng cô, rót nước mang tới.

Tả Phán Tình uống nước xong, cảm giác cổ họng cũng thoải mái hơn. Lúc này mới kéo Cố Học Văn qua, để anh ngồi xuống trước mặt mình.

“Cố Học Văn.” Hắng hắng giọng, cô làm ình có vẻ nghiêm túc một chút. Nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn, cân nhắc phải mở miệng như thế nào.

Đối diện với đôi mắt sâu của Cố Học Văn, cô đột nhiên mỉm cười.

“Cố Học Văn, em có thai rồi.”

“. . . . . .” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, nhìn vẻ mặt cô, anh chỉ cảm thấy ngực lại đau xót. Giọng nói nghèn nghẹn khó nghe rõ, lại có chút khàn khàn: “Anh biết.”

“Anh biết?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, lập tức nghĩ ra, nếu anh đến đây, khẳng định cũng đã biết.

“Em, em cũng không ngờ. Vậy mà em lại có thai.”

Cô có con, là con của cô và anh. Kéo tay anh qua đặt ở trên bụng mình, trên gương mặt xinh đẹp của Tả Phán Tình nhuốm lên vẻ lộng lẫy có thể so với mẹ Maria.

“Tám tháng nữa, anh sẽ được làm ba rồi. Anh có vui không?”

“. . . . . .” Cố Học Văn kinh ngạc nhìn động tác cô kéo tay mình. Nhìn chằm chằm bụng cô nửa ngày không thể phản ứng. Hiên Viên Diêu không phải nói ——

“Mừng đến choáng váng rồi hả?”

Tả Phán Tình lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ anh ngây ngốc như vậy, khóe môi lại nhếch lên, vươn tay nhéo nhéo mũi anh: “Đồ ngốc, anh sắp làm ba rồi đó.”

“. . . . . .” Cố Học Văn đột nhiên bắt lấy tay cô, vẻ mặt vội vàng chưa từng có: “Em, em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem?”

“Anh sắp làm ba rồi đó.” Phản ứng của anh làm Tả Phán Tình rất vui, cô đột nhiên cười ra tiếng: “Cố Học Văn, anh sắp làm ba rồi đó.”

“Em, đứa bé, nó, nó không phải đã không còn nữa sao?” Cố Học Văn đã không biết phải nói gì mới tốt: “Em chảy nhiều máu như vậy. Đứa con, đứa con không có việc gì sao? Thật sự không có việc gì sao?”

“Không sao.” Tả Phán Tình cũng rất bất ngờ: “Hiên Viên Diêu, anh ta đã cứu em.”

Mặc kệ nói như thế nào, vẫn phải cảm ơn Hiên Viên Diêu. Nếu không phải Hiên Viên Diêu kịp thời chạy tới, e là lúc này cô đã là một xác hai mạng rồi.

Ánh mắt tìm tòi ở trong phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Diêu, cô có chút nghi vấn: “Không phải anh ta báo cho anh tới sao?”

Cố Học Văn lắc đầu, Hiên Viên Diêu chết tiệt, dám lừa anh? Quả thực đúng là đáng giận đến cực điểm. Nhưng mà nhưng mà anh chỉ tức giận phẫn nộ một chút, chủ yếu vẫn là vui mừng, sung sướng. Cô không có việc gì, đứa bé cũng không có việc gì, đó không phải là quá tốt rồi sao?

Ngồi ở bên giường, anh cẩn thận vươn tay chạm vào bụng cô, động tác đó cứ như là sợ sẽ làm đau cô vậy.

“Cố Học Văn.” Bộ dạng của anh khiến Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: “Anh không cần như vậy đâu, em không sao, thực sự không sao mà.”

Cố Học Văn gật đầu, lại một lần nữa ôm cô vào lòng. Động tác của anh rất nhẹ, bờ môi khẽ lướt qua cổ của cô, trong ấm áp lại có chút run rẩy.

“Phán Tình, thật tốt quá, em không có việc gì. Thật sự tốt quá rồi.”

Những vướng bận, lo lắng, tự trách đè nặng trong lòng đến lúc này rốt cuộc cũng được giải phóng.

Cô không có việc gì, anh không mất cô. Đây là là điều quan trọng nhất.

“Ừ. Em không sao.” Tả Phán Tình cũng ôm chặt anh, vẻ mặt bên trong có chút kích động. Có thể gặp lại Cố Học Văn, thật sự tốt quá rồi.

“Phải, em không sao.” Sau này, anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô chịu bất cứ một chút tổn thương nào.

Cổ họng Tả Phán Tình có chút nghèn nghẹn đến run run, ôm lấy Cố Học Văn, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Ôn Tuyết Kiều đâu? Bà ta thế nào rồi?”

Cố Học Văn thoáng sững người, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải trả lời như thế nào. Ôn Tuyết Kiều?

Hiên Viên Diêu cũng không nói gì, nhưng anh ta xuống tay hiểm ác như vậy. Nhiều người chết dưới tay anh ta như vậy, phỏng chừng Ôn Tuyết Kiều cũng không hơn.

“Em quan tâm đến bà ta?”

“Không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu, Ôn Tuyết Kiều đối với mình như vậy, cô không phải thánh mẫu, không thể nào tha thứ, chỉ là cô thấy bà ta có chút đáng thương.

“Bây giờ bà ta có phải chắc chắn sẽ bị phán tử hình đúng không?”

“Đừng nghĩ đến bà ta nữa.” Cố Học Văn hơi hơi buông cô ra, để cô nằm lên giường: “Hiện tại em không còn một mình, đừng để tâm đặt vào những người không đáng. Có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không? Anh đi mua cho em.”

“Gì cũng được.” Tả Phán Tình kéo tay anh, thấy anh mới vài ngày không gặp mà hai má gầy xọp: “Anh đó? Có phải lại mấy ngày không ăn, không ngủ đàng hoàng phải không?”

“Anh không sao.” Cố Học Văn cười: “Bọn anh trước kia đều quen rồi.”

Anh chỉ cảm thấy có lỗi với cô. Vào lúc cô cần anh nhất, anh lại không có ở bên cạnh cô: “Anh xin lỗi. Không có bảo vệ thật tốt. Để em chịu tổn thương lớn như vậy.”

“Không liên quan đến anh.” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Là Ôn Tuyết Kiều biến thái quá thôi. Anh cũng đâu có muốn.”

“Phán Tình.” Cố Học Văn kéo tay cô, trong đôi mắt thâm thúy, hiện lên vẻ dịu dàng không lẫn vào đâu được: “Cám ơn em.”

Cám ơn cô chịu tha thứ, cám ơn cô đã hiểu, càng cám ơn cô đã trải qua nguy hiểm vẫn thực hiện lời hứa ở bên anh.

“Đồ ngốc.” Tả Phán Tình hiện tại tin là anh nghe được tin mình sắp làm ba nên mới vui vẻ đến ngốc như vậy: “Cố Học Văn, anh là đồ ngốc.”

“Đúng vậy. Đại ngốc.” Vừa rồi anh là thật sự tin, tin tưởng đứa bé đã không còn, hù chết anh.

Anh nhìn thời gian, đã hơi muộn rồi: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm đi, muốn ăn cái gì, anh đi mua.”

“Không muốn ăn lắm.” Tả Phán Tình nhíu mày, đang muốn nghĩ lại lúc giữa trưa phải ăn cái gì, cửa phòng bệnh bị người ta gõ hai cái, cô gái trẻ tuổi kia lại tới nữa. Trên tay mang theo một cái cặp lồng giữ ấm lớn.

“Cô Tả.” Cô gái vào cửa, đi đến trước giường bệnh, lấy đồ trong cặp lồng giữ ấm ra đặt trên cái bàn nhỏ ở cuối giường bệnh.

Bày ra từng cái một: “Đây là đồ tiên sinh dặn tôi mang đến cho cô.”

Mỗi một cái bát sứ tinh xảo đều có nắp đậy. Mở ra, trong đó có canh, có đồ ăn, có cơm. Các món chay mặn phối hợp, sắc hương đủ cả, còn hơi hơi bốc khói. Tin chắc hương vị cũng rất ngon.

“Đây đều là những món ăn được chế biến hoàn toàn theo nhu cầu dinh dưỡng của người mới mang thai giai đoạn đầu. Cô Tả, mời cô từ từ dùng.”

Cô gái dọn đồ xong, lại kéo cái bàn nhỏ đến trước mặt Tả Phán Tình, khẽ gật đầu với cô: “Cô cứ ăn thong thả, tôi sẽ đến thu dọn chén bát sau.”

Không đợi Tả Phán Tình kịp phản ứng, cô ta đã xoay người đi khỏi phòng. Tả Phán Tình nhìn rau củ phía trên, lại liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, phát hiện anh đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhanh chóng bắt lấy tay anh: “Anh đừng hiểu lầm, không phải em bảo anh ta đưa cơm đến cho em đâu.”

Cô cũng không muốn nợ Hiên Viên Diêu, chỉ là không ngờ, Hiên Viên Diêu lại làm mấy việc này.

Sắc mặt Cố Học Văn vẫn có chút bất ngờ, Tả Phán Tình mím môi, vươn tay ra gạt mấy cái bát: “Anh không thích thì em đổ hết là được.”

“Thôi.” Tuy rằng trong lòng quả thật là không thoải mái, nhưng mà, sự độ lượng của anh đâu có nhỏ như vậy. Cầm lấy tay Tả Phán Tình, anh nhìn mấy món rau củ này liếc mắt một cái.

“Em không phải đói bụng sao, nhanh ăn đi.”

Tả Phán Tình không hề động đũa, chỉ nhìn Cố Học Văn, ánh mắt cứ như một chú nai con: “Anh cũng chưa ăn cơm.”

“Anh không đói.” Cố Học Văn xoa xoa tóc cô: “Em có thai, em ăn đi.”

Hiên Viên Diêu, anh ta rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào? Anh ta biết rõ Tả Phán Tình đã kết hôn, thậm chí con cũng có rồi, còn hành động như vậy?