Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 206: Điều Kiện Trao Đổi




Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Bước chân dừng lại một chút, anh xoay người tiến đến nhìn Lâm Thiên Y đang nằm trên giường: “Thiên Y? Em tỉnh rồi à?”

Lâm Thiên Y chỉ ‘ưm’ lên một tiếng, rồi lại thiếp đi. Cố Học Văn thở dài, Lâm Thiên Y chắc là sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, bước chân lại đổi hướng, anh ra khỏi phòng bệnh, gọi y tá tới nhờ họ chú ý đến Lâm Thiên Y nhiều hơn một chút, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Nửa giờ sau, Cố Học Văn về tới nhà. Anh nghĩ chắc giờ này Tả Phán Tình đã đi ngủ, mở cửa ra thì phòng khách lại đang sáng đèn.

Sửng sốt một chút, khi nhìn thấy bóng lưng của người ngồi trên ghế sofa thì dùng vận tốc nhanh nhất đưa tay ra sau lưng tìm súng.

“Đội trưởng Cố.” Sao Ôn Tuyết Kiều lại không biết anh định làm gì chứ, bà ta nhìn anh cười dịu dàng: “Tôi khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu tôi đã dám ngồi ở đây, thì cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Phán Tình đâu?” Cố Học Văn nhìn chằm chằm bà ta, quần áo trên người bà ta nhìn rất quen, nếu anh nhớ không lầm, lần trước lúc thấy quần áo Tả Phán Tình mua cho anh cũng đã nhìn thấy bộ đồ này.

Bà ta mặc đồ của Tả Phán Tình? Vậy Tả Phán Tình đâu?

Định đi vào trong phòng, Ôn Tuyết Kiều lại gọi anh lại: “Nó bây giờ tốt lắm. Vô cùng tốt. Tôi đã tìm người chăm sóc riêng cho nó, cậu có thể yên tâm.”

Phán Tình, Phán Tình thế nào rồi? Cố Học Văn cảm nhận tim mình đập thật nhanh, dường như anh không thể đứng vững được nữa. Nhìn lại Ôn Tuyết Kiều, anh phải cố giữ bình tĩnh.

“Ôn Tuyết Kiều, bà chạy không thoát đâu.”

“Tôi đâu có chạy.” Ôn Tuyết Kiều nhún vai: “Không phải bây giờ tôi vẫn đang ngồi ở đây sao? Tôi đang tự nộp mình đây này, sao hả? Cố đại đội trưởng. Không phải bây giờ cậu nên bắt tôi sao?”

Cố Học Văn đứng bất động, Ôn Tuyết Kiều cũng không để ý, giơ hai tay mình lên nhìn ngắm mười đầu ngón tay được sơn đỏ chót của mình: “Đến đây đi, đến mà bắt tôi đi. Mấy ngày nay cậu đã rất mệt mỏi rồi đúng không? Ngày nào cũng truy đuổi tôi. Tôi cũng mệt mỏi rồi. Tôi cũng không muốn chạy nữa.”

“Phán Tình đang ở đâu?” Cố Học Văn đứng nhìn bà ta không động đậy, cho dù trong lòng anh đang hận không thể ngay lập tức bắt lấy bà ta, nhưng lúc này anh phải đảm bảo cho sự an toàn của Tả Phán Tình.

“Tôi nói rồi, tôi đã cho người chăm sóc nó, bây giờ nó khỏe lắm.” Ôn Tuyết Kiều cười vô cùng đắc ý: “Chỉ cần tôi an toàn, thì nó cũng sẽ bình an vô sự.”

“Bà muốn thế nào mới chịu thả cô ấy?”

“Rất thẳng thắn.” Ôn Tuyết Kiều vỗ vỗ tay, nhìn anh như đang tán thưởng một người thông minh: “Theo lý mà nói, Tả Phán Tình là con của tôi, tôi không nên làm vậy. Nhưng chẳng còn cách nào, tôi vốn không thích nó. Còn có cái lão già đáng chết ba của nó nữa. Cũng chỉ có người như Ôn Tuyết Phượng, mới có thể xem hai người họ như báu vật thôi.”

“Điều kiện.” Cố Học Văn không muốn nghe bà ta nói những lời vô nghĩa nữa, bà ta không thương Tả Phán Tình, thì có người khác yêu cô ấy. Tả Phán Tình vẫn luôn được vợ chồng Tả gia coi như bảo bối mà nâng niu trên tay. Không như người đàn bà đáng ghê tởm Ôn Tuyết Kiều này không có cả tình thương của mẹ.

“Tôi nói rồi, tôi không sao, thì Tả Phán Tình cũng sẽ không có việc gì.” Mặt Ôn Tuyết Kiều đầy vẻ châm chọc: “Cậu và Chu Thất Thành cũng đã đấu vài năm nay rồi, nhưng một chút biện pháp để bắt hắn ta cậu cũng không có, cậu có biết là tại sao không?”

“Chu Thất Thành là một người vô cùng cẩn thận. Hắn ta không tin tưởng bất cứ người nào, kể cả công nghệ. Hắn ta sợ chết, sợ đau, sợ hacker. Cho nên nhiều năm như vậy, trong máy tính của hắn ta, không có bất kì thông tin quan trọng nào. Toàn bộ tài liệu giao dịch hắn buôn lậu thuốc phiện, rửa tiền phi pháp đều nằm trong một quyển sổ. Mà quyển sổ đó, lại ở trong tay tôi, chỉ cần cậu có quyển sổ này, thì ngay lập tức có thể bắt hắn. Cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu.”

Cố Học Văn không nói gì. Chu Thất Thành giảo hoạt không phải là chuyện ngày một ngày hai, còn trong tay Ôn Tuyết Kiều có chứng cứ phạm tội của hắn, cũng không có gì đáng ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết lời bà nói là thật hay giả?”

“Trải qua mấy chuyện này, tôi cũng nhìn thấu hắn ta rồi. Chu Thất Thành cũng chán ghét tôi. Nói thực ra, hắn ghét tôi, tôi cũng không có gì lấy làm lạ. Tôi đến đây là để trao đổi điều kiện với cậu.”

Hai tay Cố Học Văn thả xuôi bên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ ghê tởm trước mắt: “Điều kiện gì?”

“Đội đặc công các cậu cũng đã thu không ít ma túy của Chu Thất Thành đúng không? Ví như, lô ma túy lần trước? Còn lần trước đó nữa.”

“Ma túy thu được, sau đó đều sẽ tiến hành thống nhất tiêu hủy.” Cố Học Văn lạnh lùng ngắt ngang lời bà ta: “Bà muốn lấy lại số hàng đó là không có khả năng.”

“Đó là chuyện của cậu. Không phải chuyện của tôi.” Ôn Tuyết Kiều không muốn nói nhiều: “Cậu lấy số ma túy lần trước đổi lấy chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành. Đây là điều kiện thứ nhất.”

“Điều kiện thứ hai, tiền lần trước tôi đưa Tả Phán Tình cầm đi giao dịch, tôi biết là các cậu thu rồi. Mười triệu đô la Mỹ, đó cũng không phải là số tiền nhỏ. Cậu lấy tiền cho tôi, tôi thả Tả Phán Tình.”

Cố Học Văn trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều, không có trả lời. Ôn Tuyết Kiều lại cười.

“Điều kiện này rất có lợi cho cậu. Tiền vốn không phải là của bọn cậu, cậu đem tiền trả lại cho tôi, tôi bảo đảm vợ của cậu bình an vô sự. Cậu lại có thể bắt được Chu Thất Thành, thế nào? Điều kiện của tôi không quá khó chứ? Nói thẳng ra, cũng là có lợi cho cậu.”

“Tôi cần chút thời gian báo cáo lên cấp trên.” Hiện tại Cố Học Văn không có cách nào trả lời bà ta: “Tiền không ở chỗ của tôi, hàng cũng không ở chỗ tôi.”

“Được thôi.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều bình thản: “Tôi cũng không vội.”

Đứng lên, đi đến đứng trước mặt Cố Học Văn. Trong ánh mắt có vài phần tán thưởng: “Tôi dĩ nhiên có thể chờ, nhưng chỉ sợ vợ của cậu không thể chờ. Cậu cứ từ từ bàn bạc với cấp trên đi.”

Ôn Tuyết Kiều nói xong, ngửa mặt lên trời cười to, lướt qua người Cố Học Văn đi xoèn xoẹt ra cửa. Cố Học Văn nắm chặt hai tay thành quyền. Dùng sức đấm một đấm lên cánh cửa, chưa bao giờ có áp lực nào làm cho anh cảm thấy vô cùng phẫn nộ như bây giờ.

Xoay người muốn đi ra ngoài, ánh mắt lại thấy di động của Tả Phán Tình trên bàn trà. Trên sofa cũng còn để túi xách của cô.

Làm sao Tả Phán Tình lại bị Ôn Tuyết Kiều bắt đi? Lấy di động ra ấn mấy con số: “Là tôi. Hôm nay các cậu theo Tả Phán Tình từ lúc ra đường đến lúc vào cửa nhà không? Có phát hiện điều gì bất thường không?”

“Tôi biết rồi.”

Cố Học Văn gác điện thoại, buộc chính mình phải bình tĩnh. Nhưng anh phát hiện mình không có cách nào bình tĩnh được, đã hai giờ sáng rồi, bây giờ là lúc mọi người đang ngủ, anh cầm lấy chìa khóa xe, xoay người rời đi. Phóng nhanh về hướng cục cảnh sát.

Trong phòng họp, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, nhất là hai người được cử đi bảo vệ Tả Phán Tình, sắc mặt so với than còn đen hơn.

“Sếp, bọn em ——” Đứng dậy, hai người chủ động gánh trách nhiệm.

“Không cần nói nữa.” Cố Học Văn giơ tay ngăn những lời họ định nói, vẻ mặt ngưng trọng: “Việc này cũng không thể trách các cậu được.”

Sắc mặt hai người đó càng khó coi, lúng ta lúng túng ngồi xuống.

Cố Học Văn nhìn những đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình vài năm nay, sắc mặt mang vài phần nghiêm túc: “Tôi đã bàn với Đỗ tổng, nhưng ma túy đã bị tiêu hủy rồi. Chúng ta sao có thể biến ra số lượng ma túy tương đương để đưa cho Ôn Tuyết Kiều được?”

“Sếp?” Cường Tử đứng lên: “Chúng ta có thể lấy thuốc giả đưa cho bà ta để đổi lấy chứng cớ trước? Như vậy có được không?”

Cố Học Văn lắc lắc đầu, không nói gì, Ôn Tuyết Kiều là ai chứ, bà ta vô cùng giảo hoạt gian trá. Hàng thật hay giả chỉ nhìn một cái là biết ngay.

“Sếp, trước tiên phải cứu chị dâu ra đã.” Một người đàn bà ngay đến cả con ruột mình cũng có thể hãm hại, thì còn có việc gì mà bà ta không dám làm chứ?

“Báo cáo đã được giao lên trên. Đỗ tổng đồng ý rồi.”

Tả Phán Tình, không biết rốt cuộc Tả Phán Tình thế nào rồi. Chết tiệt. Anh không nên lơ là cảnh giác. Bây giờ chỉ có thể chờ, chờ Ôn Tuyết Kiều gọi điện thoại, anh giao tiền, để Ôn Tuyết Kiều thả người.

Chờ, chờ? Nếu chỉ biết chờ, chẳng lẽ anh không có cách nào nữa sao? Cố Học Văn lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Kỷ Vân Triển ngồi trong phòng họp, ánh mắt quét một vòng trong phòng, vẻ mặt có chút nghi hoặc: “Thiết kế Tả còn chưa đến sao?”

“Chưa đến.” Trưởng phòng Vương đứng lên: “Hôm nay cô ấy chưa tới, cũng không thấy xin phép.”

“Gọi điện hỏi cô ấy chưa?”

“Đã gọi rồi, nhưng không ai nghe cả.” Trưởng phòng Vương cũng thấy kỳ quái, Tả Phán Tình đi làm cũng đã mấy tháng, nhưng chưa bao giờ như vậy cả.

“Được rồi, chúng ta họp trước đi.” Trong lòng Kỷ Vân Triển có chút nghi hoặc. Tả Phán Tình chưa bao giờ như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Lúc tan họp, Kỷ Vân Triển để cho thư ký sửa lại bản ghi chép nội dung cuộc họp thật tốt, rồi anh cầm xe chìa khóa xe đi ra cửa. Vào thang máy, mới phát hiện Hiên Viên Diêu đã ở bên trong.

“Chủ tịch.”

“Kỷ tổng định đi đâu vậy?” Hiên Viên Diêu thản nhiên đảo qua sắc mặt nôn nóng của anh: “Vội quá vậy?”

“. . . . . .” Đôi mắt Kỷ Vân Triển híp lại, làm ình bình tĩnh một chút: “Không có việc gì, một đồng nghiệp bị bệnh, tôi đi thăm.”

“Kỷ tổng đúng là rất quan tâm cấp dưới ha.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Người đồng nghiệp ấy không trùng hợp là Tả Phán Tình chứ?”

Kỷ Vân Triển sửng sốt một chút, nghĩ đến chuyện lần trước nhìn thấy ở trong văn phòng, anh theo bản năng lắc đầu: “Không phải.”

“Không phải sao?” Nếu Hiên Viên Diêu không nhìn lầm thì trong mắt anh có chút do dự. Gật gật đầu: “Tôi biết rồi. Vậy anh đi đi.”

Vừa vặn thang máy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sau khi Kỷ Vân Triển tỏ ý chào anh ta thì nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó lên xe rời đi.

Hiên Viên Diêu đi ra ngoài, vỗ vỗ tay, Thang Á Nam như một bóng ma đi ra.

“Tả Phán Tình hôm nay không đi làm sao?”

“Không có.”

“Đi thôi.” Hiên Viên Diêu đã hiểu, đi đến chiếc hướng Bugatti Veyron của mình, lúc định mở cửa xe thì đột nhiên động tác ngừng một chút, xoay người nhìn chằm chằm Thang Á Nam.

“Vậy tiện nhân kia đang ở đâu?” Cả người toát ra tia lạnh lùng.

“Ai ạ?” Thang Á Nam không rõ lắm. Giọng nói của Hiên Viên Diêu lại lạnh thêm vài phần: “Họ Ôn, người đàn bà đê tiện kia.”

“Vẫn chưa tìm được.”

“Đồ vô dụng.” Hiên Viên Diêu nắm chặt tay, trên khuôn mặt luôn luôn tà mị nay đã có thêm vài phần hung ác nham hiểm: “Nói cho bọn họ, tôi chỉ cho bọn họ thời gian 3 giờ. Cho dù phải lật cả thành phố C lên, cũng phải tìm cho được người cho tôi.”

Thang Á Nam gật gật đầu, xoay bước định rời đi, Hiên Viên Diêu lại gọi anh ta lại, ánh mắt tàn khốc mà Thang Á Nam cũng không còn xa lạ gì: “Còn nữa. Nếu Tả Phán Tình mất một sợi tóc, tôi sẽ lấy một bàn tay của Ôn Tuyết Kiều.”

“Dạ.”

“Lần trước lễ vật đưa cho Chu Thất Thành có lẽ chưa đủ lớn. Tặng thêm đi.” Hiên Viên Diêu nói xong, cũng không nhìn Thang Á Nam, mà trực tiếp lên xe, rời đi.

Để lại Thang Á Nam đang mang một vẻ mặt lạnh như băng đứng tại chỗ, vỗ vỗ tay, mấy người mặc âu phục đen đồng thời đi ra. Anh ta liếc mắt nhìn mấy người đó một cái: “Các cậu đã nghe rõ rồi chứ?”

“Đã rõ.”

“Thiếu gia đang tức giận. Mọi người nhanh tay nhanh chân lên.”

“Dạ” Rất nhanh, bãi đỗ xe trở lại vẻ yên tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.

Tả Phán Tình cảm giác như mình đã ngủ rất lâu rồi, muốn mở mắt ra, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Thử cử động cổ, thì lại phát hiện toàn thân đều cứng ngắc không thể động đậy được.

Muốn duỗi thân một chút, nhưng cả người lại không động đậy được. Cái cảm giác bị trói chân tay này làm cho cô vô cùng khiếp sợ mở to hai mắt. Ánh sáng chói lóa làm cho cô một lần nữa phải nheo mắt lại.

Chờ sau khi thích ứng được, thì phát hiện trên đỉnh đầu có một cái bóng đèn điện đang chiếu thẳng vào mặt cô. Quay mặt đi một chút, chớp chớp mắt để ình thích ứng với nó.

Lại cảm thấy chân tay mình đều bị trói chặt, miệng giật giật, lại phát hiện đã bị người ta lấy băng dính dán lại.

Sao mình lại bị trói?

Ngước mắt, liền thấy trần nhà màu trắng xa lạ. Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, cô phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường nhỏ.

Ánh mắt đánh giá căn phòng một lượt, đây là một gian phòng nhỏ cực kỳ đơn sơ. Không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào, mà trong phòng ngoại trừ một chiếc giường nhỏ, và một cái bàn nhỏ thì không có gì cả.

Nhớ lại những gì xảy ra trước đó, cô nhớ cô đang đi siêu thị, thì bị người ta vu là ăn cắp rồi bắt lại. Sau đó thì sao?

Người phụ nữ kia, Ôn Tuyết Kiều?

Trời ạ. Sao bà ta có thể trốn được? Bà ta sao lại ở đây? Bà ta làm sao mà chạy ra đây được? Cố Học Văn cũng không nói cho cô biết mà.

Thử cử động người một chút, lại không động đậy được, tay chân của cô đã bị người ta trói rất chặt, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội giãy giụa.

“Ô ô ——” Muốn la, cũng la không được.

Chết tiệt. Ôn Tuyết Kiều. Bà ta muốn làm cái gì?

Thân thể có hơi lạnh, cô lại phát hiện áo khoác của mình đã bị người ta cởi ra rồi. Bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Áo khoác của mình đâu?

“Ô ô ô ô ——”

Lại thử kêu vài tiếng, nhưng vướng miếng băng dính trên miệng nên không thể kêu được, cô sốt ruột, thân thể không ngừng giãy giụa, định lê đến bên kia giường. Thì cánh cửa ở phía sau đã bị người mở ra.

Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt đó, tuy rằng trong lòng đã biết, nhưng khi nhìn thấy bà ta thì cô vẫn vô cùng khiếp sợ.

“Ô ô.” Là bà ta?

“Mày tỉnh rồi?” Ôn Tuyết Kiều vừa mới ngủ dậy, tinh thần không tồi. Đi đến trước mặt Tả Phán Tình, ánh mắt ở trên người cô quét một vòng.

“Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”

“Ô ô ô.” Thả tôi ra.

“A. Ngại quá, tao quên mất miệng của mày đang bị dán băng dính.” Ôn Tuyết Kiều đi đến, thô lỗ kéo miếng băng dính ra.

Tả Phán Tình bị hành động này của bà ta làm đau, miệng hơi nhếch lên. Ánh mắt oán hận trừng bà ta: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”

“Làm gì hả?” Ôn Tuyết Kiều vỗ vỗ tay, đột nhiên một cái tát giáng xuống mặt Tả Phán Tình.

“Bốp.” một tiếng, mặt Tả Phán Tình đã hằn lên rõ rệt 5 ngón tay. Móng tay của bà ta rất bén, má trái của Phán Tình cũng đã rớm máu.

“Bà ——” Tả Phán Tình bị đau, nhưng đến khả năng phản kháng cũng không có, chỉ có thể oán hận trừng mắt vói bà ta.

“Tả Phán Tình, gã đàn ông nhà mày cứ như chó vậy, không chịu buông tha cho tao, không buông tha cho anh Thành. Để làm gì chứ? Không phải chỉ là một gã cảnh sát thối thôi sao? Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Ôn Tuyết Kiều nghĩ đến những mệt mỏi mà mấy năm qua phải nếm trải khi vật lộn với Cố Học Văn, lửa giận cũng theo đó mà dâng trào.

Bà ta không thể trút giận lên đầu Cố Học Văn, còn không tranh thủ trút lên đầu Tả Phán Tình sao?

“Mấy năm nay, nếu anh Thành không cẩn thận, thì đã sớm bị Cố Học Văn bắt rồi. Bởi vì nó, bọn tao tổn thất bao nhiêu? Mày có biết không?”

“Bà đáng bị như vậy.” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt một mảnh ý hận: “Các người buôn lậu ma túy, các người hại người khác. Các người sẽ không được chết tử tế.”

“Không được chết tử tế?” Ôn Tuyết Kiều như là đang nghe một chuyện cười vậy: “Đáng tiếc, hiện tại người không được chết tử tế, không phải là tao, mà là bọn mày.”