Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 201: Anh Là Đồ Điên




Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Tả Phán Tình chăm chú ăn cơm, không chú ý Cố Học Văn nói chuyện gì trong điện thoại. Ăn xong một chén cơm, thì phát hiện Cố Học Văn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Có nhiệm vụ sao?”

“Ừ–” Hình như là tìm được tung tích của Ôn Tuyết Kiều, anh muốn ra ngoài một chút.

“Anh đi đi.” Tả Phán Tình cũng quen rồi. Lần nào anh cũng trở về có một lúc, rồi lại rời đi. Mỗi lần về nhà cũng chỉ được một lúc, cứ như nơi này không phải là nhà vậy.

Giống như khách sạn hơn. Thật ra cô cũng đã rất cố gắng thử chấp nhận, hiểu cho công việc của anh.

Cô cũng đã làm như vậy. Có điều mỗi khi anh rời đi, tâm trạng của cô vẫn sẽ có chút mất mát. Có chút bực bội. Lâu dài, cũng sẽ cô đơn. Nhưng mà, đây là chuyện bắt buộc.

Ai bảo cô gả cho Cố Học Văn chứ?

Cố Học Văn không động đậy, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tả Phán Tình. Đối với cô, đúng là cô phải chịu thiệt thòi. Trong đại đội, số gia đình cãi vã ly hôn cũng không ít.

Không ít phụ nữ trước khi kết hôn đều điên cuồng thích quân nhân, cảnh sát. Thế nhưng khi kết hôn rồi, lại có rất nhiều người chịu không nỗi, sau một thời gian ngắn lại đòi ly hôn.

“Phán Tình–” lời định nói ra, thế nào cũng nói không nên lời, anh cũng không phải người hay bị tình cảm kích động. Không nói được những lời nói tình cảm.

Tả Phán Tình buông bát xuống, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của anh thì xua tay: “Được rồi, không cần nói đâu, em hiểu, anh có nhiệm vụ mà.”

Đây cũng không phải là cô đang giả bộ rộng lượng, sự thật đã như vậy rồi, cô cũng không có biện pháp tránh né, đứng lên, cô chỉ chỉ lên bàn: “Anh đi đi, em sẽ dọn dẹp.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, đang muốn rời đi. Tả Phán Tình ‘a’ lên một tiếng: “Anh chờ em một chút.”

Cố Học Văn không biết lý do, Tả Phán Tình cũng không quản, chạy rất nhanh về phòng, lúc trở ra, còn cầm theo một cái hộp nhỏ.

Đi đến đứng trước mặt Cố Học Văn, nụ cười trên mặt mang theo vài phần yếu ớt: “Uhm, không được nói em phá của nha.”

A. Lange & Söhne – Một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ, theo như cách người kia nói, thì hoàn toàn được chế tạo bằng thủ công, phía ngoài màu trắng bạc, bên trong có khảm toàn những viên kim cương nhỏ tinh vi, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ mà sa hoa.

“Chiếc đồng hồ kia của anh đeo cũng lâu rồi. Nếu không ngại, thì đổi chiếc này đi.”

“Ừ.” Cố Học Văn có chút bất ngờ, hôm qua nhìn thấy chiếc hộp này, lại tưởng là Tả Phán Tình mới mua trang sức mới, cũng không để ý lắm, không ngờ thì ra là cô mua ình.

“Cám ơn em.” Tấm lòng này của cô, anh rất cảm động.

“Không có gì.” Tả Phán Tình nhún vai: “Dù sao cũng là tiền của anh.”

Cố Học Văn muốn bật cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu rồi vươn tay kéo cô ôm vào lòng: “Cám ơn em.”

“Đi thôi đi thôi.” Tả Phán Tình lui ra khỏi ngực anh, vẻ mặt làm như chán ghét: “Đừng đến muộn, anh chính là đội trưởng đó.”

“Ừ. Anh đi đây.”

Lần đầu tiên trong đời, lúc Cố Học Văn chấp hành nhiệm vụ, lại có thể có tâm tình không cam tâm mãnh liệt như vậy. Điều này hoàn toàn không giống với tính cách của anh. Anh muốn cùng cô ăn bữa cơm gia đình.

Xoay người nhanh chóng rời đi. Anh nhất định phải mau mau bắt được Ôn Tuyết Kiều, để cuộc sống của Tả Phán Tình trở về tĩnh lặng và bình thản.

Rời đi, đóng cửa, Tả Phán Tình đứng ngây người nhìn cánh cửa to đã đóng chặt hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người. Đi tới đứng trước bàn ăn, bắt đầu dọn dẹp.

Trên giường bày một chiếc áo lông. Cố Học Mai nhìn phong cảnh hoàn toàn khác Bắc Đô bên ngoài cửa sổ, thản nhiên cười, quay sang nhìn đôi mắt dịu dàng của Đỗ Lợi Tân.

“Bên này ấm thật.”

“Cũng bắt đầu lạnh rồi.” Đỗ Lợi Tân mở điều hòa trong phòng: “Cũng chỉ có em là thấy ấm.”

“Bắc Đô đã có tuyết rơi rồi.” Tuyết năm nay tới đặc biệt sớm.

“Qua vài ngày nữa nhiệt độ cũng sẽ hạ xuống thôi.” Đỗ Lợi Tân kéo tay cô qua, đưa đến môi hôn lên: “Lần này đến, định ở bao lâu?”

“Em xin nghỉ làm nửa tháng.” Tính cả ngày nghỉ tết nguyên đán. Có thể qua tết nguyên đán mới trở về.

“Thật tốt quá.” Đỗ Lợi Tân kéo cô vào lòng: “Như vậy em có thể dành thêm nhiều thời gian cho anh một chút.”

Cố Học Mai không lên tiếng, liếc nhìn khuôn mặt kích động của Đỗ Lợi Tân: “Lợi Tân, thật ra anh có thể không cần chờ em–”

“Xuỵt.” Cắt ngang câu nói của cô, anh lắc lắc đầu: “Anh vẫn luôn luôn chờ em, đến khi em chịu chấp nhận anh mới thôi.”

“…” Cố Học Mai không nói tiếp nữa. Muốn nói mình chưa chuẩn bị tốt, nhưng cô lại xin nghỉ sớm để đến thành phố C, muốn nói mình đã chuẩn bị tốt rồi, lại thấy trong lòng còn có cái hố khó có thể vượt qua.

Cuối cùng chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì cả. Biết rõ lòng cô còn đang trốn tránh, Đỗ Lợi Tân cũng không ép cô, cho cô thêm thời gian.

Cô đã đến đây rồi, không phải sao? Anh nhất định sẽ làm cho cô cảm giác được, lòng của anh, kiên cường hơn tất cả mọi thứ.

Nhưng mà, lần trước lúc đang định nói rõ với Trịnh Thất Muội thì lại bị Tả Phán Tình cắt ngang, lúc này đây anh thật sự muốn cùng cô ấy nói rõ ràng. Dứt bỏ mọi thứ trói buộc và không tự do trong lòng, anh muốn cùng Cố Học Mai vui vẻ bên nhau.

Thứ hai Tả Phán Tình vừa đi làm liền đi tìm Hiên Viên Diêu, mặc dù còn cách lễ giáng sinh một khoảng thời gian nữa, nhưng mà cô muốn lấy lại sớm một chút–

Cô thư ký xinh đẹp vẫn như cũ vô cùng trách nhiệm, chắn trước mặt Tả Phán Tình: “Lại tìm chủ tịch à.”

“Phải.” Nắm chặt bản thiết kế trên tay, cô cười cười với cô thư kí: “Anh ta có ở đây không?”

“Ngại quá, còn quá sớm, bình thường phải qua giờ cơm trưa thì chủ tịch mới đến.”

Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, lại nữa rồi. Một người đàn ông tà ác như vậy, sao có thể mỗi sáng sớm là đến văn phòng làm việc chứ?

Cầm bản thiết kế đi xuống, không thấy được cửa văn phòng mở ra. Hiên Viên Diêu nửa tựa lên cánh cửa, cười nhạt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Còn cô thư kí lúc nhìn thấy khuôn mặt đang cười của anh, chỉ cảm thấy đáng yêu.

Tả Phán Tình lần này khôn hơn rồi, vừa ăn cơm trưa xong liền cầm bản thiết kế đi lên. May mắn là, Hiên Viên Diệu đã đến. Thông báo qua rồi vào cửa, cầm năm bản vẻ thiết kế có chút sợ sệt đứng trước bàn làm việc.

Khi ánh mắt nhìn thấy Hiên Viên Diêu thì hiện lên một tia kinh ngạc. Trên cổ tay anh ta, rõ ràng chính là bộ khuy tay áo do cô thiết kế. Còn có kẹp cravat nữa, cũng bị anh ta mang trên người.

“Chủ tịch, cái đó là của tôi.” Chỉ chỉ cổ tay anh ta. Giọng nói của Tả Phán Tình mang theo một chút căm phẫn khó phát hiện.

“Bản vẽ đâu?”Hiên Viên Diêu cũng không ngẩng đầu lên, Tả Phán Tình đành phải đưa bản thiết kế trên tay cho anh ta: “Năm bản, như anh muốn, các mẫu thiết kế khác nhau.”

“Ừ.” Hiên Viên Diêu không đưa tay ra nhận lấy, Tả Phán Tình chỉ có thể tiếp tục cầm.

Anh ta đưa tay kí tên lên một bản văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, nhận lấy bản thiết kế trên tay cô. Mỗi một bản đều xem thật chăm chú.

“Không tồi.”

Thoát khỏi lối suy nghĩ truyền thống. Năm mẫu khuy tay áo hoặc tao nhã, hoặc chững chạc, hoặc tinh xảo. Đủ loại xuất phát điểm, đưa ra những phong cách khác nhau, có thể nhận ra được, người thiết kế đã rất dụng tâm.

“Rất sáng tạo.”

“Cám ơn.” Tả Phán Tình gật đầu, ánh mắt hơi thả lỏng: “Có thể đem đồ trả lại cho tôi rồi chứ?”

“Đồ của em?” Hiên Viên Diêu nhíu mày, vẻ mặt như không hiểu nhìn cô: “Đồ nào của em?”

“Anh–” Tả Phán Tình mím môi: “Chính là khuy tay áo trên tay anh, còn có kẹp cravat nữa. Anh đã nói, chỉ cần tôi thiết kế được năm bản thiết kế thì sẽ trả lại cho tôi.”

“Tôi có nói vậy sao?” Hiên Viên Diêu làm ra vẻ như bị mất trí nhớ: “Ngại quá, hình như tôi không nhớ rõ.”

“Chủ tịch.” Tả Phán Tình muốn hét lên, càng muốn lắc vai anh ta, không phải là gặp loại người thích chơi đùa rồi chứ? Cô cố gắng vẽ một ngày một đêm, nhưng anh ta lại không trả đồ lại cho cô sao?

Giọng nói cực kỳ phẫn nộ kia làm Hiên Viên Diêu giơ khóe môi. Mắt thản nhiên đảo qua khuôn mặt của cô: “A. Nhớ rồi, đúng là tôi có nói qua.”

Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Hiên Viên Diêu lập tức nói thêm một câu: “Có điều, tôi nhớ hình như tôi nói cho em thời gian một ngày. Bây giờ em nhìn xem, em đã mất bao nhiêu ngày rồi?”

“Thứ năm tôi đã thiết kế xong rồi, khi tôi mang đến giao cho anh thì anh lại đi vắng.” Tả Phán Tình vội giải thích. Hiên Viên Diêu lắc đầu.

“Ai tin? Ai thấy được? Em có chứng cứ chứng minh thứ năm em đã thiết kế xong không? Có không?”

“Tôi, khi tôi đi lên, đi tìm thư kí, cô ấy nói–”

“Cô ấy có xem qua bản thiết kế của em không?” Hiên Viên Diêu lại càng ra vẻ không giải thích được: “Tôi phải gọi cô ấy vào hỏi một chút.”

“Không có.” Tả Phán Tình sốt ruột. Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hiên Viên Diêu: “Cô ấy không có xem bản thiết kế của tôi, nhưng hôm đó tôi thật sự có lên đây tìm anh, hơn nữa quả thật ngày đó đã vẽ xong rồi.”

“Nói cách khác, tôi phải đem vật này trả lại cho cô?”

Tháo đôi khuy tay áo màu vàng kim kia xuống, đồng thời cũng gỡ chiếc kẹp cravat ra. Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình một lúc: “Đúng không? Tôi phải trả lại cho em phải không?”

“Phải.” Tả Phán Tình đây không cần sợ anh ta nhá, vật này đối với cô có ý nghĩa đặc biệt. Đây là cô thiết kế riêng cho Cố Học Văn. Người đàn ông khác không được dùng.

“Được rồi. Tôi đã hiểu.” Hiên Viên Diêu đứng lên, đi tới bên cửa sổ, giơ tay lên, hai ánh sáng màu vàng liền bay ra bên ngoài.

Thậm chí Tả Phán Tình không kịp nhìn rõ, anh ta đã xoay người lại, mở tay ra với cô.

“Ngại quá, trượt tay một cái, ném xuống rồi.”

“Anh–” Cho dù tính khí Tả Phán Tình tốt đến đâu, tới lúc này cũng bùng nổ, bộc phát ra. Nổi giận đùng đùng đến đứng bên cửa sổ, nhìn xuống ba mươi mấy tầng lầu, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Anh, sao anh lại ném đồ của tôi xuống?” Tả Phán Tình tức điên lên, cũng không cần biết Hiên Viên Diêu có phải là ông chủ hay không: “Anh có bệnh sao? Vật đó không đáng tiền hả? Anh không cần thì trả lại cho tôi là được rồi, ném xuống đó làm gì? Anh là ông chủ thì giỏi lắm hả? Anh đúng là đồ điên.”

Hiên Viên Diêu căn bản đúng là một người điên. Điên khùng cả mười phần.

“Nói xong chưa? Hiên Viên Diêu nhìn vẻ tức giận trong mắt Tả Phán Tình, ánh mắt tràn đầy tức giận của cô vô cùng sáng ngời, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dường như cũng lập tức bừng sáng lên.

“Tôi là đồ điên, vậy em tính không lấy cái này sao?” Anh ta mở bàn tay ra, hai chiếc khuy tay áo tinh xảo rõ ràng đang nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Anh ta cười với Tả Phán Tình, cười đến vô cùng càn rỡ.

“Tôi vẫn trả lại cho em, nhưng mà, em phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”

“Cái gì?”

“Em hôn tôi một cái, tôi lập tức đem đồ trả lại cho em.” Nói xong, anh ta chỉ chỉ vào má mình, chờ Tả Phán Tình chủ động. Phải biết rằng ngày đó ở buổi tiệc anh ta thiếu chút nữa đã đạt được rồi.