Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 164: Em Chờ Anh Giải Thích




Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Tả Phán Tình sửng sốt một chút, lại hít sâu. Ánh mắt lúc này lại đảo qua trước ngực Cố Học Văn. Có một vết mờ nhạt, vết son môi màu đỏ ——

Vết son môi? Nước hoa? Poison?

Ánh mắt hướng về phía trước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt Cố Học Văn, anh cũng đã phát hiện ra, nên nhất thời sửng sốt. Vừa rồi Lâm Thiên Y rất kích động. Anh cũng không có chú ý lúc bị cô ấy ôm thì đã để lại dấu vết trên người mình.

Định nói gì đó, nhưng lại bị Tả Phán Tình đi trước một bước nói: “Em nghĩ, em không quen dùng son môi màu đó?”

Cô không thích dùng son môi, cùng lắm cũng chỉ dùng son bóng thôi. Tự nhiên, màu sắc không đậm. Cô thích loại tự nhiên như vậy. Mà dấu vết đang lưu trên áo Cố Học Văn, rõ ràng là dấu son môi.

Cố Học Văn có phần khó xử, ánh mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng thản nhiên nói: “Anh có thể giải thích.”

“Anh nói, em nghe.” Tả Phán Tình cố gắng để mình bình tĩnh lại. Sau những chuyện đã trải qua ngày hôm qua, thì cô cảm thấy chuyện gì cũng cần phải cho đối phương một cơ hội để nói rõ ràng.

Cô cố gắng làm ình không được kích động, nghe Cố Học Văn giải thích mọi chuyện. Nhưng chỉ có một mình cô biết, móng tay đang bấm chặt vào lòng bàn tay đã tiết lộ chân thật tâm tình của cô, thật ra điều bây giờ cô muốn làm nhất là cho Cố Học Văn hai cái tát rồi hỏi anh vừa rồi đã đi chơi bời cùng người phụ nữ nào.

Cố Học Văn thấy cô rất bình tĩnh. Đôi mắt bình tĩnh quá mức ấy làm cho anh vô cùng ngạc nhiên. Hôm qua cô vì một câu chuyện lừa gạt mà như người bị bệnh tâm thần, còn cãi nhau với ba mình.

Mà hôm nay nhìn thấy trên người chồng mình có dấu son của người phụ nữ khác, cô lại có thể bình tĩnh như thế sao?

“Em, không tức giận?”

Tức giận? Đương nhiên là rất tức giận, nhưng: “Anh nói anh có thể giải thích, em đang nghe anh giải thích đấy.”

“Em không có mất hứng sao?” Ánh mắt Cố Học Văn càng sâu, bên trong dường như ẩn chứa một cơn gió lốc sắp ập đến.

“Không có.” Mất hứng, tức giận, cô sẽ chờ sau khi nghe anh giải thích xong. Hiện tại, cô cần phải làm ình bình tĩnh. Móng tay lại đâm sâu hơn một chút, cô nhìn anh, chờ một đáp án: “Nói đi.”

Cố Học Văn nhìn thật lâu vào mắt cô, đột nhiên gật gật đầu: “Em đã không tức giận cũng không mất hứng, anh còn phải giải thích gì sao?”

“Anh. . . . . .”

Đau. Lúc này Tả Phán Tình cảm nhận sâu sắc nhất, lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác đau. Kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Học Văn đang phóng đại trước mặt mình, trong chốc lát cô không nói ra lời.

Cố Học Văn bước từng bước lên phía trước, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình một lúc lâu, giọng nói có phần chờ đợi khó có thể phát hiện: “Tả Phán Tình. Nói cho anh biết. Em có mất hứng, em có tức giận không?”

Cô có quyền ầm ĩ, có quyền cãi nhau với anh mà. Anh cảm thấy như vậy mới đúng là Tả Phán Tình, mà không phải giống như bây giờ, im lặng nhìn anh. Không nói một câu.

Cô đương nhiên mất hứng, đương nhiên tức giận rồi. Người phụ nữ nào cũng vậy, nhìn thấy chồng mình có người phụ nữ khác lại còn có vết son trên quần áo đều sẽ mất hứng đều sẽ tức giận chứ?

Nhưng Tả Phán Tình lại lắc đầu: “Em không mất hứng.”

Loại này cảm xúc này, không thể nói là mất hứng được, trong lòng sầu muộn, rất khó chịu, rất bức bối. Loại này cảm giác này, gọi là mất hứng sao?

Hình như không phải?

“. . . . . .” Trong giọng nói có phần chờ mong nhưng đã thất bại. Hai tay Cố Học Văn nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào mặt Tả Phán Tình: “Em nói lại lần nữa xem.”

“Em không có tức giận.” Tả Phán Tình cảm giác như lòng bàn tay cô đã chảy máu. Nếu không sao lại đau đến thế này?

Dây thần kinh căng thẳng, chợt đứt đoạn. Vẻ mặt Cố Học Văn âm trầm, cho dù Tả Phán Tìnhkhông có mắt, cũng có thể cảm giác được.

Người cô run nhè nhẹ, lùi về phía sau, muốn trốn, muốn lui về phía sau thêm nữa. Nhưng tay lại bị Cố Học Văn bắt được, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, tay bắt đầu dùng lực nắm chặt hơn.

Tả Phán Tình có phần sợ hãi, lòng bàn tay vừa bị bấm đau lại bị anh dùng lực nắm vào, cảm giác càng đau hơn.

“Cố Học Văn.” Anh làm cái quái gì vậy?

“Em không tức giận thật sao?” Nhìn chồng mình cùng người phụ nữ khác mờ ám. Cô ấy cũng không tức giận?

“Tôi. Tôi không tức giận,.” Hôm nay cô vừa mới học được một bài học. Phải bình tĩnh đối mặt với vấn đề. Cô chỉ muốn anh cho cô một lời giải thích mà thôi.

Nếu lời giải thích của anh cô không chấp nhận được, thì lúc đó cô tức giận cũng không muộn.

“Được. Được. Tả Phán Tình em thật sự là rất tốt.” Nhìn xem vợ anh này, thật là đủ hào phóng, đủ rộng lượng ha. Lực trên tay lại càng mạnh thêm.

Tả Phán Tình bị đau. Muốn nói cái gì đó. Nhưng ngày lúc đó Cố Học Văn lại buông lỏng tay cô ra, nhìn chằm chằm mặt cô trầm mặc một lúc lâu, nhưng không có tiến thêm một bước nào nữa, lại thấy được trong lòng cô đang sợ hãi, cuối cùng nắm chặt tay, xoay người rời đi.

“Rầm” cửa bị đóng thật mạnh. Làm cho Tả Phán Tình thất thần đến nửa ngày, kinh ngạc nhìn cánh cửa bị đóng kia, không thể tin được Cố Học Văn cứ như thế mà bỏ đi.

Anh, anh ta sao có thế không có một lời giải thích nào?

Cố Học Văn, anh tên khốn này. Anh có lầm hay không vậy?

Mở tay ra nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó. Mấy dấu móng tay rõ rệt có thể thấy được. Tức giận sao? Đương nhiên rồi. Mất hứng ư? Đương nhiên là có rồi.

Nhưng cô có thể nói ra sao? Có thể nói chính mình đang mất hứng sao? Có thể nói cô đang tức giận sao?

Sau đó giống như hôm qua cô đối với Ôn Tuyết Phượng mà cáu giận rồi gào thét với anh một trận, lại nói lung tung một hồi sao?

Không, cô không nghĩ sẽ làm như vậy. Cũng giống như cô với Kỷ Vân Triển, rõ ràng là không có chuyện gì. Nhưng Cố Học Văn lại hiểu lầm, làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, cô không muốn như vậy.

Nếu đã kết hôn. Cô hy vọng vợ chồng có thể tin tưởng lẫn nhau, mà không phải cứ gặp một chút việc nhỏ là liền bùng nổ cãi nhau ầm ĩ. Thì sẽ giống như trước đây ngày nào cũng sẽ xảy ra tranh chấp.

Cô muốn làm cho chính mình bình tĩnh. Không xúc động. Nhưng Cố Học Văn lại làm cái gì vậy chứ?

Anh ấy lại không thèm giải thích một câu? Có phải ở trong lòng anh, căn bản không coi người vợ này là gì đúng không? Một chút trọng lượng cũng không có sao? Vì vậy anh ấy mới có thể như vậy chạy lấy người, một câu giải thích cũng không có. Một câu cũng không có?

Cả người nhẹ nhàng ngồi xuống dưới đất. Ngực tràn ra một tia đau đớn rất nhỏ, một chút chỉ một chút thôi mà nó theo ngực tràn ra tới toàn thân. Cô đột nhiên đứng lên.

Có một loại cảm giác nói không nên lời đang tích tụ. Buồn ở nơi nào đó. Rất khó chịu. Rất khó chịu.

Cố Học Văn, anh trở về đi, được không? Nói cho em biết là chuyện gì đã xảy ra. Em tin anh không phải là người như vậy, nhưng sao lại mang theo dấu vết rõ ràng như thế về nhà.

Anh nói cho em biết đi mà ——

Tả Phán Tình co người ngồi đợi anh một đêm, nhưng không đợi được Cố Học Văn. hôm nay, anh không về.

Lâm Thiên Y nhìn căn phòng trước mắt, lại liếc nhìn về phía Cố Học Văn một cái, vẻ mặt tràn đầy cảm kích: “Học Văn, cám ơn anh.”

Tìm phòng ở cho cô, lại tìm người chăm sóc cho cô, cô cũng thấy rất ngại.

“Không có việc gì.” Cố Học Văn lắc đầu, đem hành lý của Lâm Thiên Y vào phòng, cùng dì Phương nói chuyện một chút. Bà liền đi vào dọn dẹp.

Trở ra, nhìn Lâm Thiên Y ngồi trên xe lăn: “Ở đây mọi thứ đều đã chuẩn bị rất đầy đủ. Em có chuyện gì thì nhờ dì Phương làm, em cũng có thể gọi điện cho anh.”

“Làm phiền anh rồi.” Lâm Thiên Y có phần áy náy: “Anh đã giúp em xuất viện, lại phiền anh giúp em tìm nhà ở. Thật sự em không biết phải làm thế nào để cảm ơn anh.”

“Chúng ta là bạn mà.” Cố Học Văn nhìn cô: “Em đi nghỉ ngơi đi. Anh đi trước.”

“Đúng rồi.” Lâm Thiên Y gọi anh lại, từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ đặt trước mặt anh: “Cái này là của anh. Anh đeo đi. “

“Không cần.” Tuy rằng Cố Học Văn vẫn đeo nó, nhưng cũng chỉ là thói quen thôi, cũng không có ý gì khác: “Nếu em không có việc gì nữa, vậy anh đi trước.”

“Học Văn.” Lâm Thiên Y cầm lấy tay anh không buông: “Chúng ta, làm bạn cũng không được sao? Anh nhận quà của bạn cũng không được sao?”

“Anh sợ em sẽ hiểu lầm.” Chỉ là một cái đồng hồ thôi không có ý nghĩa gì. Thật ra những món quà sinh nhật của anh trước kia cũng vậy. Người khác tặng quà gì đó anh đều giữ lại để ở trong nhà tại Bắc Đô. Nhưng, anh không muốn để Lâm Thiên Y hiểu lầm.

“Em sẽ không hiểu lầm đâu.” Lâm Thiên Y đem đồng hồ đeo cho anh, Cố Học Văn định ngăn cản, nhưng cũng không muốn là tổn thương cô, nhìn cô ấy đeo nó vào ình. Vẻ mặt ôn nhu nhìn anh nói: “Học Văn, chúng ta là bạn bè, đúng không?”

Cố Học Văn chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Bạn bè.”

Chỉ là bạn bè thôi.

Lâm Thiên Y nhoẻn miệng cười cười, giấu đi nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng: “Học Văn, anh chăm sóc em nhiều như vậy, vợ anh sẽ không hiểu lầm chứ?”

Cố Học Văn nhìu mày, nghĩ tới Tả Phán Tình ở nhà. Hôm trước sau khi bỏ đi, anh đến cục cảnh sát ngủ qua đêm. Tính ra bây giờ đã hai ngày chưa về nhà, vội vàng tìm tư liệu, muốn tra ra rốt cuộc người phụ nữ kia là ai, có mục đích gì.

Anh không quay về, nhưng chắc gì cô ấy đã để ý đến chứ? Về hay không cũng như nhau. Hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh có ở nhà hay không, đối với cô ấy mà nói chắc cũng như nhau?

“Học Văn?” Lâm Thiên Y có phần chua xót: “Anh mau về đi. Đừng để vợ anh hiểu lầm.”

“Không có gì để hiểu lầm cả.” Cố Học Văn vỗ vỗ tay cô: “Em nghỉ ngơi đi. Anh đi làm.”

Ngày nào còn chưa tra rõ mục đích của người phụ nữ kia, thì lại thêm một ngày Tả Phán Tình không an toàn. Không để ý đến Lâm Thiên Y, Cố Học Văn xoay người rời đi. Không phát hiện sau khi anh đi rồi Lâm Thiên Y đã chìm vào suy nghĩ sâu xa.

‘Không có gì để hiểu lầm’ là có ý gì? Là bọn họ đã tin tưởng nhau đến độ vô cùng sâu sắc sao? Hay là, ở trong lòng Cố Học Văn người vợ đó không quan trọng?

Cố Học Văn, hai người thuộc loại nào?

Tả Phán Tình ngồi trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm mặt mình qua gương. Phía dưới mắt đã có một quầng thâm đen. Hôm qua không ngủ được, làm cho cô có phần mệt mỏi.

Không. Không riêng gì ngày hôm qua, hôm trước đó cũng đã không ngủ được rồi.

Cố Học Văn cứ như vậy mà bỏ đi, lòng cô vô cùng buồn bực. Muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại có phần tức giận. Dựa vào cái gì chứ?

Anh ta ở bên ngoài mang dấu vết của người phụ nữ khác về nhà, mà ngay cả một lời giải thích cũng không có lấy một câu? Bây giờ còn bỏ đi? Đi rồi mà cũng không thèm về? Đây là ý gì chứ?

Có lẽ anh đi làm nhiệm vụ.

Trong đầu xuất hiện suy nghĩ như vậy, Tả Phán Tình lại không cao hứng nỗi. Trước kia khi đi làm nhiệm vụ, ít nhất anh ta cũng sẽ nhắn cho cô 1 tin nhắn mà? Cũng đâu có giống như bây giờ, một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn cũng không có.

Thở dài, lại liếc nhìn di động một cái, không có tin nhắn, không có điện thoại. Màn hình điện thoại vẫn vậy ——

Hôm nay là thứ hai, trời ạ. Thế nào mà đã đến thứ hai rồi?

Tả Phán Tình buồn bực. Rất nhanh cô đã sửa sang lại bản thân, cũng không thèm quản xem Cố Học Văn có trở về hay không nữa trực tiếp đi làm.

Ra khỏi nhà, lại nhìn thấy xe của Ôn Tuyết Kiều đang đỗ bên đường, bà ta ngồi ở trong xe, nhìn thấy cô đi ra, liền vẫy vẫy tay với cô.

“Phán Tình. Lên xe đi. Mẹ đưa con đi.”

“Không cần.” Tả Phán Tình nhìn thấy bà ta là đã tức giận rồi. Nếu không phải tại bà ta, thì sao mà có nhiều chuyện xảy ra đến vậy chứ?

Lướt qua bà ta không chút nghĩ ngợi gì cô đi tới trạm xe bus, Ôn Tuyết Kiều xuống xe đuổi theo: “Phán Tình. Con làm sao vậy?”

“Tránh ra.” Tả Phán Tình không để ý tới bà: “Năm đó nếu bà đã không cần tôi. Bây giờ còn đến nhận tôi làm gì? Bà đi đi. Tôi sẽ không để ý đến bà đâu.”

“Con. . . . . .” Ôn Tuyết Kiều sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng lại: “Phán Tình, là mẹ có nỗi khổ tâm, “

“Khổ tâm?” Tả Phán Tình cười lạnh: “Đúng vậy. Bà đương nhiên là có nỗi khổ tâm rồi. Bà không cần nghĩ đến tôi nữa. Tôi đã hiểu. Bà có thể đi rồi.”

Bước nhanh về phía trước, cô quyết tâm không để ý đến người đàn bà điên này.

Tay lại bị Ôn Tuyết Kiều gắt gao giữ chặt, cô đang muốn nổi giận, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều đau khổ nói.

“Phán Tình. Mẹ sắp chết.”

“Bà nói cái gì?” Tả Phán Tình sửng sốt, nhìn khuôn mặt bà ta, đột nhiên bà ta nở nụ cười.

“Có lẽ là báo ứng của mẹ. Mẹ đang bị bệnh. Ung thư. Sẽ chết.” Ôn Tuyết Kiều nhìn Tả Phán Tình: “Có lẽ là người sắp chết, nên mẹ hối hận. Muốn quay về tìm lại con, cho nên mới ——”

Câu nói kế tiếp bà nói không nên lời, chỉ cúi đầu, trong mắt dường như đã có lệ. Như là muốn khóc. Tả Phán Tình nhìn chằm chằm mặt bà ta đến nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại.

Dùng sức rút tay mình về, vẻ mặt đề phòng lùi về phía sau hai bước: “Bà tránh ra. Bà đừng nghĩ sẽ lừa gạt được tôi nữa. Tôi sẽ không mắc mưu nữa đâu, “

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều vội vàng: “Những lời mẹ nói đều là sự thật. Mẹ không có lừa con. Con tin mẹ đi.”

“Tôi không muốn nghe. Một chữ cũng không muốn nghe nữa.” Tả Phán Tình lấy hai tay bịt tai mình lại. Thấy phía trước xe đã đến, không chút nghĩ ngợi cầm lấy túi xách đi lên.

Ôn Tuyết Kiều vội vàng đuổi theo, Tả Phán Tình cũng không quan tâm, lập tức lên xe, ánh mắt nhìn lại, nhìn thấy bà ấy bị ngã sấp xuống. Quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Đôi mày thanh tú nhăn lại, mang theo vài phần nghi hoặc. Người phụ nữ này. Sẽ không bị bệnh thật chứ?

Cố Học Văn nhìn toàn bộ tư liệu. Vẫn chỉ có biên bản xuất cảnh của Ôn Tuyết Kiều, không có biên bản nhập cảnh. Đi bằng đường biển cũng không phải không có. Nhưng đường ven biển của Trung Quốc dài như vậy, thành phố cảng cũng nhiều như vậy, cần rất nhiều thời gian thì mới có thể tra rõ ràng.

Mở máy tính ra. Anh thật sự không hiểu. Ôn Tuyết Kiều, đã biến mất 25 năm mà lúc này lại xuất hiện, là vì cái gì mà bà ấy lại quay lại?

Cửa có người gõ hai tiếng, Cường Tử đi vào, cầm trên tay một phần báo cáo.

“Sếp. Cuối cùng em đã tra được.”

“Cái gì?”

“Người phụ nữ sếp bảo em điều tra.” Vẻ mặt Cường Tử có phần mỏi mệt, nhưng lại rất hưng phấn.

“Sếp, người phụ nữ này thực khó lường.”

“Bà ta là ai?”

“Ôn Tuyết Kiều, bà ta là tình nhân của Chu Thất Thành.”

“Cái gì?” Cố Học Văn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Ôn Tuyết Kiều lại là tình nhân của Chu Thất Thành?

“Cậu khẳng định?” Báo cáo cũng không xem qua, Cố Học Văn chỉ nhìn chằm chằm Cường Tử.

“Khẳng định.” Cường Tử gật đầu: “Đây là do em đã tìm từ rất nhiều nguồn thông tin, còn nhờ một cao thủ hacker vào tư liệu ở máy tính của Đông bang tìm giúp. Mới tìm ra, người phụ nữ này thật không đơn giản, bên ngoài bà ta có một biệt danh, gọi là xà mỹ nhân. Bà ta đi theo Chu Thành Thành đã được chừng mười mấy năm rồi. Rất có thủ đoạn và tâm kế. Mười mấy năm nay trước, thật ra vốn Chu Thất Thành cũng không phải là lão đại của Đông bang, mà chỉ là một tên tép riêu. Chính là người phụ nữ này đã bày ra kế sách, để cho Chu Thất Thành lên làm lão Đại. Hơn nữa cũng giúp Chu Thất Thành buôn bán kiếm không ít tiền.”

“Ở Đông bang.” Vậy thì đám tay chân đều rất phục bà ta, nên mới gọi bà ta là ‘phu nhân’. Tuy rằng Chu Thất Thành không cưới bà ta, nhưng đối với bà ta vẫn rất coi trọng. Cho dù ở bên ngoài rất nhiều phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, cũng không hề lạnh nhạt với Ôn Tuyết Kiều.”

“Bà ta, có con không?”