Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 150: Dù Sao Cũng Không Chết Được




Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn anh, dưới bầu trời đêm mùa hạ đôi mắt ấy sáng long lanh, lấp lánh như một vì sao nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó đang cực kỳ tức giận. Ánh mắt nhìn anh lúc này lộ rõ hàm ý uy hiếp, nhưng thật sâu trong đó lại là sự quan tâm rõ rệt.

Cố Học Văn đột nhiên nở nụ cười, khiến Tả Phán Tình lập tức đỏ ửng cả mặt, lúc này mới phát hiện mình vừa làm gì.

Chết, cô đang làm cái gì vậy chứ?

Tay anh bị thương hay không, có đau hay không thì liên quan gì đến cô chứ? Dù sao cũng không chết được mà.

Oán hận xoay người, tầm mắt nhìn về phía đông, ánh trăng đã lộ ra một chút sắc hồng, chân trời bị nhuộm một màu vàng rực, trông vô cùng đẹp đẽ.

Cố Học Văn nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của cô, liền kéo tay cô qua: “Em đánh bi-a cũng khá đó.”

“Đương nhiên rồi.” Tả Phán Tình theo bản năng mà trả lời anh, sau đó mới phát hiện mình còn đang giận anh cơ mà. Oán hận rút tay về, nhưng rất nhanh lại bị anh kéo lại.

“Học với ai thế?”

“Với ——” Kỷ Vân Triển. Ba chữ kia Tả Phán Tình nói không nên lời, đành im lặng đưa mắt nhìn về phía chân trời.

Kỷ Vân Triển thực sự rất thích chơi bóng, poll 8 bi, bi-a snooker, anh đều nằm trong nhóm cao thủ. Tả Phán Tình không thích đánh snooker, cô thích đánh poll 8 bi hơn, sạch sẽ gọn gàng.

Người nào có thể đưa bi số 8 màu đen vào lỗ thì người đó thắng. Kỷ Vân Triển đã dạy cô cách đánh, rồi cùng cô chơi, sự kiên nhẫn của anh dường như là vô tận. Nếu cô thua, cô sẽ có cảm giác rất khó chịu, cứ quấn lấy anh đòi anh đánh với mình thêm ván nữa.

Lúc đó anh sẽ cười, lần nào đánh xong, lại cùng cô đánh tiếp một lần nữa —

Cô không nói, Cố Học Văn cũng đã đoán được, nụ cười trên mặt vì thế cũng không còn, mà thay vào đó là vài phần u ám.

Vầng trăng lúc này đã lên hơn phân nửa. Lúc đầu là màu đỏ, sau một hồi chậm rãi nhô lên bầu trời, lại bắt đầu chuyển sang màu vàng. Đèn trong hoa viên đã tắt từ lâu, ánh trăng chiếu vào những bông hoa cúc ánh lên sắc vàng nhàn nhạt vô cùng mê người.

“Trăng đẹp quá.” Lúc này Cố Học Mai mở miệng, nhìn vầng trăng tròn vành vạnh kia lòng cô chỉ muốn hướng tới nó mà thôi.

“Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên.” * Tầm mắt Đỗ Lợi Tân cũng hướng về vầng trăng tròn kia. Đây là lần đầu tiên anh cùng Cố Học Mai đón Trung thu, tuy rằng là cùng với mọi người, nhưng anh thật sự cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Mai, cô đang chuyên tâm ngắm trăng, lơ đãng chuyển mắt qua, liền bắt gặp ánh mắt thâm tình của Đỗ Lợi Tân. Ba mẹ còn đang ở bên cạnh, cô chỉ làm như lơ đãng quay đầu, bưng cốc nước trái cây lên uống một ngụm.

Đừng chua xót như vậy chứ? Tống Thần Vân muốn nói câu này, nhưng lại bị Cố Học Võ nhìn chằm chằm nên đành ngậm miệng.

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.”** Tả Phán Tình không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ tới Kỷ Vân Triển. Giờ này khắc này. Anh có đang ngắm trăng hay không?

Di động trong túi rung lên hai cái. Lấy ra nhìn thoáng qua, là một tin nhắn: “”Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.” Phán Tình, Trung thu vui vẻ!”

Là Kỷ Vân Triển.

Khẽ thở dài, sâu trong tâm khảm Tả Phán Tình thật sự tin tưởng, trên thế giới này ngoài Kỷ Vân Triển, chẳng còn ai có khả năng hiểu cô như thế, chẳng còn người đàn ông nào có thể hiểu được cô, tâm linh tương thông với cô như thế.

Di động bị người ta lấy đi. Quay đầu, Cố Học Văn đang nhìn chằm chằm mặt cô, vẻ mặt u ám khó giải thích.

Trên đôi mắt đẹp long lánh ánh nước có vài phần xấu hổ khó tả, nhẹ nhàng vươn tay: “Trả lại cho tôi.”

Các trưởng bối lúc này đang ngắm trăng nói chuyện phiếm, bọn Tống Thần Vân thì đang hào hứng nói chuyện kinh doanh. Không ai chú ý bên này.

Chỉ có một mình cô là thấy được trên người anh đang âm thầm tỏa ra khí lạnh. Đôi mắt híp lại, Tả Phán Tình không thừa nhận chút cảm giác khó tả trong lòng cô kia là chột dạ.

Cố Học Văn nhìn vẻ mặt của cô, lại một lần nữa mở di động ra. Đoạn tin nhắn kia cứ như một cây kim đâm vào người anh vậy, tuy không làm anh đau, nhưng vẫn rất khó chịu.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình có chút sợ. Anh lại đang nghĩ đến cái gì thế? Lại muốn làm cái gì?

Di động bị nhét vào trong tay cô, Cố Học Văn dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe được: “Không được quay về.”

Cắn môi, Tả Phán Tình cúi đầu, nhìn di động trong tay, do dự một lúc lâu, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi. Ánh mắt lại nhìn về ánh trăng, trong lòng có vài phần xúc động.

Thật ra nhiều khi hồi tưởng cũng không phải là chuyện tốt. Chỉ là đôi khi trí nhớ như dòng nước chảy, không phải mình nghĩ muốn quên là có thể quên được.

Cô không muốn quên, cũng không muốn nhớ, nhưng cứ vô tình mà nhớ lại.

Trong lòng mỗi người đều có một số quá khứ khó có thể vượt qua. Quá khứ của Tả Phán Tình chính là Kỷ Vân Triển. Rất nhiều lần đầu tiên đều cùng trải qua với anh.

Nếu buổi tối hôm đó anh ấy đến, như vậy lần đầu tiên của cô chính là cho anh rồi.

Lần đầu tiên ôm nhau, nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên hẹn hò, cho dù là gì cũng đều ngọt ngào, hạnh phúc .

Cho dù sau đó Kỷ Vân Triển bỏ cô, nhưng thật ra cô cũng không trách anh. Trong thâm tâm, cô rất tin, Kỷ Vân Triển rồi sẽ trở về.

Cho nên, khi cô qua lại với Chương Kiến Nguyên, đừng nói là những hành động thân mật, mà ngay cả cùng hắn ta hôn môi, cô cũng không muốn.

Trong tiềm thức, cô vẫn luôn chờ Kỷ Vân Triển trở về, cô hy vọng lúc chờ anh trở về, cô vẫn sạch sẽ, như Tả Phán Tình trước kia mà anh yêu.

Không ngờ ——

Trong lòng bàn tay có cảm giác đau, Cố Học Văn dùng sức nhéo tay cô một cái, không cần cô quay đầu, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, không hờn giận mà uy hiếp.

“Nếu như em lại ở trước mặt anh mà nghĩ đến hắn ta, thì ngay bây giờ anh sẽ bế em về phòng.”

“Anh ——” Tả Phán Tình quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn anh, Cố Học Văn lại vươn tay ôm cô vào lòng, lấy một ly đồ uống bỏ vào trong tay cô.

“Ngắm trăng đi. Em có muốn ăn bánh trung thu không?”

“Không ăn.” Tức cũng đủ no rồi. Nào có tâm tư mà ăn nữa. Cố Học Văn nghe cô nói vậy, thì lại đưa tay nắm lấy tay cô càng nhanh hơn.

“Cố Học Văn anh buông ra.” Nhỏ giọng nói, mang theo vài phần kháng cự.

“Không buông.”

“Lưu manh.”

“. . . . . .” Anh sẽ cho em cơ hội thấy và trải nghiệm đầy đủ, cái gì gọi là “lưu manh”. Trong đầu hiện lên ý nghĩ này. Khóe môi Cố Học Văn chậm rãi giơ lên. Nhìn Tả Phán Tình ở trong lòng đã thôi giãy dụa nữa.

Quyết định, bữa ăn cuối cùng tối hôm nay chính là, hấp Tả Phán Tình ——

Hình ảnh hai người đang ôm nhau, cũng không làm cho những người khác chú ý đến. Nhưng từ trong một cánh cửa sổ tòa nhà cao nhất khu du lịch này, một đôi mắt hẹp dài đã thu hết mọi hình ảnh ở phía dưới vào đáy mắt, trên chiếc bàn ở ban công có để một cái máy tính nhỏ, trên màn hình là một khuôn mặt tươi cười đã được phóng đại.

Phía dưới là chi chít những tư liệu. Người đàn ông mặc áo sơmi và quần dài màu trắng thoạt nhìn rất là tuấn nhã. Lúc này hai chân tao nhã đang vắt lên nhau, dùng kính viễn vọng nhìn dưới lầu, lại nhìn gương mặt xinh đẹp trên màn hình máy tính.

“Cố gia sao?”

Thú vị đây. Sờ sờ cằm mình, chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị.

Phía sau là ánh mắt đang nhìn của người đàn ông mặt sẹo, hắn vẫn như một bức tượng gỗ đứng ở đó không nhúc nhích: “Á Nam, hôm nay cậu nói, gần đây Đông bang hoạt động rất mạnh?”

“Đúng.” Thang Á Nam nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt có chút nghiêm trọng, lạnh lung đến mức khiến người khác phải sợ hãi: “Ý của lão gia là mong cậu cẩn thận đề phòng.”

Người đàn ông không nói gì, nhìn chằm chằm văn bản trên màn hình, đột nhiên vỗ vỗ tay, vẻ mặt tà khí cười cười: “Á Nam, anh nói xem, tôi nên mua lại công ty trang sức kia thế nào?”

Nhìn thấy từ trước đến nay ông chủ đều không đi thu mua công ty khác, vẻ mặt Thang Á Nam vẫn bình tĩnh như cũ: “Cậu làm như vậy, chỉ sợ lão gia sẽ không đồng ý.”

“Uhm.” Người đàn ông nhướn mi lên, đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần tùy tiện: “Có chuyện gì tôi làm mà lão già kia đồng ý đâu?”

Thang Á Nam trầm mặc. Trong lòng lại không nhịn được có phần oán thầm, cậu đã biết thế, sao còn muốn cố ý gây chuyện làm lão gia mất hứng chứ?

“Trang sức Sansei?” Người đàn ông nhìn thấy tên công ty kia: “Mới đầu tư ba triệu? Ít quá. Tìm người nói chuyện với bọn họ đi, nói tôi ra giá năm triệu, mua.”

Mặt Thang Á Nam lạnh như băng sơn rốt cuộc có một cái khe hở, vẻ mặt mang theo một tia không đồng ý: “Thiếu gia, ba triệu đó là USD.”

“Tôi biết.” Vẻ mặt người đàn ông như không thèm để ý: “Tôi nói là năm triệu Euro. Đi đi.”

Khóe môi rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà khẽ nhếch lên, Thang Á Nam rất chắc chắn tin tức này nhất định sẽ làm cho huyết áp của lão gia ở Mĩ bay lên đến trời: “Thiếu gia, xin suy nghĩ lại.”

“Anh có thấy phiền không vậy?” Người đàn ông đứng lên đi đến trước mặt Thang Á Nam, ngón tay thon dài chỉ chỉ nhẹ trong ngực hắn: “Tôi là ông chủ hay anh là ông chủ. Tôi quyết định cái gì có cần anh nghi ngờ không? Tôi nói mua là mua, có nghe thấy không?”

“Thiếu gia ——” cho dù muốn mua, cũng không giá trị năm triệu: “Chuyện này, tôi sẽ cho người đi làm.”

“Vậy còn được.” Người đàn ông vỗ vỗ tay, vẻ mặt lại khôi phục vài phần tí tửng: “Đúng rồi. Lúc nãy anh nói gần đây Đông bang có nhiều hành động là thế nào?”

Sắc mặt Thang Á Nam lại thay đổi, là do hắn bị lãng tai hay là thiếu gia? Một câu lặp lại tới ba lần cậu ta không thấy phiền sao?

“Gần đây thành phố C càn quét ma túy rất gay gắt, anh cho người theo dõi nhất cử nhất động của Đông bang, chỉ cần xác định bọn họ có giao dịch, liền báo cho cảnh sát. Sắp xếp nội gián cho khéo vào, không được để cho ai biết là chúng ta động tay động chân.”

“Uhm.” Thang Á Nam đã biết anh ta muốn làm cái gì: “Tôi sẽ sắp xếp thật tốt.”

“Ném vài cái mồi nhử, để đám Đông bang bận rộn một chút. Tôi thấy dạo này cảnh sát ăn no không có việc gì làm, nên nhân tiện cho bọn họ luyện gân luyện cốt cũng tốt.”

Khóe môi nhếch lên một đường cong, một nụ cười rất giả dối và gian tà. Thang Á Nam thấy trong lòng run lên, bình thường khi anh ta cười như vậy, là biểu hiện có người sắp gặp phải chuyện không may rồi ——

. . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . .

Ánh trăng từ từ nhô lên, sắc trời tối dần. Mấy vị trưởng bối bắt đầu thấm mệt, đều muốn đi ngủ. Tống Thần Vân đề nghị, lại đi chơi mấy ván bi-a.

Anh ta ngứa tay, muốn đấu với Tả Phán Tình vài ván.

Ánh mắt Cố Học Văn nhìn qua, anh ta lập tức rụt cổ lại, không có chí khí mà lôi kéo Hồ Nhất Dân chạy lấy người.

“Anh cũng mệt rồi, đi nghỉ trước đây.” Cố Học Võ đứng lên, hôm nay là Trung thu, vốn phải đi xuống cơ sở để thăm hỏi, nhưng vì Cố Thiên Sở đến đây, cho nên đành thôi.

Ngày mai còn có hai hội nghị thường vụ phải tham dự. Buổi chiều còn phải đi thị sát. Công việc rất nhiều.

“Ngày mai lại đi ngắm tiếp nhé.” Kiều Tâm Uyển đi theo sau Cố Học Võ.

“Chúng ta đi chơi đi.” Hồ Nhất Dân vỗ vỗ tay Đỗ Lợi Tân: “Đây là địa bàn của cậu, cậu không được chạy đâu, dù hôm nay có thế nào cũng phải theo giúp mấy người chúng ta thư giãn một chút.”

Đỗ Lợi Tân không lên tiếng, ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Cố Học Mai, cô đã một mình tự đẩy xe lăn, đi về phòng mình.

“Đi nào.” Tống Thần Vân không thấy được ánh mắt Đỗ Lợi Tân, lôi kéo cậu đi chơi. Trước khi đi Đỗ Lợi Tân lưu luyến nhìn hình ảnh Cố Học Mai rời đi, cô lại không quay đầu lại.

Tả Phán Tình cũng có phần mệt, nhìn Học Mai có một mình, nên giúp cô trở về phòng, lúc này mới trở lại phòng mình. Vừa vào cửa. Cố Học Văn ngồi ở trên giường, vuốt vuốt cánh tay của mình, vẻ mặt đau đớn.

“Anh làm sao vậy?

*: Đây là 2 câu thơ trong bài Thủy điệu ca đầu – Trung Thu của Tô Đông Pha

Minh nguyệt kỷ thời hữu ?

Bả tửu vấn thanh thiên.

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên.

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xứ bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đán nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

Dịch thơ: (Bản dich của Nguyễn Chí Viễn)

Trăng sáng bao giờ có?

Nâng chén hỏi trời cao

Chẳng hay trên đây cung khuyết

Đêm đó nhằm năm nao?

Rắp định cưỡi mây lên đến

Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

Cao ngất lạnh lùng sao?

Đứng múa vời thanh ảnh

Trần thế khác chi đâu.

Xoay gác đỏ

Luồn song lụa

Rọi tìm nhau

Chẳng nên cừu hận

Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau

Người có buồn, vui, ly, hợp

Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

Tự cổ vẹn toàn đâu

Chỉ nguyện người trường cửu

Ngàn dặm dưới trăng thâu.

**: Bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn

Hải thượng sinh minh nguyệt,

Thiên nhai cộng thử thì.

Tình nhân oán dao dạ,

Cánh tịch khởi tương tư.

Diệt chúc liên quang mãn,

Phi y giác lộ ti.

Bất kham doanh thủ tặng,

Hoàn tẩm mộng giai kỳ.

Dịch thơ: Bản dịch của Nguyễn Hữu Bổng

Vầng trăng mọc ở biển khơi,

Cùng chung một lúc góc trời soi chung.

Đêm xa ai đó sầu mong,

Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?

Tắt đèn yêu bóng nga soi,

Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.

Khôn đem ánh sáng à,

Ngủ đi trong mộng họa là gặp nhau