Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 133: Tổn Thương Và Đau Đớn (2)




Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

“Được được.” Kỷ Vân Triển cũng không thích ăn đồ ngọt. Nhưng anh lại luôn nuông chiều sự tùy hứng của cô, đem đồ ăn còn lại của cô ăn luôn.

“Anh còn tiếp tục ăn như vậy, sẽ biến thành tên mập mất.” Mỗi lần Kỷ Vân Triển ăn xong, đều sẽ nói như thế.

“Biến thành tên mập mới tốt ý.” Như vậy sẽ không có nữ sinh khác thích anh. Hôm qua cô còn thấy có nữ sinh thổ lộ với anh. Thật đáng ghét, rõ ràng anh là bạn trai của cô mà.

“Em đó.” Thật sự là không có cách nào với cô ấy nữa, Kỷ Vân Triển sau đó sẽ xoa xoa đầu cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em thật là cô nhóc nghịch ngợm.”

“Nghịch ngợm thì anh sẽ không thích nữa à?” Tuổi trẻ rất thẳng thắn. Còn có tự kiêu ngạo về bản thân mình.

“Thích.” Kỷ Vân Triển ôm lấy cô: “Anh đây, đã bị em ăn sạch sẽ rồi.”

“Em nghịch ngợm cũng là do anh chiều hư. Ai bảo anh đối tốt với em như vậy chứ?” Được anh nuông chiều làm cho cô càng ngày càng tùy hứng.

“Vẫn là lỗi của anh hả?” Kỷ Vân Triển cố ý nhíu mày, giọng nói vô cùng khó xử: “Hay là bắt đầu từ ngày mai anh sẽ không chiều em nữa.”

“Không được.” Tả Phán Tình kéo chặt tay anh: “Anh đã nói thích em, vậy anh sẽ phải chiều em cả đời.”

“Được. Anh sẽ cưng chiều em cả đời.”

Kỷ Vân Triển ôm cô, bị cô hấp dẫn mà hôn cô một cái. Tả Phán Tình bị anh hôn mà tim đập thật nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Cô không phải là một đứa trẻ, nên có thể cảm thấy được, dường như anh rất muốn cô.

Tả Phán Tình cũng không để ý đến tấm màng kia, nếu Kỷ Vân Triển muốn, cô nhất định sẽ cho anh. Nhưng anh lại rất quân tử. Mỗi lần chỉ hôn cô, ôm cô một cái, đến thời điểm cuối cùng lại thả cô ra.

“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”

Kỷ Vân Triển dịu dàng kéo tay cô đi ra ngoài. Tả Phán Tình bĩu môi, trong lòng rất tò mò, chẳng lẽ anh không hề có ý nghĩ muốn cô à?

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô như trẻ con vì những điều mình vừa nghĩ trong đầu mà có phần xấu hổ. Tuy rằng đã xem qua vô số tiểu thuyết tình yêu, cũng đã cùng Trịnh Thất Muội lặng lẽ xem qua một hai bộ phim nghệ thuật hoành tráng.

Nhưng cô lại thật sự có chút chờ mong, nếu như lần đầu tiên của cô là cho Kỷ Vân Triển ——

Tình yêu tuổi trẻ say đắm, không những ngọt ngào, mà còn cả điên cuồng. Thỉnh thoảng cũng không thể tránh khỏi có những lần tranh chấp nhỏ nhặt mà cãi nhau ầm ĩ.

Tính tình của Tả Phán Tình có phần hơi quá. Tuy rằng thu nhập của Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương không cao, nhưng đối với con gái thì nuông chiều lên đến trời, nhất là Ôn Tuyết Phượng, cho dù trong nhà điều kiện bình thường, nhưng cũng tận lực thỏa mãn tất cả những yêu cầu của Tả Phán Tình.

Cho nên, Tả Phán Tình có chút thẳng tính, nghĩ cái gì là nói cái đó. Kỷ Vân Triển là hội trưởng hội học sinh, còn phải đi thực tập, nên bình thường bận rất nhiều việc.

Tả Phán Tình lại thường xuyên gọi điện thoại cho anh, tùy hứng kêu Kỷ Vân Triển đến. Kỷ Vân Triển tính tình vô cùng tốt, đôi khi vì công việc mà đến muộn, Tả Phán Tình nhất định sẽ nhăn mặt cho anh xem.

Có một lần, Tả Phán Tình gọi điện thoại cho Kỷ Vân Triển, thật trùng hợp là có một đồng nghiệp nữ trong công ty anh nghe máy. Tả Phán Tình lập tức phản ứng kịch liệt.

“Tại sao cô ta lại nghe điện thoại của anh hả? Không phải là anh có người con gái khác đấy chứ?”

“Anh nào dám có người con gái khác chứ ?” Kỷ Vân Triển đối với tính tình đại tiểu thư của cô đều cực kỳ bao dung: “Anh chỉ có mình em đã chiều không nổi rồi, làm sao mà còn dám đi trêu chọc người con gái khác chứ?”

“Nếu anh dám ăn vụng ở sau lưng em, anh nhất định sẽ phải chết.”

Tả Phán Tình túm áo anh nói. Kỷ Vân Triển liền cười: “Anh yêu em như vậy, làm sao có thể ở sau lưng em mà ăn vụng chứ?”

“Anh yêu em?” Trong lòng Tả Phán Tình ngọt ngào nở hoa. Nhưng vẫn thắc mắc không tin: “Thật không?”

“Thật như vàng ròng 4 số 9 vậy.” Kỷ Vân Triển kéo tay cô cam đoan: “Anh yêu em, Kỷ Vân Triển yêu Tả Phán Tình, đời đời kiếp kiếp.”

“Vậy thì được.” Tả Phán Tình thôi không giận anh nữa, rất nhanh vừa cười, vừa ôm anh lại vừa cười ầm ĩ.

Tính tình của cô ấy giận cũng nhanh, mà hết giận cũng nhanh. Lúc nào nghĩ đến mình sẽ như vậy mãi. Chớp mắt một cái, Kỷ Vân Triển tốt nghiệp. Tả Phán Tình cũng bước vào năm thứ hai đại học.

Kỷ Vân Triển mới đi làm, công việc rất nhiều, cũng rất bận rộn. Thời gian gặp Tả Phán Tình càng ngày càng ít, Cho dù trong lòng cô biết là do công việc của anh, nhưng cô vẫn chạnh lòng.

“Anh không yêu em.” Cô chọc chọc vào ngực anh vẻ mặt ủy khuất: “Anh chán em rồi phải không?”

“Anh phải đi làm mà.” Kỷ Vân Triển chưa từng nói, Kỷ gia ở thành phố C, kỳ thật rất có tiền có thế. Cha Kỷ Vân Triển kinh doanh hãng đánh bắt xa bờ khá lâu đời, mẹ là hội trưởng thương hội lớn.

Ba Kỷ vẫn muốn anh học kinh doanh, nhưng anh lại thích thiết kế trang sức. Sau khi tốt nghiệp đại học lại không chịu đến công ty hỗ trợ, điều này làm cho ba và mẹ Kỷ rất không vừa lòng, vẫn ngầm gây áp lực cho anh, muốn anh trở về làm cho công ty gia đình.

Kỷ Vân Triển vẫn âm thầm chịu đựng áp lực đó, không cho Tả Phán Tình biết. Nhưng anh cần phải có thành tích nổi bật. Để chứng minh cho ba mẹ anh xem.

“Đi làm sẽ không có thời gian gặp em sao?” Tả Phán Tình bĩu môi, vẻ mặt mất hứng: “Vậy tại sao trước kia anh lại có thời gian?”

“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển rất bất đắc dĩ: “Hiện tại anh đã là nhân viên chính thức, đương nhiên sẽ không có thời gian giống như hồi đi thực tập rồi.”

“Hừ.” Tả Phán Tình mất hứng, quen nhau đã hơn một năm, Kỷ Vân Triển vẫn ở bên cô, bây giờ bắt đầu không ở bên cạnh cô nữa, cô không chấp nhận được.

“Như vậy đi, cuối tuần chúng ta cùng nhau đi xem phim, được không?” Kỷ Vân Triển dỗ dành cô: “Phán Tình, anh yêu em, anh đã nói anh muốn kết hôn với em, nhưng ít nhất em cũng phải để anh có chút sự nghiệp chứ đúng không? Bằng không đến lúc em tốt nghiệp, anh vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, ba mẹ em làm sao có thể đồng ý gả em cho anh chứ?”

“Được rồi. Coi như anh nói có lý.” Tả Phán Tình bởi vì nghe thấy anh nói muốn kết hôn với mình nên tâm trạng tốt hơn hẳn: “Cuối tuần này cùng nhau xem phim, không được cho em leo cây nữa đâu đấy. Còn nữa không được nhìn các nữ sinh khác. Nghe chưa?”

“Nghe rồi.” Đúng là tiểu quỷ bá đạo. Kỷ Vân Triển lại không có biện pháp với cô. Vô điều kiện mà nuông chiều cô.

Loại tranh chấp này với hai người mà nói xảy ra như cơm bữa, nhưng đều do Kỷ Vân Triển nhường nhịn, nhất nhất hóa giải.

Kỷ Vân Triển thích ứng với công việc mới rất nhanh, cũng bắt đầu có thể điều tiết. Thời gian ở cùng Tả Phán Tình cũng nhiều hơn, cô cũng rất vui vẻ.

Hôm nay là sinh nhật Tả Phán Tình hai mươi tuổi, Kỷ Vân Triển nhờ bạn hỗ trợ, vì cô mà mở một bữa tiệc tối pháo bông nhỏ ở bờ biển, nhìn thấy nhiều pháo hoa như vậy bay lên bầu trời, thật sự là vô cùng đẹp, tình cảm của hai người cũng phát triển đến đỉnh điểm.

Kỷ Vân Triển còn đưa cho cô một món trang sức do chính tay anh làm, là chiếc vòng cổ độc nhất vô nhị, mặt trên còn có một cái hình mặt trời nho nhỏ, bên cạnh có một đám mây nhỏ giống như khuôn mặt của cô.

“Mặt trời chính là Tình, đại diện cho em. Mây chính là anh. Chỉ cần anh và em ở bên nhau, mỗi ngày đều là ngày đẹp.”

Lời anh nói, luôn làm cho cô cảm động. Ngày đó là sinh nhật cô, cô nghĩ cô sẽ là của anh, nhưng lại không ngờ anh không có làm gì cả. Chúc mừng sinh nhật cùng cô xong, anh rất quân tử mà đưa cô về nhà.

Trong lòng Tả Phán Tình có chút mất mác, cô còn lén cùng Trịnh Thất Muội thảo luận qua, có phải cái kia của Kỷ Vân Triển có vấn đề hay không. Nếu không tại sao lại không chạm vào cô? (Iris : em ngất với chị ấy wa)

“Oa. Tả đại tiểu thư của chúng ta muốn một đêm xuân sao?” Trịnh Thất Muội trêu cô: “Nếu cậu thật sự muốn anh ta như vậy, thì cậu có thể dụ dỗ anh ta mà.”

“Trịnh Thất Muội ——”

Tả Phán Tình tuy tức, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút dao động. Kỷ Vân Triển không chịu, nếu cô chủ động thì sao?

Suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không hạ được quyết tâm. Cũng không vực dậy nổi dũng khí. Tới cuối cùng, rốt cuộc cơ hội mà Tả Phán Tình chờ cũng đến.

Đó là hôm sau sinh nhật cô 3 tháng, chính là sinh nhật của Kỷ Vân Triển. Cô lén lên mạng mua nội y thật sexy, và đặt phòng khách sạn.

Quyết định phải là trong ngày sinh nhật của Kỷ Vân Triển hôm nay, đem lần đầu tiên của mình trao cho anh.

“Vân Triển. Hôm nay em đã tìm được một chỗ để chúc mừng sinh nhật anh. Anh có thích không?” Gọi điện thoại cho Kỷ Vân Triển, hy vọng anh có thể đến chỗ mình hẹn.

“Em lại nghĩ ra trò tinh quái gì vậy?” Kỷ Vân Triển cầm di động cười yếu ớt, quen nhau hai năm rồi, Tả Phán Tình ở trước mặt anh càng ngày càng giống một cô bé, cá tính cũng vì anh mà sửa lại rất nhiều. Anh thật sự rất thích thú.

“Vậy được rồi. Chờ em tan học, anh tới đón em.” Tả Phán Tình nói xong liền cúp máy.

Cô cũng không biết, hôm nay là sinh nhật Kỷ Vân Triển, cho nên ba mẹ anh cũng chuẩn bị quà tặng cho anh.

. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . . . . .

Kỷ Vân Triển nhìn ba mẹ của mình, quả thực không thể tin được vào tai mình nữa: “Ba, mẹ, hai ngươi nói cái gì vậy?”

“Ba nói, chúng ta đã vì con mà đính ước việc hôn nhân cùng con gái nhà ho Lý rồi. Tháng sau đính hôn, tháng sau nữa kết hôn.”

“Ba mẹ đùa cái gì vậy chứ?” Vẻ mặt vẫn luôn dịu dàng của Kỷ Vân Triển giờ biến mất tắm, chỉ còn vẻ phát điên: “Con đã nói với ba mẹ, con đã có bạn gái rồi.”

“Con có bạn gái?” Mẹ Kỷ nhìn thấy Kỷ Vân Triển chế giễu: “Con của một công nhân hả? Hay là một cô sinh viên? Con nghĩ cô ta có thể mang đến cho Kỷ gia cái gì?”

“Bạn gái của con không cần vì Kỷ gia mà mang đến cái gì cả. Con yêu cô ấy. Con cùng cô ấy ở bên nhau rất vui vẻ, cái này là đủ rồi.”

“Vui vẻ?” Ba Kỷ đứng dậy, không chút khách khí mà trách cứ: “Cái con gọi là vui vẻ chính là cô ta gọi cho con 1 cú điện thoại, là con sẽ ngay lập tức đến bên cô ta. Cái con gọi là vui vẻ chính là con vì một đứa con gái mà không có nguyên tắc không có kiên trì. Đây chính là sự vui vẻ của con sao?”

“Con biết con đang làm gì.” Kỷ Vân Triển thực sự rất kiên trì: “Nếu có thể, con hy vọng hai ngươi không can thiệp vào chuyện của con.”

“Nếu ba không can thiệp. Có phải con muốn ở cùng đứa con gái kia đúng không?” Ba Kỷ tức giận: “Ba nói cho con biết, ba không đồng ý. Con gái nhà họ Lý con muốn cũng phải cưới, không muốn cũng phải cưới.”

“Con không cưới.” Kỷ Vân Triển rất cố chấp: “Con chỉ yêu Phán Tình, con chỉ cưới một mình cô ấy thôi.”

“Tốt.” Ba Kỷ gật đầu: “Không phải anh muốn làm nhà thiết kế sao? Vậy anh có tin chỉ cần tôi gọi ấy người bạn già một cú, là có thể khiến anh không tìm được một công ty trang sức nào ở thành phố C này dám thuê anh không? Còn có cô bạn gái bé nhỏ của anh nữa. Cô ta vẫn là sinh viên hả? Cô ta tốt nghiệp là anh muốn cùng cô ta làm chung một công việc đúng không?”

“Ba, đây là ba đang ép con?” Kỷ Vân Triển không ngờ ba mẹ mình có thể dùng biện pháp như thế để khuất phục anh.

“Phải là tôi đang ép anh, hoặc là đến công ty, hoặc là cưới con gái nhà họ Lý, chọn một trong hai.”

“Nếu cái gì con cũng không chọn thì sao?” Kỷ Vân Triển tuy không quá tin tưởng vào bản thân, nhưng cũng không muốn bị ba mẹ ép như vậy: “Ba sẽ làm gì?”

“Không sao?” Ba Kỷ lạnh lùng: “Đối phó với cái loại gia đình công nhân nhỏ nhoi này, còn cần biện pháp gì sao? Tôi có rất nhiều thủ đoạn.”

“Đối phó cô gái ấy cũng vậy thôi.” Ông không tin con trai mình không lo lắng đến điểm này: “Hay là anh muốn chúng tôi đến nhà cô ta nói chuyện một chút hả?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .