Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 123: “Em Ăn No Rồi, Giờ Đến Lượt Anh” (18+)




Edit: Iris

Beta: Winnie & Phong Vũ

Xoay người, không biết từ khi nào thì Cố Học Văn đã đi ra, bên hông chỉ quấn độc một cái khăn tắm, nhìn vẻ mặt tràn đầy bất mãn của cô.

“Đã nói không được uống sữa lạnh rồi mà. Lại uống nữa hả?”

“Đưa đây cho tôi.” Tả Phán Tình đưa tay đoạt lại: “Tôi bị muộn giờ làm rồi đó.”

“Em ra kia ngồi đi đã.” Cố Học Văn không đưa cho cô mà cầm sữa rót ra nồi: “Chút nữa anh đưa em đi.”

“Không cần.” Chờ anh đưa cô đi á? Cô không bị muộn mới là lạ ý.

Tả Phán Tình muốn lấy lại hộp sữa thì Cố Học Văn lại nhẹ nhàng đẩy cô ra.

“Em đi ra ngoài đi, anh đã nói là chờ một chút mà.”

“Anh ——”

Tả Phán Tình buồn bực, thấy vẫn còn chút thời gian, đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

Động tác của Cố Học Văn rất nhanh, cũng giống như lần trước, đun nóng sữa xong lại làm cho cô một cái sandwich.

“Ăn luôn đi rồi đi làm.”

“Tôi đến muộn mất thôi.” Tả Phán Tình nhỏ giọng nói thầm. Thật ra thời gian còn sớm, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm đó.

“Anh nói rồi, anh sẽ đưa em đi.” Cố Học Văn lại ấn bả vai của cô không cho đứng dậy, chỉ nói hai từ mệnh lệnh đơn giản: “Ăn đi.”

Nhìn cô không tình nguyện giải quyết miếng sandwich, Cố Học Văn lại vào phòng.

Tả Phán Tình dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong bữa sáng, lại cầm lấy túi xách, mở cửa định bước ra ngoài, thì Cố Học Văn đã đi ra .

Vẫn y như mọi ngày áo sơ mi trắng quần tây đen, anh cầm chìa khóa xe: “Đi thôi.”

Ngồi vào xe, trong lúc khởi động, Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình một cái: “Địa chỉ.”

“Thật ra cũng không xa lắm.” Tả Phán Tình nói địa chỉ cho anh, sau đó cẩn thận nhìn mặt anh. Cũng không xác định được là hôm nay anh có đi làm hay không: “Hình như mấy ngày nay anh rất rảnh rỗi thì phải?”

“Cũng tạm.” Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình một cái: “Có thể qua vài ngày nữa công việc lại bận rộn. Không biết đâu mà lần.”

Tả Phán Tình gật đầu, nghĩ đến lần trước anh đi làm nhiệm vụ mà đến hơn nửa tháng mới về. Xe lặng lẽ chạy đến nơi.

Tả Phán Tình thấy còn nửa giờ nữa mới đến giờ làm. Ngồi ở trên xe, cô quay sang nhìn Cố Học Văn, chỉ chỉ tòa cao ốc bên ngoài kia.

“Tôi, đi làm đây.”

Cố Học Văn trầm mặc, ánh mắt dừng trên mặt cô. Hôm nay Tả Phán Tình mặc bộ quần áo ngày hôm qua mới mua, phía trên là áo sơ mi kiểu Anh, phía dưới phối với chiếc quần harlan, tóc dài được vấn thành búi ở sau đầu, thoạt nhìn rất gọn gàng lại nhẹ nhàng thoải mái.

Cô có trang điểm, tuy không đậm nhưng vẫn tôn lên đường nét của khuôn mặt, hơn nữa còn tràn đầy sức sống. Cố Học Văn cũng không biết có phải tất cả những nhà thiết kế trang sức đều tự biết cách làm đẹp ình hay không, nhưng nhìn bộ dạng của Tả Phán Tình như vậy vẫn khiến anh cảm thấy người trước mắt mình thật đẹp.

Dường như cô luôn biết rất rõ là phải làm thế nào để mình đẹp hơn.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình nghĩ là mình nên xuống xe đi làm, nhưng thời gian còn quá sớm: “Hôm qua mấy giờ anh về thế?”

“Ba giờ.” Đám người kia rất ầm ĩ. Sau khi chơi ở KTV xong nói còn muốn đi ăn khuya, kết quả là chơi đến hơn tận hai giờ.

Ba giờ? Muộn vậy sao?

Tả Phán Tình hơi sửng sốt, đột nhiên nghĩ như vậy anh vẫn chưa ngủ đủ, sáng sớm lại còn làm bữa sáng cho cô, còn nói muốn đưa cô đi làm nữa ——

Trong lòng dâng cảm giác cực kỳ quái dị, Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy hình như cô đang nợ anh.

Bọn họ, rõ ràng chỉ là đang diễn trò ở trước mặt cha mẹ hai bên thôi không phải sao? Vậy thì anh đột nhiên làm ra bộ dạng quan tâm cô làm gì. Hay là anh diễn nhập tâm đến nỗi ăn luôn cô, nên có cảm giác áy náy trong lòng ?

Có chút phiền muộn, có chút hỗn loạn. Không muốn đối mặt với loại cảm xúc phức tạp này, Tả Phán Tình chỉ chỉ ra bên ngoài.

“Tôi đi làm đây.”

Cố Học Văn cũng không nói gì, chỉ nhướn mày lên, những lời này, hình như cô đã lập lại hai lần? Hay là cô ấy không muốn đi làm?

Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt rất sắc bén nhìn chằm chằm mặt cô, như là muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy. Cô hơi xiết chặt quai túi, xoay người mở cửa định xuống xe, thì cánh tay lại bị Cố Học Văn giữ chặt.

“Gì nữa?”

“À.” Cố Học Văn chỉ chỉ vào má mình nói: “Em quên.”

Có ý gì chứ? Không phải là anh muốn cô cho anh một cái morning kiss đấy chứ?

Tả Phán Tình lập tức sửng sờ, không biết phải phản ứng thế nào nữa. Đang chần chừ do dự, Cố Học Văn thấy cô ngây người thì quay đầu sang, khẽ đặt lên môi cô một cái hôn.

Chỉ đơn giản là môi chạm môi thôi. Nhưng Tả Phán Tình lại cảm thấy đôi môi mình như bị bỏng vậy, nóng quá, cứ như là bị lửa thiêu đốt.

“Tôi, tôi đi làm đây.”

Lần thứ ba nói câu này mà cô cũng không nhận ra. Vội vã xuống xe, nhanh chóng chuồn khỏi. Sau khi bước được hai bước thì quay đầu lại.

Cũng không nhìn Học Văn, chỉ là nhìn về hướng xe, cúi đầu, giọng nói cực nhẹ: “Cám ơn bữa sáng của anh, còn có, cám ơn anh đã đưa tôi đi làm.”

Nói xong những lời này, cô cũng không quay đầu lại đi thẳng vào công ty, để Cố Học Văn dừng ở nơi đó, nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô. Khóe môi nhẹ nhàng giơ lên thành một đường cung tuyệt đẹp.

Bình tĩnh khởi động xe. Xoay người rời đi. Dưới ánh nắng chói chang.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày đầu tiên đi làm, công việc của Tả Phán Tình không nhiều lắm. Chỉ tìm hiểu một chút về tình hình chung của công ty. Và kết cấu nhân sự của công ty.

Sansei là tên công ty mà Tả Phán Tình làm. Công ty vừa mới thành lập với trụ sở chính đặt ở Pháp. Sau đó họ chọn thành phố C là nơi thành lập chi nhánh đầu tiên.

Ông chủ muốn nhắm đến thị trường là giới trẻ, và những người phụ nữ giới thượng lưu.

Trước tiên đã có hai dòng sản phẩm được ra mắt, một cái nhắm vào giới trẻ yêu thời trang, với nhiều mẫu trang sức thời trang độc đáo thời trang. Một cái nhằm vào những phu nhân của xã hội thượng lưu. Đây là trang sức giành cho những thiên kim tiểu thư và những quý bà, với những trang sức đậm chất sang trọng. Lấy trang nhã làm hàng đầu.

Không yêu cầu những nhà thiết kế phải lựa chọn phong cách nào, mà chỉ cần thiết kế ra những tác phẩm xuất sắc. Phải mới lạ, có điểm nhấn, hấp dẫn người khác.

Tả Phán Tình cũng chưa vẽ vội mà tìm xem những bộ sưu tập trang sức của công ty đã tung ra để hiểu rõ định hướng phong cách của công ty.

Bận rộn cả một ngày, ngay cả cơm trưa cũng tùy tiện gọi cơm hộp để giải quyết.

Ăn cơm xong lại bắt đầu xem lại mấy bản thiết kế, cả một ngày liên tục, nhìn đến nỗi hoa cả mắt, chóng cả mặt mà vẫn không hết.

“Thiết kế Tả.” Cửa phòng có người gõ, Tả Phán Tình đứng lên: “Mời vào.”

Đây là điểm mà cô hài lòng nhất ở cái công ty này, cô không phải là trợ lý thiết kế, mà là nhà thiết kế.

Người vừa gọi cô là trưởng phòng thiết kế của công ty. Họ Vương, trên dưới bốn mươi tuổi. Người phỏng vấn Tả Phán Tình vào công ty cũng chính là chị ấy.

“Sao em còn chưa tan ca?” Lúc chị đi về, mới phát hiện cửa phòng Tả Phán Tình còn chưa đóng.

“Nhanh vậy à?” Đã tan ca rồi sao? Cô còn có rất nhiều bản vẽ thiết kế trang sức còn chưa xem xong.

“Ngày mai xem tiếp cũng được mà.” Trưởng phòng Vương nhìn cô với ánh mắt mang theo vào phần tán thưởng khó phát hiện: “Công ty đánh giá cao sự nhiệt tình của nhân viên, nhưng cũng không cần hăng hái sôi sục như vậy.”

“Em hiểu ý của chị.” Tả Phán Tình đứng lên: “Vậy được rồi. Ngày mai em lại làm tiếp.”

“Thật ra thì em không xem những bản thiết kế đó cũng không sao.” Trưởng phòng Vương nhìn thấy những bản vẽ thiết kế trên bàn: “Tất cả những kiểu dáng thịnh hành, đều là tạm thời, cái gọi là thịnh hành, chẳng qua chỉ là lặp lại những tác phẩm kinh điển. Nếu em muốn trở thành nhà thiết kế hàng đầu, chỉ có thể thiết kế ra tác phẩm kinh điển. Để người khác vĩnh viễn không thể vượt qua.”

Tả Phán Tình gật đầu: “Vâng ạ. Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ. Chị tin em.” Trưởng phòng Vương cười cười: “Ban đầu muốn tổ chức cho nhân viên mới các em một bữa tiệc chào đón. Nhưng mấy ngày nữa tổng giám đốc của chúng ta sẽ nhận chức, cho nên đành để sau này vậy.”

“Tổng giám đốc?” Tả Phán Tình cắn môi: “Không phải công ty chúng ta đã có tổng giám đốc rồi sao ạ?”

“Đó chỉ là tạm thời thôi. Cuối tuần sau sẽ quay về Pháp. Sau đó sẽ có tổng giám đốc mới thay thế vị trí của ông ấy.”

“À.” Việc này cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô, Tả Phán Tình cũng không hỏi nhiều.

Trưởng phòng Vương thấy cô im lặng lại gật đầu nói: “Cứ vậy nhé, về sớm một chút, chị đi trước đây.”

“Cám ơn trưởng phòng Vương.”

Nhìn trưởng phòng Vương rời đi, cô cũng nhanh nhanh sắp xếp lại mặt bàn bừa bộn, sau đó cầm túi xách chạy lấy người.

Ra đến cửa, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng. Môi trường làm việc mới rất tốt, đãi ngộ cũng cao. Cô nhất định phải cố gắng, cố gắng sớm ngày trở thành nhà thiết kế trang sức hàng đầu.

Trời chiều buông xuống, ánh chiều tà còn mang theo hơi nóng. Tả Phán Tình đi về phía trạm xe bus, lúc này một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Cố Học Văn mở cửa xe ra: “Lên xe đi.”

“Sao anh lại tới đây?” Tả Phán Tình ngồi vào xe, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cô nhớ hình như mình không có gọi anh đến đón mình tan làm?

Cố Học Văn hạ chân ga, cũng không có nói anh đã đến đây từ sớm, đợi bên ngoài cả nửa ngày, đang muốn đi vào tìm người, thì nhìn thấy cô đi ra.

“Em muốn ăn gì?”

“Không phải về nhà sao?” Tả Phán Tình không hiểu được ý của anh: “Sao anh lại hỏi ăn cái gì?”

“Không phải chúc mừng em ngày đầu tiên đi làm sao, anh mời.”

“Thật hay giả thế?” Vì sao đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy? Tả Phán Tình liếc mắt nhìn anh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần nghi ngờ: “Anh có ý đồ gì?”

Vô sự xum xoe phi gian tức đạo (không có việc gì mà tỏ vẻ nịnh bợ săn đón thì không phải gian tà cũng là trộm cắp), hôm nay anh muốn làm gì?

Từ sáng đến bây giờ, biểu hiện của anh có hơi là lạ. Không đúng, phải nói là từ khi bắt đầu kết hôn, biểu hiện gì của anh cũng rất khác thường.

Cố Học Văn không trả lời câu hỏi của cô, mà vòng một cái ở giao lộ phía trước: “Em không quyết định được vậy anh quyết định nhé. Buổi tối ăn hải sản.”

Anh không trả lời, Tả Phán Tình càng hoài nghi cái tên kia có âm mưu gì đó. Nhưng điều bất ngờ chính là, Cố Học Văn thật sự đưa cô đi ăn cơm.

Một quán hải sản nhỏ ở bờ biển. Tuy rằng quán này không tính là lớn. Nhưng hương vị lại rất ngon. Nhất là món hào nướng ở đây làm cho Tả Phán Tình khen ngợi không thôi.

Không ngờ Cố Học Văn cũng có thể tìm được một chỗ tốt như vậy. Cô quyết định lần sau nhất định phải đưa Thất Thất đến đây. Ở đây chẳng những có thể ăn những món ông chủ nướng, mà thực khách còn có thể tự mình nướng nữa.

Khi màn đêm buông xuống. Ăn hải sản, nghe tiếng sóng biển, cảm giác gió biển thổi qua hai má. Vô cùng thích thú.

Cuối cùng Tả Phán Tình cũng ăn no đến không thể đi nỗi, vác cái bụng tròn ngồi ở trên ghế không chịu động đậy. Mãi cho đến khi Cố Học Văn nói sẽ bế cô đi thì cô mới đi ra xe.

“Ăn no thật.” Tả Phán Tình vỗ vỗ bụng: “No chết tôi mất.”

Cố Học Văn nhìn khuôn mặt tươi cười thoả mãn của cô, khóe môi cũng giơ lên: “Thích vậy thì lần sau lại đến.”

“Được.” Thật sự vị rất ngon, cô chính là một cái thùng đựng hải sản không đáy. Siêu cấp thích ăn hải sản.

Ăn no, cô cũng đem chuyện hoài nghi Cố Học Văn vừa rồi mà quên mất, tên kia cũng không tệ nha. Có cái gì tốt vẫn còn nghĩ đến cô.

Cố Học Văn im lặng, không nói thêm điều gì, nhấn chân ga, xe rất nhanh đi về hướng khu nhà ở.

Vừa vào cửa, Tả Phán Tình tiện tay thả túi xách ở lối vào, đang định thay dép đi trong nhà. Thì một bàn tay đột nhiên đặt ở bên hông cô, cả người bị xoay ngược lại. Người bị đặt thật mạnh lên cánh cửa.

Môi đột nhiên bị một đôi môi mỏng dán lên, cả người bị đè nặng. Tả Phán Tình nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại của Cố Học Văn, anh làm sao vậy?

Đôi tay nhỏ bé ương ngạnh đẩy ngực anh, đây là cửa nhà đó. Anh anh anh có biết cái gì gọi là kiềm chế hay không hả?

Cố Học Văn không biết cái gì gọi là kiềm chế, đôi môi bá đạo, phóng túng mút lấy đôi môi cô, từng chút từng chút, dường như muốn nuốt luôn cô vậy.

Tả Phán Tình chỉ cảm thấy hô hấp bị anh đoạt lấy, kháng cự cũng trở nên vô lực.

Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, hai mắt mang theo một tia nguy hiểm. Tả Phán Tình có ý muốn chạy trốn.

“Cố Học Văn, anh, anh buông ra.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, bàn tay vuốt ve hai má của cô, cẩn thận chạm vào, giống như đang chạm vào viên ngọc tốt nhất vậy, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Lần trước em nói, chúc mừng em đi làm, muốn mời khách đúng không?”

“Uhm?” Tả Phán Tình không tự giác gật gật đầu: “Phải tôi nói sẽ mời anh ——”

Câu nói kế tiếp đột nhiên dừng lại, nghĩ tới một việc.

“Cơm anh đã mời rồi.” Giọng nói trầm thấp kia, mang theo phần hấp dẫn: “Bây giờ, anh muốn ăn em.”

Này ——

Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, bàn tay Cố Học Văn đặt ở cô trước ngực, cởi bỏ từng cái từng cái khuy áo, ngón tay linh hoạt lướt đến sau lưng, dùng chút sức mở khóa áo ngực ra.

Đôi thỏ nhỏ trắng như tuyết cứ như vậy nhảy ra ngoài. Nâng tay giữ chặt được một con, lại dùng đôi môi khóa lấy con còn lại.

“Cố Học Văn ——”

Tả Phán Tình bị anh dọa hết hồn, ở trong sâu thẳm thân thể lại hiện lên một tia chờ mong cùng khao khát. Nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh, cô cũng không chán ghét. Đây đúng là cô nguyện ý thành thực đối mặt với chính mình.

“Em ăn no rồi, giờ đến lượt anh.” Giọng nói Cố Học Văn, bởi vì ngậm nơi nào đó của cô mà mơ hồ không rõ. Tả Phán Tình vì lời lẽ của anh mà run rẩy.

Trong đầu lại nghĩ đến đoạn đối thoại vài ngày trước.

“Anh trở về tôi sẽ mời khách.”

“Anh phải ăn em.”

Trời ạ ——

Mặt lập tức đỏ rực. Thân thể bắt đầu run rẩy. Tên kia, hèn gì anh mời cô ăn hải sản. Hóa ra là chờ cô sau khi ăn no, liền ăn cô hả? Này, tên kia đúng là không phải người mà.

Chẳng trách anh đi đón cô tan tầm, còn tốt bụng mời cô ăn hải sản nữa chứ? Tới lui nửa ngày tất cả là có âm mưu. Tả Phán Tình muốn chống cự, mới phát hiện, trong thời gian ngắn ngủi cô thất thần.

Áo sơmi của cô không biết từ khi nào đã bị anh cởi ra, khuy cài bên hông cũng được cởi bỏ. Áo ngực không biết đã bị anh ném vào góc nào mất rồi, mà quần áo của anh lại rất nghiêm chỉnh, chỉ có dây lưng bị mở ra, lộ ra quần lót màu trắng bên trong .

“Anh, anh chờ một chút đã.” Chỗ này không phải trên giường, mà là ở phòng khách đấy. Tả Phán Tình cố gắng làm cho anh hồi phục lý trí.

Nhưng lúc này làm sao Cố Học Văn lại có thể tìm về lý trí cơ chứ? Bàn tay to gắt gao ôm lấy thắt lưng cô, không cho cô có cơ hội thoát đi, vài động tác đã cởi quần áo trên người mình xuống, bàn tay to cùng môi lưỡi, cho tới bây giờ cũng không có dừng lại, cảm giác anh đã chuẩn bị sẵn. Anh ôm thắt lưng cô tay nhấn một cái. Cơ thể va chạm thật mạnh.

“A ——”

Đột nhiên bị lấp đầy làm cô thét chói tai. Không thể tin được Cố Học Văn lại muốn cô tại cửa nhà ——

Sau lưng là cánh cửa lạnh như băng, phía trước là lồng ngực nóng như lửa của anh, một lạnh một nóng. Sự kích thích lạ thường này dường như làm cho thân thể Tả Phán Tình không khắc chế được mà run rẩy.

“Cố Học Văn. Anh, anh có thể đợi vào phòng được không?”

Một ngày không dê anh sẽ chết sao? Quả thực Tả Phán Tình hết chỗ nói rồi, chưa từng nghĩ tới, loại chuyện này, cũng có thể tiến hành như vậy.

Cố Học Văn đáp lại bằng một cú đâm vào thật sâu, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn: “Gọi tên anh.”

“A.” Cổ quái. Tả Phán Tình cắn răng.

“Gọi tên anh đi, anh sẽ bỏ qua cho em.”

Mỗi lần cô chỉ nghe thấy cô lấy cả họ tên anh ra mà gọi, nhưng bây giờ, anh muốn nghe cô chỉ gọi tên anh.

Giọng của Tả Phán Tình cũng theo nhịp ra vào của anh mà đứt quãng, nhìn cặp mắt kia bởi vì lửa tình mà càng tối tăm, cứ như vậy mà khẽ cất giọng thì thào tên anh.

“Học Văn, Học Văn ——”

Những tiếng thì thào đó không những không làm Cố Học Văn buông tha cô mà ngược lại càng khiến anh thêm điên cuồng.

“Gọi anh là Văn.” Không được giống những người khác, chỉ cần một chữ thôi. Cố Học Văn lại dùng sức, hai mắt Tả Phán Tình mờ mịt, ý thức không còn rõ ràng nữa. Muốn anh buông tha ình, lại không biết phải làm thế nào, đành phải làm theo ý anh, mà thì thào tên anh, chỉ một từ.

“Văn. Văn ——”

Anh rời khỏi, Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, cứ tưởng anh cuối cùng đã chịu buông tha ình, ai ngờ anh lại nhấc eo cô lên, càng cố gắng tiến vào mạnh hơn.

“Đừng mà ——”

Nhiều quá rồi, cô không thể chịu được nữa. Mà Tả Phán Tình muốn hối hận, cũng đã không kịp nữa rồi. Buổi tối hôm nay, cô nhất định phải trở thành thức ăn của Cố Học Văn rồi.

Hơn nữa là làm cho anh ăn tới nghiện, ăn một lần lại một lần mỹ vị của một bữa tiệc lớn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố Học Võ vừa vào cửa, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đang ngồi trên sofa thì hơi sửng sốt một chút. Chỉ là một chút thôi, sau đó vẻ mặt của anh lại bình tĩnh đi vào phòng.

Kiều Tâm Uyển đứng dậy, chắn trước mặt anh: “Anh đi đâu thế?”

Vì sao lại về muộn như vậy?

“Có việc xã giao.” Tuy rằng không thích, không có nghĩa là có thể không đi, Cố Học Võ cũng không cho là mình phải báo cáo với Kiều Tâm Uyển.

“Xã giao?” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười: “Không phải anh vẫn luôn không thích xã giao sao?”

“Không thích thì không phải đi chắc.” Giọng nói của Cố Học Võ thản nhiên: “Giống như tôi không thích cô, nhưng vẫn phải cưới cô. Không phải sao?”

“Anh đừng có nhắc chuyện này với tôi mãi vậy.” Tuy rằng trong lòng Kiều Tâm Uyển rất hận, trên mặt cũng cười đến sáng lạn: “Cả đêm qua tôi không về, anh cũng không tò mò muốn biết tôi đi đâu sao?”

“Tôi nói rồi. Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, cô muốn làm cái gì thì làm.”

Bởi vì không yêu, cho nên không cần quan tâm đúng không? Hai tay Kiều Tâm Uyển nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào ánh mắt không thèm để ý của Cố Học Võ: “Nếu tôi nói, tôi cùng người đàn ông khác đi khách sạn thì sao? Anh cũng không để ý đúng không?”

Rốt cuộc Cố Học Võ cũng nhìn cô, đôi mắt như chim ưng mang theo vài phần lạnh lẽo: “Đây là trò mới của cô hả? Cô cho là cô nói như vậy, tôi sẽ để ý à? Cô yên tâm đi, cô có tùy tiện cùng bao nhiêu đàn ông lên giường, phát sinh quan hệ, tôi cũng không quan tâm. Chẳng qua là chơi đùa nhất thời nhưng phải chú ý, đừng để cho người ta biết cô là vợ của Cố Học Võ.”

Nói xong, dùng sức đẩy cô ra, vào phòng.

Kiều Tâm Uyển nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đột nhiên nở nụ cười. Ngày hôm qua chị ta cùng Trầm Thành đi quán bar uống rượu, sau đó, Trầm Thành muốn đưa chị ta về, nhưng chị ta không chịu. Chị ta muốn biết nếu chị ta không quay về thì người đàn ông kia có quan tâm tới chị ta hay không, có thể gọi điện thoại tìm chị ta không.

Nhưng chị ta thật sự đã đánh giá quá cao bản thân mình. Người đàn ông kia đối với chị ta căn bản không có tâm, thì sao có thể quan tâm đến sự chết sống của chị ta chứ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .