Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 116: Tiểu Nội Nội Là Cái Gì?




Edit: Sa&Iris

Beta: Phong Vũ

“Em đồng ý.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt Đỗ Lợi Tân tối sầm lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng của cô, cúi đầu, đôi môi lại phủ lấy môi cô.

Cơ thể bị Đỗ Lợi Tân vội vàng kéo vào trong xe của anh. Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, vừa lên xe liền ôm chặt cô, bàn tay chu du khắp người cô. Đôi môi mang theo mùi rượu đảo qua hai má của cô.

Chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Sức lực cũng mạnh hơn, Trịnh Thất Muội không chịu nổi. Hai tay chống ngực anh.

“Đừng.”

“Đừng cự tuyệt anh.” Đỗ Lợi Tân cất giọng khàn khàn, bàn tay lần mò vào trong váy Trịnh Thất Muội.

Cô lo lắng. Tuy rằng lúc trước nói muốn dùng biện pháp dụ dỗ Đỗ Lợi Tân, nhưng tuyệt đối không phải là thế này.

“Đừng ở trong này.” Đây là lần đầu của cô đó, cho dù thật sự muốn cho anh, cô cũng có quyền yêu cầu ở một nơi thoải mái hơn chứ?

“Anh muốn em.” Đầu óc của Đỗ Lợi Tân lúc này hoàn toàn do rượu kiểm soát, bàn tay vuốt ve đùi Trịnh Thất Muội, vén váy lên định cởi đồ lót của cô.

Lúc này Trịnh Thất Muội dùng hết sức lực toàn thân giơ tay lên, giáng một cái tát thẳng lên mặt Đỗ Lợi Tân.

“Bốp.” Cái tát kia mạnh đến nỗi khiến Đỗ Lợi Tân tỉnh táo lại, nhận thức mình đang làm cái gì.

Nhanh chóng lui người ra phía sau, ngồi thẳng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi.”

Trịnh Thất Muội lắc đầu, nắm tay Đỗ Lợi Tân: “Tâm trạng của anh không tốt đúng không?”

“Không có gì.” Đỗ Lợi Tân tựa lưng vào ghế: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, trong lòng vô cùng rối loạn. Không phải cô không muốn cho anh, nhưng cô không ,muốn ở trong tình huống như thế này mà cho anh.

“Thật ra. Nếu anh thật sự muốn, chúng ta có thể đi uống rượu ——”

Vế sau còn chưa nói ra lời, tay Đỗ Lợi Tân đã đặt ở môi cô: “Đừng nói nữa. Hôm nay là anh lỗ mãng. Đi thôi. Anh đưa em về nhà.”

“Cám ơn.” Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng thở ra. Cô có thể cảm nhận được. Vừa rồi tâm trạng Đỗ Lợi Tân vô cùng không tốt. Cô không hy vọng lần đầu tiên của mình lại rơi vào tình huống này.

Nếu ý thức của anh tỉnh táo, hiểu rõ anh đang làm gì thì cô sẽ cho anh. Nhất định như thế.

Đỗ Lợi Tân im lặng khởi động xe, nhìn về con đường phía trước. Ánh mắt nhìn di động để ở trên xe. Mãi cho đến khi anh đưa Trịnh Thất Muội về nhà, di động cũng không hề vang lên.

Trái tim vốn đã giá lạnh lại từng chút từng chút một vỡ nát. Dần dần không thể nào quay về lúc ban đầu.

Cố Học Mai, quả nhiên em đủ tàn nhẫn. Tàn nhẫn thật đó ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình thức dậy sớm, cùng ăn sáng với Cố Học Mai rồi giúp chị ấy mang hành lý ra sân bay.

Dọc đường đi, Tả Phán Tình thấy Học Mai cứ nhìn di động mãi.

“Chị sao vậy? Chị đang đợi điện thoại à?”

“Không có.” Cố Học Mai nhìn di động, trong lòng do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Đỗ Lợi Tân hay không.

“Chị, lần sau chị được nghỉ, chị lại đến thành phố C nhé, em nhất định sẽ tiếp đãi chị chu đáo. Cùng chị đi chơi vài ngày luôn.”

“Không cần khách sáo đâu.” Cố Học Mai có phần không yên lòng. Nếu không gọi điện thoại, thì có nên nhắn cho anh một tin nhắn không nhỉ?

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tả Phán Tình, cô cười cười, cầm điện thoại di động thả lại trong túi.

Cùng Tả Phán Tình nói lời từ biệt. Ở phòng chờ được người ta giúp đẩy lên máy bay ngồi vào chỗ. Cho đến khi máy bay cất cánh cũng không tắt máy, nhưng Cố Học Mai vẫn không nhắn tin cho anh.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình ở thư phòng bận rộn đến nửa đêm. Đang muốn đi ngủ, thì di động lại vang lên.

Nhìn thấy hai chữ “ông xã” hiện trên màn hình, lông mày của cô lại nhíu lại, hôm qua lúc nói chuyện điện thoại xong liền đi ngủ. Hôm nay lại đi tiễn Cố Học Mai. Cũng chưa sửa tên lại.

Không muốn nghe máy, nhưng không cẩn thận đụng phải màn hình. Chỉ có thể nghe điện thoại.

“Alo. Có việc gì không?” Thời gian cũng muộn rồi ấy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không buồn ngủ à?

“Em đang ngủ à?” Giọng Cố Học Văn vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Tả Phán Tình phát hiện hôm nay mình đã bình tĩnh hơn mà nghe điện thoại của anh.

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Đang định đi ngủ.”

Đi làm nhiệm vụ cũng có thể gọi điện thoại hả? Sao lần trước anh đi đến nửa tháng mà cũng không gọi lấy một lần? Hay là anh căn bản đang lừa người khác?

“Em đã tắm chưa?” Giọng Cố Học Văn yên ả, nghe không ra anh có ý đồ gì.

“Chưa.” Tả Phán Tình bắt đầu cởi quần áo, đi về hướng phòng tắm: “Bây giờ tôi mới cởi quần áo, đang chuẩn bị đi tắm đây.”

“Vậy hả?” Giọng Cố Học Văn thấp đi vài phần: “Cởi đến đâu rồi?”

“Cởi áo.” Đổi tay cầm điện thoại, cầm quần áo ném vào sọt đựng quần áo bẩn: “Đang muốn cởi quần nè.”

Nếu Cố Học Văn mà đang ở trước mặt cô, thì đánh chết cô cũng sẽ không nói những lời này, nhưng bởi vì Cố Học Văn không ở đây, hơn nữa còn đang đi làm nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không có khả năng làm những chuyện khác, cho nên cô mới có can đảm nói với anh như vậy.

“A đúng rồi. Quần cũng đã cởi ra rồi.” Tả Phán Tình nhất định là cố ý: “Chỉ còn lại tiểu nội nội. Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết tiểu nội nội là cái gì ấy nhỉ?”

“Anh không biết, hay là em nói cho anh biết nó là cái gì đi?” Giọng điệu của Cố Học Văn nghe vô cùng khiêm tốn ham học.

Tả Phán Tình vui vẻ. Cô chính là cố ý: “Kỳ thật chính là ngực. . . . . . . . . . . .”

Từ cuối cùng, cô cố ý không nói ra, đưa tay vặn vòi nước, nương theo tiếng nước mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói cho anh biết nha, tôi đang vặn nước. Nước rất vừa. Không nóng cũng không lạnh.”

Cởi áo ngực ra, cô thè lưỡi, vô cùng khinh bỉ niềm vui độc ác đó của mình: “Đúng rồi. Bây giờ đã cởi hết toàn bộ nội y ra rồi. Anh đoán thử xem hiện giờ là tôi đang ngồi hay là đang nằm trong bồn tắm lớn đây?”

“. . . . . .” Đầu dây bên kia im bặt, Tả Phán Tình nhoẻn miệng cười, một nụ cười vô cùng tà ác: “Anh không đoán được chứ gì? Vậy tôi cúp máy nhé.”

“Anh đoán bây giờ em căn bản không ở trong bồn tắm.”

Giọng nói Cố Học Văn vang lên, lại nghe như gần ở bên tai. Tả Phán Tình sửng sốt một chút, di động trong tay đã bị người ta đoạt mất.

Sợ hãi xoay người. Thân hình cao lớn của Cố Học Văn đã đứng ở phía sau cô, trong tay cầm hai chiếc di động.

“Nhóc bịp bợm.” Cố Học Văn thuận tay đặt điện thoại di động lên kệ rửa mặt, duỗi cánh tay ra, dùng sức ôm Tả Phán Tình vào trong lòng mình.

“Anh, sao anh đã về rồi?” Không phải nói là phải đi nhiều ngày cơ mà? Ây, cô còn không mặc đồ nha. Tả Phán Tình giờ chỉ muốn chạy trốn.

Cánh tay lại bị anh bắt lấy, kéo một cái. Cơ thể lại áp vào ngực anh.

Tả Phán Tình không thể nào mà bình tĩnh được nữa. Nhìn vào đôi mắt Cố Học Văn, khác với phong cách áo sơ mi trắng quần tây màu đen thường ngày, hôm nay trên người anh mặc một chiếc áo phông màu đen. Phía dưới là chiếc quần bò rất thoải mái.

Áo phông vừa vặn ôm lấy vòm ngực cường tráng của anh, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm. Trang phục thoải mái như vậy lại khiến cho cả người anh thêm vài phần ngỗ ngược.

Tả Phán Tình nhịn không nổi nuốt nuốt nước miếng: “Anh. Anh đi ra ngoài đi. Tôi phải tắm rửa.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Được.”

“Vậy sao anh còn chưa đi ra?”

“Anh cũng muốn tắm.” Chất giọng khàn khàn của Cố Học Văn vang lên bên tai cô, vừa từ tính lại mê người: “Tắm cùng em nhé.”

“Tôi đây không muốn, ư ——”

Lời kháng nghị bị anh nuốt vào trong bụng, nụ hôn của anh mãnh liệt mà triền miên. Bàn tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi môi anh mạnh mẽ phủ lên môi cô. Cái lưỡi nóng rực mạnh mẽ nạy mở hàm răng, bá đạo chiếm giữ mọi ngóc ngách, trêu ghẹo cái lưỡi mềm mại mà ướt át kia, tỉ mỉ thưởng thức cái ngọt ngào của từng ngõ ngách bên trong làn môi ấy. Rồi lại gặm cắn.

“Ư ư.” Đáng ghét. Quần áo của cô đã sớm cởi hết. Bàn tay Cố Học Văn thuận lợi vuốt ve khắp người cô.

Sống lưng chợt xiết chặt, cơ thể bị anh nhấc lên, đặt những dấu hôn lên cần cổ của cô, sau đó cứ như một con quỷ hút máu mà gặm cắn lấy, sau lưng anh giống như có một đôi cánh màu đen rất to.

Cảm giác tê dại, kèm theo đau đớn khiến lòng cô có chút bối rối, cả người cô run rẩy như điện giật.

Thời điểm sau đó, Tả Phán Tình hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô làm thế nào mà tắm xong. Làm thế nào mà trở về phòng ngủ. Cô hoàn toàn không nhớ một chút nào. Chỉ có thể cảm giác được cơ thể hết lần này đến lần khác leo đến đỉnh sung sướng, rồi sau đó lại tiếp tục cứ hết lần này đến lần khác như thế.

Cô giống một như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên biển, theo từng con sóng bất chợt tung lên cao, rồi lại bất chợt quăng xuống thấp. Cứ thế lên rồi xuống hoàn toàn không theo sự điều khiển của chính mình.

Người đàn ông đã đói khát mấy ngày kia cứ như một con thú hoang không biết thế nào là đủ. Hết ăn rồi lại ăn. Mãi cho đên khi cô rốt cuộc không chịu nổi sự vui sướng tột độ kia mà hôn mê bất tỉnh trong cực hạn sung sướng.

. . . . . . . . . . https://sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình đang ngủ mơ mơ màng màng, thì cơ thể bị người ta lắc lắc hai cái. Vẫn còn đang rất mệt mỏi nên cô tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn. Vung tay gạt cái thứ đang quấy nhiễu mình đi.

Thế nhưng bàn tay kia lại tiếp tục tập kích.

“Phán Tình?”

“Tả Phán Tình?” Gọi mãi vẫn không tỉnh. Người nọ đổi sang vỗ, vỗ cánh tay cô.

“Ồn muốn chết.” Tả Phán Tình bật dậy, không chút khách khí trừng mắt với Cố Học Văn: “Anh làm gì vậy? Anh có thấy phiền hay không hả?”

Quấn lấy cô suốt cả một buổi tối, mới sáng sớm cũng không cho cô ngủ. Có trời mới biết ngày mai là thứ hai, cô sẽ phải đi làm. Cái tên chết tiệt này còn không cho người ta sống nữa à?

“Chị anh đâu?” Ngày hôm qua anh về quá muộn, nghĩ rằng Cố Học Mai đã đi ngủ, hôm nay mới phát hiện căn phòng trống không.

“Về nhà rồi.” Tả Phán Tình ngã người về sau muốn ngủ tiếp. Cố Học Văn đỡ lấy bả vai cô không cho cô ngủ: “Về nhà? Về lúc nào? Sao chị ấy không nói gì với anh?”

Điện thoại cũng không gọi một cú, tin nhắn cũng không gửi một tin?

“Sáng hôm qua.” Tả Phán Tình bị anh quấy rầy mà mệt mỏi muốn chết, mí mắt còn đang đấu tranh, kêu gọi cô tiếp tục trở về mơ thấy Chu Công: “Sao anh không tự đi mà gọi điện? Không phải anh còn có nhiệm vụ à. Chị ấy làm sao mà liên lạc được với anh?”

Cô thật sự mệt chết đi được ấy. Dùng sức đẩy Cố Học Văn một cái rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

Cố Học Văn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô mà nhíu mày.

Không phải Cố Học Mai có ba tháng nghỉ phép hay sao? Hiện giờ mới được hơn một tháng. Chị ấy trở về làm cái gì?

Cố Học Văn rút di động ra gọi điện thoại cho Cố Học Mai, điện thoại lại tắt máy. Anh gọi điện thoại tới viện nghiên cứu. Người ở bên đó nói Cố Học Mai vẫn còn đang nghỉ phép, chưa đi làm lại.

Cuối cùng không có cách nào đành gọi điện về nhà ở Bắc Đô. Nghe điện thoại là Trần Tĩnh Như, hình như bà hoàn toàn không biết chuyện của Cố Học Mai.

“Học Mai? Không phải nó ở viện nghiên cứu sao?”

Lời của mẹ khiến Cố Học Văn sửng sốt, anh vẫn nghĩ rằng Trần Tĩnh Như biết việc Cố Học Mai đến thành phố C. Bây giờ xem ra, căn bản là bà không biết.

“Ah, phải rồi. Con nghĩ hôm nay là chủ nhật, chị sẽ ở nhà.” Giọng Cố Học Văn có một chút che dấu không để bà phát hiện. Gác điện thoại, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.

Cố Học Mai đã đi đâu?

Vươn tay vỗ vỗ Tả Phán Tình: “Hôm qua thật sự là em đưa chị ra sân bay? Em có tận mắt thấy chị lên máy bay không?”

“Cố Học Văn.” Bị đánh thức thêm lần nữa Tả Phán Tình rốt cuộc không chịu nổi: “Anh đủ chưa vậy? Anh còn muốn để cho người ta sống nữa hay không hả?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

—oOo—

Hết chương 116