Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 105: Thấp Hèn




Edit : Iris

Beta: Phong Vũ

Thè lưỡi. Tả Phán Tình lại buồn bực. Sớm biết như thế đã không gọi điện thoại rồi, tên kia cũng không ở nhà, cũng không biết là đi đâu.

Ngẫm lại Cố Học Văn thực quá đáng, chiếm tiện nghi của người ta xong là biến mất.

“Quá đáng, quá đáng. Thật quá đáng.” Cô ôm gối nằm trên sofa dùng sức mà đấm đá, nhưng càng đấm lại càng rầu.

Thôi bỏ đi. Không thèm chấp loại người ngang ngược đấy. Tả Phán Tình đứng lên, quyết định trở về phòng ngủ.

Vừa nằm xuống không lâu thì Cố Học Văn về, nghe thấy tiếng mở cửa, Tả Phán Tình nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cảm giác Cố Học Văn đi đến trước giường, ngừng lại một chút, rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm. Tả Phán Tình khẽ thở phào, co người lại không dám động đậy.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tả Phán Tình nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 9 giờ tối. Hôm nay anh ta đã đi đâu? Có ăn cơm chưa?

Sự quan tâm này khiến Tả Phán Tình vô cùng khinh bỉ bản thân mình.

Tả Phán Tình mày điên thật rồi, anh ta ức hiếp mày như vậy mà mày còn quan tâm tới anh ta.

“Thấp hèn ——”

Trong lòng buồn bực làm cho cô buộc miệng mắng thành tiếng. Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên bên ta.

“Em mắng ai thấp hèn?”

“Á?” Tả Phán Tình bị dọa ột cái, xoay người, Cố Học Văn bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm đang đứng ở nơi đó, vẻ mặt u ám.

“Tôi ——” Môi Tả Phán Tình giật giật, làm sao cô có thể nói cái đó là cô đang tự mắng mình chứ.

“Em mắng ai?” Cố Học Văn chỉ biết vừa rồi cô giả bộ ngủ, không ngờ vừa đi ra đã nghe thấy cô đang mắng người.

“Tôi, tôi mắng anh đó.” Tả Phán Tình không thể nói cô đang mắng mình được: “Bộ anh không phải thấp hèn sao ? Người ta không muốn để ý đến anh là tự anh chạy tới trả lời chứ bộ.”

“Tả Phán Tình.” Giọng nói trầm xuống, mang theo vài phần tức giận. Cố Học Văn ngồi xuống cạnh giường, hai tay để ở hai bên hông cô: “Em nói lại lần nữa xem.”

“Có nói mười lần cũng vậy thôi.” Tả Phán Tình trong lòng vẫn còn bực bội, cho dù sợ khuôn mặt giận dữ của anh nhưng cũng phải ép mình ngẩng cao đầu, dũng cảm đối diện với anh.

“Anh mặc kệ tôi có đồng ý hay không đã ép buộc tôi và anh phát sinh quan hệ. Đây là cường bạo, cường bạo đó anh có hiểu không, chẳng lẽ như vậy không phải là thấp hèn?”

Thân hình cường tráng của Cố Học Văn căng cứng lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn nhằm nhằm Tả Phán Tình, gần như khiến cô chết rét.

Rụt cổ, Cố Học Văn như vậy làm cô hơi sợ, nhưng nghĩ đến việc hồi sáng anh làm với cô thì sao có thể dùng hai chữ quá đáng để hình dung ? Vậy làm sao cô phải sợ anh?

“Sao? Giận hả? Anh tưởng là kết hôn rồi thì cường bạo sẽ không bị gì sao? Chưa kể anh còn làm cảnh sát nữa chứ.”

Hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra. Tôi muốn đi ngủ.”

Cơ thể cô còn khó chịu, cô ghét anh, không muốn để ý tới anh.

“Tả Phán Tình.” Giọng nói u ám của anh có phần hơi cao, vẻ lạnh lùng, tức giận càng khiến người khác không thể lẩn tránh:”Nói lại lần nữa xem.”

“Nói, nói cái gì?” Tả Phán Tình bĩu môi: “Lời hay không nói hai lần. Tránh ra. Tôi muốn đi ngủ.”

Hai tay vốn vẫn đặt bên hông Tả Phán Tình, đột nhiên xiết chặt cánh tay cô, cúi đầu, không chút ôn nhu hôn lên đôi môi của cô

“Ô.” Tả Phán Tình hơi hoảng hốt, nhưng rồi rất nhanh đã phản ứng lại, giơ hai tay lên dùng sức đẩy anh ra.

Nhưng cô làm sao có thể đọ lại Cố Học Văn chứ ? Anh chỉ dùng một bàn tay khóa chặt hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, tay kia lần xuống dưới, cách lớp quần áo mà xoa nơi đầy đặn của cô.

“Ô ô ô ô.” Lưu manh, dê xồm, anh buông ra.

Tả Phán Tình giãy dụa, kháng cự, cuối cùng biến thành một loạt tiếng ô ô.

Trong lòng bừng bừng cơn giận, giơ chân lên cố sức đá vào giữa hai chân Cố Học Văn. Sớm đã nhận ra hành động của cô, Cố Học Văn hoàn toàn dễ đàng mà hóa giải thế công kích.

Đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, không cho cô cơ hội tiếp tục tấn công mình.

Động tác trên tay anh càng lúc càng nhanh, nháy mắt quần áo trên người Tả Phán Tình cũng đã bị Cố Học Văn cởi sạch, quần ngủ cũng bị anh xé rách tận đầu gối.

“Ô ô.”

Đừng mà, buông ra.

Cảm giác đau đớn hồi sáng vẫn còn y như mới trong đầu Tả Phán Tình, lúc này cảm nhận từng động tác của Cố Học Văn cô lại càng sợ hãi, càng điên cuồng giãy giụa.

Hành động giãy giụa của cô chỉ làm cho lửa tình trong người Cố Học Văn càng bùng cháy dữ dội, bàn tay thăm dò nơi bí ẩn của cô, hơi kích thích, cảm giác sự ướt át bên trong âm ỷ thấm ra, anh không chút do dự mà xông vào.

“A ——” Tả Phán Tình thét chói tai. Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng vật kia của anh vẫn vô cùng lớn làm cho cô rất khó thích ứng.

“Cố Học Văn, anh tránh ra đi.”

Người phía trên bất động, nhưng lại nhanh chóng rút ra, sau đó lại hung hăng đâm vào.

“Cố Học Văn, anh cút ngay đi, tôi ghét anh. Tôi ghét anh.”

Cứ mỗi khi cô nói ghét, người phía trên lại di chuyển nhanh hơn.

Dần dần, Tả Phán Tình cũng không nói gì nữa. Cô không nên mắng anh. Giữa đàn ông và phụ nữ luôn tồn tại một sự khác biệt quá lớn, cô căn bản không phải là đối thủ của Cố Học Văn.

Sự phản kháng đã không còn, Cố Học Văn cũng thoải mái hẳn, anh bắt đầu nhẹ nhàng hơn. Nhìn thấy khóe mắt Tả Phán Tình nhòe lệ, ánh mắt anh chợt tối đi, cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô.

Đôi môi chậm rãi tiến xuống dưới, lướt qua hai má, khóe miệng, rồi lại một lần dán chặt lên đôi môi cô.

Cuốn lấy đầu lưỡi cô, hướng dẫn cô cùng nhập cuộc với mình.

Động tác ở phía dưới vẫn không ngừng, nhưng dần dần dịu dàng hơn, phản ứng của Tả Phán Tình cũng từ từ thay đổi.

Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào cảm giác khó chịu, khác thường dần dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác gần như sung sướng, khoái cảm.

Mỗi lần anh tiến vào, cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì có một chút sung sướng đó.

Không. Không được, cô xấu hổ nhắm mắt lại, cô không chấp nhận sự thay đổi của mình, hai tay nắm chặt lấy ra giường.

Cố Học Văn cảm giác được sự thay đổi của cô, bắt đầu chuyển thành tiến công chiếm đóng, nụ hôn trượt xuống dưới, dừng ở trước ngực cô, đầu lưỡi trên đùa nụ hoa của cô. Tả Phán Tình cố sức hít một hơi thực sâu, cảm nhận bàn tay anh đang di chuyển xuống dưới, tiến về nơi hai người đang kết hợp——

Ầm. Mặt cô lập tức đỏ bừng. Cơ thể bắt đầu không thể nào kiểm soát được nữa, muốn lùi ra sau, nhưng sau cũng là giường có muốn lùi cũng lùi không được. Cô chỉ có thể bị động nương theo mỗi động tác vào ra của Cố Học Văn.

Cảm giác sung sướng càng lúc càng tăng, không biết từ khi nào hai chân của cô đã để bên hông anh, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào vai anh.

Mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi nhếch lên, hoàn toàn để anh đoạt lấy…

Mọi chuyện đã không còn có thể khống chế được nữa.

Khi bước vào thang bậc cao nhất, miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, Tả Phán Tình nhắm hai mắt lại, không dám nhìn khuôn mặt Cố Học Văn đang ở trên người mình.

Cơ thể hết lần này đến lần khác va chạm, cọ xát vào nhau làm hiện lên những đốm lửa sắc màu rực rỡ. Tả Phán Tình dường như không còn sức lực, cả người mềm nhũn, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Bàn tay phía sau kéo thắt lưng cô, ôm cô vào lòng. Trên đầu vang lên giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn:”Lần này có tính là cường bạo không?”

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, hai tròng mắt anh lạnh như băng, không hề có chút ấm áp, sắc đỏ do nhuốm lửa tình vừa rồi cũng lặn mất tăm.

Hai tay nắm chặt thắt lưng cô như muốn bẻ gãy nó.

“Vậy thì em đúng là người bị hại có sự phối hợp rất tốt đó.”

“Cố Học Văn. Anh là đồ khốn.” Tả Phán Tình nâng tay muốn tát anh một cái, tay kia muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay trên lưng kia lại cứ như một gọng kìm kẹp rất chặt.

“Em mà còn mắng nữa, có tin anh sẽ ‘cường, bạo’ em một lần nữa không?”

“. . . . . .” Tả Phán Tình không dám mắng nữa, trừng mắt nhìn anh, liều mạng cắn chặt môi mình đến suýt chảy máu, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau khiến nước mắt vốn đã gần trào ra khỏi khóe mắt bị thu về lại. Cô cúi đầu, nhắm mắt lại, không muốn nhìn, không muốn nghe nữa.

Cố Học Văn không phải không thấy được hốc mắt Tả Phán Tình đã đỏ hoe, cũng không phải không thấy cô cắn môi đến sưng đỏ. Nhưng cứ nghĩ đến cô nói mình thấp hèn, cường bạo là anh không thể nào mà vui vẻ được.

Cô là của anh, đáng lẽ từ hơn một tháng trước cô đã là của anh. Nếu cô không lừa anh—

Đúng rồi. Anh cần gì phải tin vào nước mắt của cô?

Cái cô không thiếu nhất chính là ánh mắt động lòng người, lại còn vô cùng nhiều mánh nhỏ, cô có thể vì không muốn anh chạm vào mình mà giả bộ có dì cả đến. Bây giờ chắc có lẽ cũng vì không muốn anh chạm vào mà mắng anh thấp hèn, giả vờ đáng thương.

Vẻ mặt lần thứ hai trở nên ảm đạm, Cố Học Văn vẫn ôm cô thật chặt trong lòng không buông tay.

Thấy mắt Tả Phán Tình nhắm chặt, môi anh lại lướt qua tai cô nói :”Tả Phán Tình. Em là của anh.”

Tả Phán Tình nghe thấy vậy, cơ thể vốn đã bình tĩnh lại khẽ run rẩy, nhưng vẫn lựa chọn không nhìn.

Cô là của anh? Cô là cái gì ? Vợ ? Hay là vật sở hữu?

Hình như có một cuốn sách đã nói: có một số đàn ông luôn thích đổi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ở trong lòng họ, giá trị của phụ nữ cũng chẳng khác gì một bộ quần áo, chỉ là thứ điểm trang bên ngoài không hơn không kém.

Cố Học Văn có phải là loại người như vậy không nhỉ? Cho nên, anh mới nói cô là của anh. Tả Phán Tình, mày rẻ thật đấy, rẻ thật đấy.

Nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ. Hai người ôm nhau ngủ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau, nhưng trái tim dường như lại ở rất xa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một đêm này, Cố Học Văn không đụng vào cô nữa, Tả Phán Tình ngủ một giấc tới sáng, lúc thức dậy đã không thấy anh trong phòng.

Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra. Ngồi dậy, cảm giác toàn thân đau nhức, đột nhiên cô không biết phải làm thế nào đối mặt với Cố Học Văn.

Thở dài, về sau cô và anh sẽ sống như vậy sao ? Nếu đúng như vậy thì cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ thật bi thảm.

Xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo để ra ngoài.

Ngoài phòng khách, Cố Học Văn đang ngồi ở trên sofa đọc báo, nghe tiếng bước chân của cô, ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại tiếp tục đọc báo.

Tả Phán Tình thấy hơi đói nên vào bếp mở tủ lạnh lấy sữa, cắm ống hút vào rồi mới liếc mắt nhìn ra ngoài.

Cố Học Văn vẫn ngồi bất động, cô cúi đầu hút mạnh một hơi, cảm thấy vị sữa hôm nay thật đắng.

Nhớ tới buổi sáng hai ngày đầu mới kết hôn, anh không ình uống sữa lạnh còn nấu cơm cho cô ——

Đàn ông thật xấu xa, quả nhiên có được rồi sẽ không quý trọng nữa.

Uống hết sữa, trong lòng cô thấy trống rỗng cay đắng, không nói lời nào mà rời khỏi bếp đi đến cửa định rời khỏi nhà.

“Đi đâu?”

Người đàn ông ngồi trên sofa rốt cuộc cũng mở miệng, động tác mở cửa của Tả Phán Tình dừng lại một chút, nhưng không xoay người lại.

“Đi ra ngoài một chút.”

“Đi một chút? Đi đâu?”

Tả Phán Tình thấy mình không nhất thiết phải báo cáo với anh: “Đi loanh quanh.”

Mở cửa, còn chưa bước ra ngoài, người đã bị kéo trở lại, cửa lại một lần nữa bị đóng cái “Rầm”.

Người bị anh ép quay lại, lưng dựa vào cửa, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Cố Học Văn.

“Làm sao? Tôi không thể đi ra ngoài à?”

…………………………

Hết chương 105