Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 101: Sao Chị Lại Đánh Thuốc Cô Ấy




Edit : Iris

Beta: Sa&Phong Vũ

Vũ: Tình hình đã đến hồi gay cấn. Chống chỉ định cho những người yếu tim nhé

“Nếu em thực sự muốn sau này được ở bên cô ta thì bây giờ em phải quay về Bắc Đô, ngoan ngoãn vào làm trong công ty, không được tùy hứng nữa.”

“Được”. Kiều Kiệt gật đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Cô ấy cũng không thích đàn ông chơi bời lêu lổng, chỉ cần có thể ở bên cô ấy, em nhất định sẽ vào công ty gầy dựng sự nghiệp của mình.”

Kiều Tâm Uyển hài lòng gật đầu, nhưng trong lòng đã có tính toán.

……………https://sakuraky.wordpress ……………

“Cô à.” Dì Phương đứng ở của thư phòng, nhìn Tả Phán Tình còn đang vẽ: “Tôi đã dọn dẹp xong rồi, không còn việc gì nữa tôi xin về trước đây ạ.”

“Dì Phương, dì về đi”. Tả Phán Tình cũng không ngẩng đầu lên. “Trên đường dì nhớ cẩn thận”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Dì Phương đi rồi, Tả Phán Tinh mới từ trong bản vẽ phục hồi lại tinh thần, xoay cái cổ đang cứng đờ một chút. Uhm, Cố Học Văn đi cũng được nửa tháng rồi ấy nhỉ.

Thất Thất cũng về rồi. Căn phòng thật quạnh quẽ.

Quái lạ, rõ ràng trước kia có ở một mình cô cũng chưa từng có cảm giác này.

Đang định tiếp tục vẽ thì chuông cửa vang lên.

Cô mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài là Kiều Tâm Uyển thì Tả Phán Tình hơi sửng sốt.

“Chị, chị dâu” Sao chị ta lại đến đây?

“Sao? Không mời tôi vào ư?” Kiều Tâm Uyển lúc này mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, tóc búi sau đầu, trên tay là chiếc túi LV đỏ mẫu mới nhất. Thoạt nhìn vừa cao quý lại có khí chất. Tay phải còn mang theo một chiếc túi to.

“Mời vào.” Tả Phán Tình mời chị ta vào, trong đầu lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ khi đụng phải chị ta ở tòa thị chính hôm qua, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

“Chị dâu, chuyện hôm qua.. thật ngại quá. Thật sự tôi không cố tình nghe lén. Tôi –.”

“Đừng nhắc nữa.” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, đi đến ngồi xuống sofa trước mặt, đưa tay để đổ lên bàn trà, ánh mắt nhìn lướt qua căn phòng.

“Căn nhà này của Học Văn là do tôi và thím vừa mới mua, tôi cũng có đến xem qua một lần, khi đó vẫn là căn phòng xơ xài. Trang trí được lắm thoạt nhìn đúng là khác biệt.”

“Vâng” Tả Phán Tình cũng không biết nói gì, đi vào bếp rót một ly nước trái cây mang ra.

“Chị dâu, chỉ có nước trái cây thôi, chị uống tạm vậy.”

“Không sao.” Kiều Tâm Uyển hất cằm, ý bảo cô ngồi xuống: “Đều là người một nhà không cần khách sáo như vậy.”

“………….” Tả Phán Tình gật đầu, trong lòng không sao thoải mái được. Trong đầu còn ẩn hiện cảnh hôm qua Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ cãi nhau. Cô dù sao cũng cảm thấy người phụ nữ này tuy rất hung dữ nhưng cũng rất đáng thương.

Thái độ của Tả Phán Tình với Kiều Tâm Uyển bỗng có chút phức tạp.

“Cô rất sợ tôi?” Kiểu Tâm Uyển nhìn ra vẻ mất tự nhiên trong mắt Tả Phán Tình, khóe môi nhếch lên, cười có phần chua xót: “Có phải cô cảm thấy tôi rất hung dữ?”

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chị rất xinh đẹp”

“Xinh đẹp?” Kiều Tâm Uyển muốn cười: “Xinh đẹp thì có ích gì? Cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài.”

“…………….” Tả Phán Tình im lặng không biết nên nói gì. Gia thế của Kiều Tâm Uyển hẳn là rất tốt, mà cái vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu đó lại hoàn toàn xa lạ đối với cô, cho nên cô cũng không tìm được điểm chung gì để nói.

“Cô kết hôn lâu như vậy, đã gọi điện cho thím lần nào chưa?”

Lời Kiều Tâm Uyển nói khiến Tả Phán Tình sửng sốt một chút, xấu hổ lắc đầu. Đối với cuộc hôn nhân này cô vẫn không có cách nào chấp nhận, nên vẫn cảm thấy có một khoảng cách với gia đình chồng.

“Thím rất thích cô.” Kiều Tâm Uyển cười cười: “Ở Bắc Đô, thím thường xuyên nhắc đến cô, thím cũng bận nhiều việc, nhưng khi có thời gian là lại muốn đến thăm cô.”

“Thật không?” Tả Phán Tình thật ra cũng rất thích Trần Tĩnh Như: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện ẹ.”

“ Ừ, vậy được rồi” Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, mở chiếc túi to trên bàn trà ra: “Trong này là một chút đặc sản, thím biết tôi đến thành phố C, nên bảo tôi mang đến cho cô.”

“Mẹ khách sáo quá, chị cảm ơn mẹ giúp tôi”. Tả Phán Tình cảm thấy ngượng ngùng, cùng Cố Học Văn kết hôn một tháng rồi mà cô cũng không liên lạc gì với Trần Tĩnh Như còn bà vẫn luôn nhớ đến cô. Lập tức trong lòng cô có chút áy náy.

“Còn đây là quà kết hôn tôi cho cô”. Kiều Tâm Uyển lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt Tả Phán Tình.

“Ngày đó cô kết hôn, tôi có việc ở Bắc Đô nên không đến được, cô đừng trách.”

“Sao lại thế được.” Tả Phán Tình lắc đầu, cảm giác với Kiều Tâm Uyển đã tốt hơn trước nhiều: “Cám ơn chị, chị khách sáo quá”

“Nên vậy…….” Kiều Tâm Uyển uống một ngụm nước trái cây: “Cô không uống nước trái cây sao?

“Em ạ” Tả Phán Tình lắc đầu, cô rất ghét những loại đồ uống như vậy. Nước trái cây đó là do Cố Học Văn mua, có thể anh nghĩ cô thích.

“Em chỉ uống nước. Nước lọc.”

Nhắc đến nước cô cũng thấy hơi khát, Tả Phán Tình vào bếp rót ình cốc nước. Đi ra định uống thì thấy Kiều Tâm Uyển đưa ly nước trái cây cho cô.

“ Thật ngại …… có thể cho tôi một ly nữa không?”

“Vâng.” Cô để ly nước của mình xuống, cầm ly của Kiều Tâm Uyển đi vào bếp lấy nước.

Lúc đi ra thấy Kiều Tâm Uyển đang nhìn túi đặc sản: “Bánh hoa quế, mứt lê, mứt hoa quả, còn có bánh quai chèo Thiên Tân. Thím cũng thật quan tâm đến cô.”

Tả Phán Tình có chút ngượng ngùng : “Chị dâu bao giờ thì quay về? Hay là để mai tôi đi mua chút đặc sản nhờ chị mang về Bắc Đô giúp tôi.”

“ Được.” Kiều Tâm Uyển cười cười, nhận ly nước trái cây trên tay Tả Phán Tình: “Tôi còn ở đây mấy ngày nữa mới về nên không cần phải vội, tôi có thể chờ cô.”

“Cám ơn chị.”

“Không cần cảm ơn tôi, dù sao cũng nhân tiện”. Kiều Tâm Uyển cười cười với Tả Phán Tình: “Cô uống nước đi. Có muốn ra ngoài ăn khuya một chút không?”

“Không cần đâu ạ.” Tả Phán Tình bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch: “Buổi tối tôi không có thói quen ăn khuya. Sợ mập.”

“Cũng phải, phụ nữ có mấy người không sợ mập…” Kiều Uyển Tâm lại cười: “Như vậy đi, nếu cô không ăn khuya thì hôm nào tôi mời cô ăn cơm”

“Tôi rành thành phố C hơn nên để tôi mời chị”. Lúc này cách nhìn của Tả Phán Tình đối với Kiều Tâm Uyển đã hoàn toàn thay đổi, cảm thấy lúc trước chắc mình còn chưa hiểu chị ta nhiều.

“Được, cứ quyết định như vậy nhé.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Thời gian cũng không còn sớm, cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải đi rồi.”

“Vâng.” Tả Phán Tình lúc này mới nghĩ đến một vấn đề: “Đến thành phố C thì chị ở đâu? Nếu không hôm nay chị ở đây đi? Dù sao Học Văn cũng không ở nhà”

“Không cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Tôi ở khách sạn là được rồi. Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”

Tả Phán Tình đứng lên, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng. Kiều Tâm Uyển trước mắt biến thành hai, hai lại biến thành bốn.

“Chị, chị dâu –” một chữ cuối cùng cô chưa kịp nói hết đã ngã xuống. Kiều Tâm Uyển rất nhanh đỡ lấy cô.

“Tả Phán Tình.”

Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tả Phán Tình vẫn không có phản ứng gì. Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, gọi điện cho Kiều Kiệt: “Em đi lên đây đi.”

Kiều Kiệt rất nhanh đã lên tới nơi.

Kiều Tâm Uyển mở cửa, Kiều Kiệt liền kéo tay chị ta: “Chị. Sao rồi, cô ấy có đồng ý không?”

Kiều Tâm Uyển không nói lời nào, lùi ra sau từng bước, Kiều Kiệt lúc này mới nhìn thấy Tả Phán Tình đang hôn mê trên ghế sofa. Anh ta ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Kiều Tâm Uyển.

“Chị, cô ấy làm sao vậy?”

“ Bị chị hạ dược, hiện giờ đang ngủ” Kiều Tâm Uyển nhìn sang ly nước: “Tối nay cô ta là của em.”

“Chị? Chị, chị sao lại hạ dược cô ấy? Kiều Kiệt không thể tin được nhìn Kiều Tâm Uyển: “ Em, em nghĩ chị lên thuyết phục cô ấy đi theo em”

“Thuyết phục cô ta?” Kiều Tâm Uyển cười nhạo, cười em mình quá ngốc: “Cô ta là vợ của Cố Học Văn, Cố gia có điểm nào thua kém Kiều gia sao? Cô ta sẽ chấp nhận em sao? Chị nói cho em biết chỉ có thể dùng cách này. Tính cách của Cố Học Văn chị rất hiểu, cậu ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận bị vợ cắm sừng lên đầu mình. Chỉ cần em và Tả Phán Tình đã xảy ra quan hệ. Cố Học Văn nhất định sẽ ly hôn với cô ta, đến lúc đó em có thể ở bên cô ta.”

Kiều Kiệt ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chị mình, dường như không nhận ra chị ta.

Kiều Tâm Uyển thở dài, biết cậu em trai đơn giản này cho tới giờ vẫn không nghĩ tới cách này: “Đừng nói là chị không giúp em. Chị nói cho em biết đây là cách nhanh nhất cũng là hiệu quả nhất để có thể đạt được nguyện vọng của em.”

Nhìn Kiều Kiệt vẫn ngây ngẩn đứng im tại chỗ, Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ vai anh ta: “Người đã ở đây rồi, bây giờ cô ta đang ngủ, em muốn làm thế nào thì làm. Chị đi trước, phải làm thế nào em tự suy nghĩ đi”

Kiều Tâm Uyển nói xong, cẩm lấy túi rời đi. Kiều Kiệt vẫn đứng im không nhúc nhích nhìn Tả Phán Tình ngủ trên sofa.

Anh ta thích Tả Phán Tình đây là sự thật. Bắt đầu từ khi cô ở trên đường giáng cho anh ta một bạt tai, anh ta đã như phát điên cả ngày chỉ nghĩ tới cô.

Buổi tối hôm đó, ở ngoài KTV, vốn anh ta chỉ muốn đi chơi, nhưng nhìn thấy Tả Phán Tình, anh ta lại không cần suy nghĩ đã quyết định phải ở bên cô. Sau đó nhìn thấy Cố Học Văn ôm cô ngồi ở ghế rất thân mật, anh ta thật sự muốn phát hỏa.

Thấy cô nghe giọng hát của Tống Thần Vân mà rơi nước mắt, anh ta cũng rất đau lòng, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Học Văn đưa cô rời đi.

Anh ta đã nghĩ phải từ bỏ, nhưng lại nhịn không được hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt Phán Tình. Sau đó lại hết lần này đến lần khác bị cô mắng.

Cô cứ chẳng nể nang gì mà mắng anh ta, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu. Nhưng chính vì thế anh ta lại thích cô. Cho dù bị cô mắng anh ta cũng vẫn thích.

Kiều Tâm Uyển nói đúng, anh ta thật không có tự trọng. Đi đến trước mặt Tả Phán Tình, anh ta chưa từng thấy bộ dạng lúc này của cô. Không còn đôi mắt ngập tràn tức giận khi mắng anh ta. Cô ngủ nhìn cứ như một thiên thần

Một cô gái sao lại có thể có nhiều khuôn mặt như thế?

Nóng nảy, tức giận, lo lắng, sầu bi, còn có vui vẻ.

Tim lại đập rất nhanh, anh ta vươn tay nhẹ nhàng xoa hai má Tả Phán Tình. Thật mềm mại làm anh ta không thể buông tay.

“Đây là cách nhanh nhất cũng là hiệu quả nhất để có thể đạt được nguyện vọng của em.”

Lời Kiều Tâm Uyển nói vang lên bên tai Kiều Kiệt, trái tim anh ta đang phải đấu tranh mãnh liệt. Lý trí nói với anh ta là không thể làm như vậy đối với một người con gái, còn về tình cảm thì anh ta vô cùng khát vọng

“Tả Phán Tình?” Có chút do dự gọi tên của cô, nhưng Tả Phán Tình lại không có phản ứng gì. Tim Kiều Kiệt đập mạnh, bàn tay run rẩy lướt trên đôi môi cô.

“Tả Phán Tình?”

Người trên sofa vẫn không phản ứng, Kiều Kiệt cắn răng ôm Tả Phán Tình đi vào phòng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hết chương 101