“Áo tắm.” Cố Học Võ chỉ chỉ lên giường, nơi đó có một bộ áo tắm một mảnh màu đỏ. Cô có chút bất ngờ, quay sang nhìn anh.
“Ở đâu ra?” Mới hỏi xong, liền nghĩ đến, lần trước Cố Học Võ đã nói, trong phòng này có áo tắm.
“Không mặc?”
“Không mặc.” Kiều Tâm Uyển chính là không muốn cho anh hả dạ.
Cố Học Võ gật đầu: “Nếu em không mặc. Anh không ngại thay giúp em đâu.”
“Lưu manh.” Lời nói vô lại của anh thành công buộc Kiều Tâm uyển cầm áo tắm
lên, thấy Cố Học Võ vẫn ngồi ở bên giường không chịu đi, cô trừng mắt
liếc anh một cái.
“Anh đi ra ngoài đi.”
“Có phải là chưa từng thấy đâu.” Cố Học Võ vẫn đứng im: “Em nhanh chút đi.”
“Anh…” Đúng là vô lại, vô liêm sỉ, hạ lưu đến cực điểm. Kiều Tâm Uyển không có cách nào khác đành phải thay đồ ở ngay trước mặt anh. Cô cố gắng buộc
mình không để ý đến ánh mắt giống như nhìn con mồi của Cố Học Võ.
Quả nhiên đúng như Cố Học Võ nghĩ. Màu đỏ rất hợp với cô. Da cô rất trắng,
mặc đồ màu đỏ lại càng làm tôn thêm màu da cô. Dáng áo bó sát vào người
khiến cơ thể cô lại càng thêm duyên dáng, có thần. Gật gật đầu, anh cũng bắt đầu cởi đồ. Kiều Tâm Uyển giật mình, hai tay theo bản năng che lấy
ngực: “Anh muốn làm gì?”
Bữa sáng vừa mới ăn rồi, người này còn muốn làm gì nữa?
“Thay đồ.” Cố Học Võ lấy quần bơi màu đen ra thay rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Kiều Tâm Uyển cũng cảm thấy mình hỏi thừa. Mặc áo tắm thì ngoài đi bơi còn
có thể đi đâu? Nhưng điều khiến Kiều Tâm Uyển bất ngờ là Cố Học Võ không chỉ đơn giản dẫn cô ra ngoài bơi, không biết anh lấy đồ lặn ở đâu ra mà đưa cô đi lặn. Nghĩ đến hôm trước đã nói không muốn đi, trong lòng Kiều Tâm Uyển có chút không được tự nhiên. Cố Học Võ lại như là không biết
nội tâm của cô đang mâu thuẫn mà cứ thay đồ lặn rồi mang theo cô xuống
nước.
Thế giới thần kỳ dưới nước hiện ra trước mắt. Ánh mặt trời
bị nước khúc xạ thành vô số đốm nhỏ, liên tục nhấp nháy, lay động trước
mắt. Những đám cá ngũ sắc chờn vờn ở ngay bên cạnh Kiều Tâm Uyển khiến
cô thấy hết sức ngạc nhiên.
Bình dưỡng khí đeo trên lưng khá
nặng, Cố Học Võ kéo tay cô, dẫn cô qua phía bên kia lặn. Nơi đó, có một
rặng san hô khổng lồ, lúc này ánh mặt trời chiếu xuyên qua mặt biển
nhuộm lên rặng san hô này những màu sắc hết sức xinh đẹp. Cô không ngừng trầm trồ ở trong lòng. Vươn tay, sờ vào bụi san hô, đột nhiên một chú
cá nhỏ từ bên trong chui vọt ra làm cô sợ hết hồn. Lòng bàn tay bị siết
chặt, Cố Học Võ kéo cô vòng quanh bụi san hô rồi trồi lên.
Dường như anh rất quen thuộc với chỗ này, Kiều Tâm Uyển đi theo anh chơi ở
trong nước hơn nửa tiếng đồng hồ. Nô đùa với từng đám cá, thỏa thuê
thưởng thức hàng ngàn sinh vật đủ mọi màu sắc dưới đáy biển, từng chuỗi
bọt khí thổi qua tai, cô thoải mái đập chân vịt, thả trôi trong làn
nước, mới mẻ thú vị mà dễ chịu ngắm nhìn hết thảy mọi cảnh tượng trước
mắt.
Cho đến khi cô thấy mệt, kéo tay Cố Học Võ, kéo kính bảo hộ
xuống, Cố Học Võ hiểu ý của cô liền mang cô hướng lên bờ. Bơi được nửa
đường, một con cá nhỏ từ bên cạnh Kiều Tâm Uyển bơi vụt qua khiến cô
hoảng sợ, cả người cũng run lên.
Động tác lặn có chút rối loạn.
Cố Học Võ cũng cảm nhận được tay cô siết chặt, quay đầu, thông qua qua
kính bảo hộ, anh thấy Kiều Tâm Uyển đang chìm xuống. Anh quýnh lên, vươn tay kéo chặt cô. Cả người Kiều Tâm Uyển vẫn không ngừng chìm xuống. Cố
Học Võ dùng sức, kéo nàng đi về bờ. Sức nặng của Kiều Tâm Uyển cộng thêm sức nặng của bình dưỡng khí, còn cả lực cản của nước khiến anh bơi lên
cũng không dễ dàng, Kiều Tâm Uyển hoàn toàn dán chặt vào người anh, ở
trong nước không thể nói chuyện, Cố Học Võ chỉ có thể nhìn thấy Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại mà nhanh chóng mang cô bơi lên bờ.
Lên bờ, Kiều Tâm Uyển vẫn không nhúc nhích, anh tháo trang bị trên người cô xuống. Nhìn Kiều Tâm Uyển, anh vỗ vỗ mặt cô.
“Kiều Tâm Uyển? Kiều Tâm Uyển?”
Kiều Tâm Uyển nhắm chặt mắt, không nhúc nhích.
“Kiều Tâm Uyển? Tâm Uyển?” Cô bị như vậy không phải là vì lặn dưới nước quá lâu mà ngột thở đó chứ?
Anh đưa cô ra ngoài chơi, nhưng lại quên mất, người mới bắt đầu lặn rất dễ
dàng xảy ra chuyện. Đặt Kiều Tâm Uyển nằm ngang trên bờ cát. Anh ấn ngực cô, phát hiện cô không có phản ứng. Anh quýnh lên, cúi đầu hướng về
phía môi cô làm hô hấp nhân tạo. Nhưng khi môi anh vừa chạm vào môi Kiều Tâm uyển, cô đột nhiên phì một tiếng bật cười.
Cố Học Võ sửng sờ, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển, em…”
“Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển ngồi dậy, nhìn Cố Học Võ: “Sao? Anh sợ chưa?”
Cố Học Võ lúc này đã hiểu ra vấn đề, tay anh siết chặt cánh tay Kiều Tâm Uyển: “Được lắm, lại dám gạt anh?”
“Hừ.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng: “Lừa anh thì sao? Ai bảo tối qua anh
làm tôi sợ?” Biết rõ cô sợ mấy thứ đó còn quay trở lại lấy nó khi dễ cô.
“Chết tiệt, em.” Cố Học Võ trợn mắt nhìn cô một cái rồi đột nhiên kéo cô vào
trong lòng: “Không được đùa kiểu này nữa nghe không?”
Ngữ khí của anh rất nghiêm túc, Kiều Tâm Uyển giật mình, có chút không được tự
nhiên muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm quá chặt không để cho cô giãy
giụa.
“Có nghe hay không, không được đùa kiểu này nữa.” Mới vừa rồi, anh thật sự tưởng là cô xảy ra chuyện.
Kiều Tâm Uyển trầm mặc, cảm nhận nhịp tim của Cố Học Võ, cô đột nhiên hiểu
ra là anh đang căng thẳng. Trước đây, anh mà dùng giọng điệu như vậy nói với cô thì cô chắc chắn sẽ nổi đóa. Nhưng lúc này, cô lại không thấy
giận mà chỉ thấy có chút bất ngờ, có chút vui mừng. Và một chút ấm áp.
“Anh, buông ra.” Cô nhẹ nhàng đẩy Cố Học Võ ra: “Tôi khó thở quá.”
Cố Học Võ lui về phía sau một chút, nhìn gương mặt của cô, vẻ mặt hết sức
nghiêm túc: “Kiều Tâm Uyển, đồng ý với anh, sau này không được giỡn như
vậy nữa.”
Kiều Tâm Uyển trên mặt có mấy phần không được tự nhiên, muốn nói cái gì đó, nhưng rồi gật đầu: “Biết rồi.”
Cô không dám hỏi anh có phải đã có cảm giác với cô. Cô sợ, bây giờ mới
ngày thứ hai, cô sợ mình đợi không được bảy ngày đã thay đổi chủ ý. Đó
không phải là điều cô muốn. Lúc này cô đột nhiên phát hiện, muốn bảo vệ
tim mình cũng thật khó khăn. Anh vốn là người đàn ông cô yêu nên kháng
cự anh quả thật quá khó khăn.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn vẻ
mặt bình tĩnh của cô, vươn tay kéo cô lên: “Vĩnh viễn không được lấy an
nguy của mình ra đùa. Có nghe không?”
“Nghe rồi.” Kiều Tâm Uyển kéo kéo khóe miệng, kéo tay anh ra: “Tôi mệt rồi, tôi muốn đi nghỉ.”
Cố Học Võ vẫn không nhúc nhích, nhìn vẻ trốn tránh trong mắt cô: “Em đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, em trốn không thoát đâu.”
“Tôi…” Kiều Tâm Uyển đâu có nghĩ tới việc chạy trốn, nghe Cố Học Võ nói như
vậy, trong lòng cô vừa buồn phiền vừa có chút phản đối.
“Tôi có thể trốn đi đâu chứ? Cố Học Võ. Anh có lòng tốt cho tôi đi sao?”
“Không có.” Cố Học Võ nhìn cô, đập tan hi vọng của cô: “Giờ mới có hai ngày. Còn năm ngày nữa.”
“Tôi biết, không cần anh phải nhắc.”
Kiều Tâm Uyển đi về phòng trước, bóng dáng mặc áo tắm màu đỏ rất đẹp. Cố Học Võ híp híp mắt, muốn nói cái gì đó nhưng vẫn im lặng theo sát ở phía
sau cô. Hai người cùng nhau vào cửa, đi tắm, Kiều Tâm Uyển vừa mệt vừa
đói ngồi trên ghế salon trong phòng khách, không muốn động đậy. Cố Học
Võ lúc này lại vào bếp rồi nhanh chóng đi ra.
“Ăn cơm.”
“Tôi mệt quá.” Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại: “Muốn ngủ.”
“Ăn đi rồi ngủ.” Bữa sáng đã không ăn, giờ mà không ăn cơm trưa sẽ không
tốt cho dạ dày, Cố Học Võ thấy cô vẫn không nhúc nhích liền bế cô đi tới phòng ăn.
“Ăn cơm.”
Kiều Tâm Uyển chống mí mắt lên liếc nhìn một cái. Vậy mà là hai chén mì.
“Mì?”
Trên đảo cũng có mì? Cái này bất ngờ nha.
“Thấy em đói bụng nên làm cái này là nhanh nhất.” Cố Học Võ ngồi xuống, thấy
Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi bất động thì khẽ nhướng mày: “Em không ăn hay là
đang chờ anh đút?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển cúi đầu, mặc dù cô
mệt nhưng cũng không đến nổi ngay cả sức để ăn cũng không có, bưng chén
lên, mùi vị cũng không tệ. Ăn hai cái, ánh mắt cô lại liếc Cố Học Võ một cái.
Nhịp tim cô dường như có chút rối loạn. Sự cố gắng của anh
trong hai ngày nay thật ra thì cô cũng thấy. Anh đã không còn là Cố Học
Võ ở Bắc Đô trước kia, hai người lại càng giống như là đang ở trên đảo
hưởng tuần trăng mật. Anh nấu cơm, cô rửa chén, chẳng khác nào những cặp vợ chồng bình thường khác…
“Em còn nhìn như vậy nữa thì anh không dám bảo đảm mình sẽ làm gì đâu đấy.”
Lời mà Cố Học Võ nói đập tan dòng suy nghĩ của cô, cô sửng sốt, lúc này cô
mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm anh hồi lâu, gương mặt đỏ bừng, cô
cúi đầu nhanh chóng ăn xong mì. Cũng vì thế mà không thấy được trong
mắt anh hiện lên một tia trêu chọc.
Ăn cơm xong, cô mệt mỏi, trở
về phòng nghỉ ngơi. Cố Học Võ không đi cùng mà đến thư phòng. Đến lúc cô thức dậy thì trời cũng đã tối, bị anh gọi dậy ăn cơm. Ngồi ở bên bàn
ăn, Kiều Tâm Uyển có một cảm giác cô sắp biến thành heo rồi, ăn no rồi
ngủ, ngủ đủ rồi ăn. Ăn cơm xong, vẫn là cô rửa chén, lần này, Kiều Tâm
Uyển không đánh vỡ chén nữa, lúc đi ra thấy ánh mắt Cố Học Võ khen ngợi, cô hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cố Học Võ đang xem TV, kênh Discovery Channel. Lúc này trên màn hình là một con rắn đang rướng người khè cái lưỡi đỏ lòm hướng về phía một con ếch, cô nhanh chóng
vươn tay, cầm remote đổi sang kênh khác.
“Em làm gì vậy?” Cố Học
Võ nhìn cô một cái, cô lại khinh thường nhìn anh: “Vừa cơm nước xong,
không thích hợp xem nội dung đẫm máu.”
Đẫm máu? Cái này mà cũng gọi là đẫm máu?
“Câu này thật không giống như em nói.” Anh nhàn nhạt giễu cợt, nhưng trong
lòng lại có mấy phần bất ngờ, Kiều Tâm Uyển như vậy lại càng giống phụ
nữ, cũng biết sợ ma, không thích xem chương trình thế giới động vật.
“Vậy tôi phải nói cái gì?” Kiều Tâm Uyển bắt đầu đổi kênh, phát hiện chương
trình TV quá nhiều, có đến hơn hai trăm kênh, từ Trung Quốc đến nước
ngoài đều có.
Thấy một kênh đang phát chương trình giải trí, cô
liền dừng lại. Mới xem được năm phút, Cố Học Võ đã giật lấy remote trên
tay cô, bấm về kênh Discovery Channel vừa nãy.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc anh một cái: “Tôi muốn xem kênh vừa rồi.”
“Có gì hay đâu.” Một đám MC điên điên khùng khùng, nói mấy cái chuyện cười lãng nhách, anh không biết là hay ở chỗ nào.
“Cái này có gì hay?” Kiều Tâm Uyển quay sang anh giật lấy remote, đổi lại kênh.
Cố Học Võ lần này không giành với cô nữa, anh nhìn cô bị đám MC mà anh
thấy là nhàm chán ấy chọc cho cười ngã nghiêng, anh vươn tay kéo cô vào
lòng. Trên màn hình, đám MC bắt chước giọng của đủ các nhân vật, còn giả cả giọng nữ, Kiều Tâm Uyển cười rũ rượi, cả người tựa vào trong lồng
ngực của anh cười đến run bần bật.
Nhìn từ góc độ này có thể nhìn thấy cái cổ duyên dáng của cô. Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm mấy phần, một bàn tay bắt đầu lướt trên người cô, Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không phát
hiện ra, vào lúc đám MC bày ra một tạo hình khoa trương lại còn tiếp tục cười rũ rượi.
Khom người về phía trước, lại thấy mình không thể
di chuyển được, cô quay mặt sang, khuôn mặt đang tươi cười bỗng sựng
lại, nhìn Cố Học Võ ôm chặt lấy cô, đôi môi đang hôn lên cổ cô.
“Cố Học Võ.”
Muốn nói cái gì, nhưng không kịp, cả người mới vừa cười sằng sặc còn chưa
kịp phục hồi đã bị anh ôm lấy, thành công ăn cô ở ngay trong phòng
khách. Cơ thể kết hợp càng nhiều thì trái tim dường như cũng càng đến
gần nhau hơn, có một số thứ đang thay đổi, Kiều Tâm Uyển muốn ngăn cản
cũng không được. Tất cả đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Gió biển
ngoài xa thổi qua nóng nực, lúc này không phải là mùa xuân, nhưng trong
một ngôi nhà trên hòn đảo nhỏ này ánh xuân lại long lanh.
. . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .
Thời gian nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Sau mấy ngày,
Kiều Tâm Uyển đã không còn đánh rớt chén nữa, thỉnh thoảng Cố Học Võ vào bếp nấu cơm, cô còn có thể bị anh kéo vào rửa rau.
Bất kể cô có
tình nguyện hay không, cô vẫn phát hiện nấu cơm cũng không phải là
chuyện không thể chịu đựng được. Cố Học Võ không thích rửa chén. Anh nấu ăn là lại muốn cô rửa chén, ban đầu còn để ý đên cô đập chén, sau đó có vỡ anh cũng không quan tâm, không bắt cô dọn. Kiều Tâm Uyển cũng chán,
nhưng mỗi lần cô rửa xong, Cố Học Võ đều giúp cô thoa kem dưỡng tay.
Dần dần cô cũng quen, mỗi lần rửa chén xong đều đưa hai tay ra trước mặt
anh. Anh lại cầm tay thoa kem cho cô. Hai người sẽ đọc sách, xem TV, lúc nào mặt trời không gay gắt thì ra ngoài bơi, lặn.
Lần đầu tiên
cô biết, Cố Học Võ thích xem đấu bóng, cả bóng rổ lẫn bóng đá. Anh còn
thích xem phim Mĩ, điều này làm cho cô rất bất ngờ. Thỉnh thoảng cô sẽ
cố ý giật remote của anh, chuyển qua xem phim Hàn hoặc là chương trình
giải trí. Lúc đó anh cũng sẽ không giận, nhưng cứ vào lúc cô xem đến
đoạn hay là lại thẳn nhân nói người nào đó hát không hay, ai đó diễn rất đơ. Sau đó cô sẽ cố ý phản bác, nói hát còn dễ nghe hơn anh. Lúc đó anh sẽ hóa thân thành cầm thú, hết lần này đến lần khác khi dễ cô, ép cô
nói mấy lời dễ nghe.
Lần nào cũng làm cho Kiều Tâm Uyển thấy tức
giận nhưng lại trốn không được. Dù sao, ở trên đảo này, cô cũng không có chỗ trốn. Mấy câu nói cô không đồng ý anh sẽ không đụng vào cô toàn là
nói dối. Anh luôn luôn có cách khiến cô đến cuối cùng vẫn phải nói đồng
ý. Giao ước kia gần như là thành không.
Buổi tối, bọn họ sẽ cùng
nhau nằm trên bờ cát ngắm sao. Có đôi khi anh sẽ chạy ra biển bơi, sau
đó đẻ cả người ướt mà ôm cô, làm đồ của cô cũng ướt nhẹp rồi kéo cô
xuống nước mới thôi.
Cô thường xuyên bị anh chọc giận. Lúc đó anh sẽ xoay người lại cất tiếng cười to. Kiều Tâm Uyển thật sự là sau khi
tới đây mới biết thì ra Cố Học Võ cười lại đẹp như vậy. Đến nơi này, anh không còn là Cố Học Võ trước kia, cô cũng không phải là Kiều Tâm Uyển
trước kia. Bọn họ chỉ giống như là hai người mới vừa kết hôn, tới nơi
này hưởng tuần trăng mật, cô đã nhiều lần có cảm giác như vậy.
Tựa như lúc này, nằm ở trên bờ cát trắng, dưới bầu trời sao lấp lánh, hai
người nằm trên ghế, tay trong tay cùng ngắm sao. Cảm giác vô cùng yên
bình, tốt đẹp. Một vì sao lúc này xẹt qua phía chân trời, Kiều Tâm Uyển
ngồi bật dậy, chắp hai tay lại, nhắm hai mắt. Động tác của cô khiến Cố
Học Võ phải nhìn chăm chú.
“Em làm gì thế?”