Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 77: Đã nghĩ kỹ




“Tâm Uyển.” Kiều mẹ liếc con gái một cái, ánh mắt trở lại trên người Cố Học Võ, nét mặt nghiêm túc: “Học Võ, Kiều gia cùng Cố gia cũng xem như là thế giao, cô cũng đã nhìn thấy quá trình con trưởng thành. Con muốn tái hợp, vốn cô cũng đồng ý. Nhưng có một chuyện khiến bà già như cô đây phải làm kẻ xấu một lần. Con tái hợp với Tâm Uyển là vì Bối Nhi, hay là vì con muốn sống với Tâm Uyển cả đời?”

Cố Học Võ sửng sốt, trong mắt có vài phần khó hiểu. Sống với Kiều Tâm Uyển cả đời, cho Bối Nhi một gia đình đầy đủ, không phải đều giống nhau sao?

Ánh mắt của anh không thể qua được ánh mắt Kiều mẹ, bà biết Cố Học Võ lúc này cũng không rõ tình cảm của mình, thở dài: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”

“Cô Kiều.” Cố Học Võ không hiểu vì sao Kiều mẹ lại hỏi như vậy: “Con đã nghĩ rất kỹ.”

Kiều mẹ chưa mở lời, Kiều Tâm Uyển đã dành nói trước: “Cố Học Võ, anh thật không biết xấu hổ, ai muốn tái hợp với anh? Ai muốn sống với anh cả đời? Anh muốn con gái, không có khả năng, tôi cũng sẽ không sống cả đời với anh. Anh nên từ bỏ đi.”

Bộ dạng kích động của cô làm cho Kiều mẹ liếc mắt, kéo tay cô: “Tâm Uyển, con lên lầu trông Bối Nhi đi.”

“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển dậm chân, cơn giận của cô vẫn còn chưa tiêu. Muốn nói điều gì, Kiều mẹ lại nhìn cô một cái: “Con đi trông Bối Nhi đi, bà vú còn chưa ăn cơm, bảo dì ấy xuống ăn cơm.”

“Vâng.” Oán hận đứng dậy, cô không quên liếc nhìn Cố Học Võ: “Tôi cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không tái hợp với anh, anh đừng có mơ.”

Bỏ lại những lời này, cô vội vàng lên lầu. Cố Học Võ cũng không để ý đến lời nói của Kiều Tâm Uyển, chỉ xem cô như là cô bé đang cáu kỉnh. Lại nhìn vào ánh mắt của Kiều mẹ, trong mắt bà rõ ràng có sự không đồng ý.

“Học Võ, hiện tại không chỉ Tâm Uyển không muốn sống với con, cho dù con bé muốn, cô cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì chính con cũng không rõ, con là vì muốn cho Bối Nhi một gia đình, hay là muốn sống với Tâm Uyển cả cuộc đời.”

“Vậy thì có gì khác nhau ạ?” Cố Học Võ hơi nhíu mi, trong mắt có vài phần khó hiểu. Kiều mẹ nghẹn lời, muốn nói điều gì thì ông Kiều vỗ vỗ tay bà, làm cho bà bình tĩnh. Ánh mắt bà nhìn sang Cố Học Võ.

“Học Võ ah. Con về trước đi. Con cứ suy nghĩ cẩn thận về sự khác nhau của nó, rồi hẳn đến tìm Tâm Uyển.”

“Nhưng…”

Kiều Kiệt cũng hùa theo: “Đừng tưởng không có ai thèmchị tôi. Phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng theo đuổi chị ấy đấy.”

“A Kiệt.” Kiều ba không cho Kiều Kiệt nói tiếp: “Học Võ. Chú nghĩ hiện tại con vẫn còn chưa rõ hôn nhân có ý nghĩa gì với con. Chờ con suy nghĩ rõ ràng rồi hãy đến.”

Cố Học Võ không nói gì, nghe Kiều ba cùng Kiều mẹ nói xong liền gật đầu, đứng lên: “Chú Kiều, cô Kiều, con về trước, lần sau con lại đến gặp Bối Nhi và Tâm Uyển”

Nói xong câu đó, anh xoay người, rời đi.

Anh đi rồi, Kiều mẹ mới thở dài: “Một người làm việc rất quyết đoán mà sao đối với chuyện tình cảm lại không có điểm mấu chốt như vậy?”

“Tình tình giống y như ba nó.” Kiều ba lắc đầu: “Thôi, chuyện của con gái, chúng ta đừng quan tâm, cứ để cho chúng nó tự giải quyết.”

“Tôi chẳng phải là vì sợ Tâm Uyển chịu thiệt sao?”

Ông Kiều không nói lời nào, muốn nói chịu thiệt thì con gái cũng đã thiệt thòi lâu rồi. Con gái cũng đã lớn như vậy. Trong tháng thì ở nhà, đứa bé là do Kiều gia chăm sóc. Cố gia có làm được gì đâu?

“Mẹ. Ba. Theo con, căn bản không nên để Cố Học Võ vào nhà.” Kiều Kiệt đưa ra ý kiến: “Lần sau con sẽ mời bảo vệ, giữ cửa thật chặt, nhìn thấy Cố Học Võ đến là đuổi thẳng ra ngoài.”

“Nói bậy.” Ông Kiều liếc Kiều Kiệt một cái: “Nếu con không thọc vào cái sọc lớn như vậy thì chị con đã sang Đan Mạch lâu rồi, con mà con nói nữa, ba ném con sang châu Phi mở công ty đấy.”

“Con không nói là được chứ gì?” Kiều Kiệt giơ tay đầu hàng: “Con ra ngoài chơi. Được rồi chứ.”

Đứng lên, Kiều Kiệt cũng khuất dạng, Kiều mẹ lắc đầu, con cái đúng là của nợ, không có đứa nào làm cho bà đỡ lo. Hiện tại chỉ hy vọng Cố Học Võ có thể suy nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc cậu ta nghĩ gì, quyết định ra sao.

Thang Á Nam nhìn cửa hàng thời trang quen thuộc trước mắt. Một tháng trước, ngày nào anh cũng cùng Trịnh Thất Muội tới nơi này.

Vừa mới đi chuyến bay dài, nhưng anh lại không có một chút mệt mỏi. Thời gian còn sớm, Trịnh Thất Muội còn chưa mở cửa. Trước khi đến thành phố C, A Long đã gửi thông tin cho anh. Trên đó nói Trịnh Thất Muội từ sau khi sinh rất ít khi đến cửa hàng. Phụ nữ đang thời gian ở cữ sẽ không ra khỏi nhà. Qua hai tháng, thỉnh thoảng cô cũng sẽ ghé qua nhìn cửa hàng. Xa xa, có người đi tới, anh xoay người rời đi, trong lòng đã có tính toán.

Buổi tối, Trịnh mẹ về đến nhà, nhìn con gái, do dự muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Trịnh Thất Muội vừa mới cho con trai bú xong. Cậu nhóc kia tuy còn nhỏ nhưng sức ăn lại không hề nhỏ chút nào. Bú xong, lại lăn ra ngủ, mới hai tháng mà đã được 6 ký rưỡi, chân dài tay cũng dài, sau này chắc sẽ cao hơn cô nhiều.

“Không có gì?” Trịnh mẹ cứ nghĩ mình hoa mắt, hôm nay lúc đến mở cửa tiệm cho Thất Muội, hình như bà có thấy một người giống Thang Á Nam từ cửa tiệm bỏ đi .

“Hôm nay thời tiết tốt, con có muốn đưa tiểu Niệm ra ngoài đi dạo không?”

“Được ạ.” Tiểu Niệm là nhũ danh của đứa bé, tên còn chưa đặt. Trịnh Thất Muội ôm con bỏ vào trong xe đẩy được cô trang trí rất đẹp. Nệm lót thật dày, cả hai bên đều có vải chặn lại. Phía trên có treo hai cái chuông nhỏ.

Ăn cơm xong, Trịnh Thất Muội đẩy con đi ra ngoài. Không xa nhà có một công viên nhỏ. Thành phố C vào cuối thu tiết trời cũng không lạnh lắm. Những ngọn gió mát rượi thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tiểu Niệm đang ngủ, bàn tay nhỏ bé múp míp lại theo thói quen mà bỏ vào trong miệng mút. Trịnh Thất Muội bật cười, kéo tay con trai ra, một lát sau thằng bé lại mút tiếp.

Thở dài. Trịnh Thất Muội cũng không để ý nữa, lấy điện thoại ra chụp ảnh cho con, sau đó đăng lên blog. Gần đây cô với Tả Phán Tình lại có thêm một thú vui mới. Hai người mỗi ngày đều chụp hình con mình đang đi phơi nắng, có điều Tả Phán Tình phơi nắng cùng hai đứa con còn cô chỉ có một.

Nhà Tả Phán Tình có hai đứa con rất dễ thương. Nhưng dù sao cũng là thai song sinh cho nên đầu của hai đứa bé có hơi nhỏ một chút. Quả nhiên, rất nhanh đã có comment, là Tả Phán Tình.

“Lại đưa con đi ra ngoài dạo ah?”

“Uh.”

“Cục cưng của cậu dễ thương quá đi.”

“Của cậu cũng vậy thôi.”

“Hai nhóc nhà mình mà dễ thương, ngày nào cũng khóc suốt, phiền muốn chết.”

“Ha ha ha ha. Cậu cuối cùng cũng có người làm khổ.”

Trịnh Thất Muội vui muốnc hết. Hai tiểu quỷ nhà Tả Phán Tình, không có đứa nào chịu nghe lời, không phải đứa này ồn ào, thì cũng là ầm ĩ. Cùng một lúc sinh tận hai đứa khiến Tả Phán Tình bị tra tấn qua sức, bố chúng cũng không thoát nạn. May mà được tất cả mọi người giúp đỡ, bằng không Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn thế nào cũng phải phát điên.

Ngược lại tiểu Niệm nhà cô hình như biết mẹ khó khăn nên rất ngoan. Ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, ngủ đẫy giấc lại dậy ăn. Trịnh Thất Muội không phải lo lắng nhiều. Nghĩ đến đây, cô lại nhìn con một cái, người ta nói con gái là tri kỷ, cô vẫn luôn muốn sinh con gái. Không ngờ lại sinh con trai. May mắn thay, con trai biết cô vất vả. Rất biết nghe lời, chưa từng khóc lóc ầm ĩ. Điều này làm cho cô ít nhiều cảm thấy vui mừng.

Cô đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con. Đã hơn một năm rồi, một năm trước cô còn cùng Thang Á Nam…

Ngừng. Kết thúc suy nghĩ, cô phát hiện cô lại nghĩ tới người đàn ông đó, trong lòng đau xót đến thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Cắn răng, cô nuốt nước mắt xuống, đứng thẳng lên, muốn đẩy con trai đi nơi khác. Lúc này một loạt tiếng bước chân tới gần, cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đang tới. Nhưng liếc mắt một cái, điện thoại cầm trên tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, lòng bàn tay siết chặt, cô cảm thấy đến cả hơi thở của mình cũng như ngừng lại.

Thang Á Nam. Anh, sao anh ấy lại ở đây? Anh không phải đã đi Mỹ rồi sao? Nếu đã đi rồi thì quay về đây làm gì? Trịnh Thất Muội không hề biết, nhìn anh bước từng bước tới gần rồi dừng lại trước mặt cô. Anh bên ngoài khoác một cái áo màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, quần đen, thân hình cao to đứng ở nơi đó. Áo khoác đen khiến anh càng thêm phần mạnh mẽ. Một thời gian không gặp, dường như anh có vẻ hơi khác. Nhịp tim lại đập có chút nhanh hơn, mọi ý nghĩ trong đầu đều chạy tán loạn.

Anh về là vì đã nhớ ra cái đó hay là bởi vì khôi phục trí nhớ? Có phải vậy không? Trịnh Thất Muội thực sự không biết, nhìn vào ánh mắt của Thang Á Nam, bên trong đó chỉ toát lên vẻ xa lạ, hoàn toàn không có chút bóng dáng nào của cô. Lồng ngực bỗng dưng thật đau đớn, cô đang mong chờ cái gì vậy chứ? Thang Á Nam đã mất trí nhớ, căn bản không thể nhớ được cô. Cô còn chờ mong cái gì? Cầu mong cái gì nữa chứ?

Kiên quyết nắm chặt tay, cô xoay người rời đi, buộc mình giả vờ không nhìn thấy anh, xoay người đẩy xe đẩy, đi qua đài phun nước phía bên kia công viên, để nơi này lại cho Thang Á Nam. Vào lúc này anh lại vươn tay, bắt lấy tay cô, ngăn không cho cô đẩy con đi.

“…” Im lặng, mấp máy môi, Trịnh Thất Muội không thể tìm được lời mà nói, nhưng chỉ nhìn Thang Á Nam thôi mà trong lòng cô đã dâng lên một cảm giác không biết là chờ mong hay là cầu xin.

Thang Á Nam có một chút không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Trịnh Thất Muội hóa ra là bồ nhí của người khác? Ánh mắt nhìn về phía xe đẩy của trẻ con, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng lần trước nhìn thấy Cố Học Võ ôm Trịnh Thất Muội. Trong tư liệu A Long gửi cho anh cũng có nói. Cố Học Võ đã có vợ con, vì vợ anh ta sinh con gái nên lo lắng đứa con trai Trịnh Thất Muội sinh ra sẽ đe dọa vị trí của họ cho nên đã ra một số tiền lớn mua lấy cuộc sống của Trịnh Thất Muội cùng con trai cô.

Khẩu súng vẫn nằm lặng lẽ sau lưng, bên trong đã nạp đủ đạn. Chỉ cần rút súng ra, nổ súng vào người phụ nữ với đứa bé ở đằng trước là coi như anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Rất đơn giản, chỉ cần rút súng ra rồi bắn là xong.

Thang Á Nam biết điều đó, lúc này anh lại bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thất Muội, cô nhìn anh, ánh mắt có vẻ khó hiểu, thắc mắc, và cả những cảm xúc mà anh nhìn không hiểu. Mà những cảm xúc này lại làm cho anh hơi không thoải mái, mím chặt môi, tay anh bắt đầu đưa ra sau.

“Thang Á Nam.” Ngay lúc tay anh chạm vào khẩu súng, Trịnh Thất Muội mở miệng: “Anh quay về làm cái gì?”

Trở về giết cô. Tay Thang Á Nam đã chạm tới nơi để súng.